THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Tại cửa vào tầng thứ năm, đám thân ảnh đương nhiên chính là nhóm người Âu Dương Vấn Thiên. Không biết là bọn hắn đã trải qua thứ gì mà sắc mặt mỗi người lúc này đều vô cùng ngưng trọng. Mà phía sau bọn họ là một ít đệ tử quần áo tả tơi, trên người còn loang lổ vết máu.

“Đây chính là tầng năm, bốn tầng trước, ngoại trừ một ít đồ vật vớ vẩn ở tần một thì ba tầng khác đều rỗng tuếch. “Ân Mỗ Mỗ chống quải trượng, nếp nhăn trên mặt càng hiện rõ ràng.

“Hay là có người tiến vào đây sớm hơn?” Trên mặt Tôn Nhất Đao hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn vào đám sương mù màu trắng tại tầng thứ năm.

“Ngươi tu luyện vài chục năm rồi mà vẫn ngu như chó vậy sao? Đừng nói là ngươi không nhìn thấy, mỗi tầng của Hoa Vận đại điện vẫn luôn hoàn hảo không chút tổn hao nào. Nếu có người đi vào trước thì lại có thể như vậy được à?” Đỗ Kiến Minh liếc mắt nhìn hắn, trào phúng nói.

“Ngươi…” Tôn Nhất Đao giận dữ, nhưng lại không nói được câu gì.

“Tốt rồi, đừng ầm ĩ nữa!”

Thanh âm Âu Dương Vấn Thiên vang lên nhàn nhạt. Hắn nhìn bốn phía, sau đó trầm giọng nói: “Đám sương mù màu trắng này chắc hẳn mọi người đều thấy đây chính là bạch sát, tuy rằng hiếm thấy nhưng không phải là chưa từng gặp qua. Bạch sát sợ nhất chính là băng hỏa đan xen vào nhau mà sinh ra một loại phản ứng kỳ lạ. Đỗ Kiến Minh ngươi tu luyện qua linh khí hỏa hệ, Ân Mỗ Mỗ tu luyện qua linh khí băng hệ, vậy phiền hai người các ngươi ra tay, đốt cháy hết đám bạch sắc này đi.”

Tu vi của Âu Dương Vấn Thiên là dạng gì, chỉ liếc qua một cái liền nhận ra đám sương mù này chính là bạch sát. Nếu như Diệp Vân ở đây mà nói thì chỉ sợ là cảm khái không thôi. Nếu sớm biết đám bạch sát này sợ nhất băng hỏa thì sao hắn phải đau khổ tốn vô số khí lực mà phải tranh đấu với loại linh khí dị chủng kia.

Ân Mỗ Mỗ gật đầu, tiến lên, mà Đỗ Kiến Minh thì hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói câu gì.

Hai đạo linh khí từ lòng bàn tay của hai người phun ra, sau đó nhanh chóng đan xen vào nhau, bắn về phía đám sương mù.

Trong giây lát, bạch sát đầy trời liền biến thành hư ảo, cây ngọc trụ màu trắng đục lại lần nữa hiện ra.

Âu Dương Vấn Thiên mỉm cười, nhấc chân đi tới. Cây ngọc trụ lúc này không có nửa điểm khiếm khuyết chứ đừng nói đến vết rách vừa rồi.

“Không gian ẩn nấp mà thôi, quá đơn giản.” Âu Dương Vấn Thiên vung hai tay lên, phát ra ánh sáng lập lòe, đánh lên ngọc trụ.

Trong chớp mắt, trên ngọc trụ liền xuất hiện hai đạo ánh sáng, một đạo hóa thành hỏa diễm hừng hực, một đạo thì hóa thành băng phách vô cùng hàn ý.

“Đạo Hư Vọng Chi Hỏa này đúng là giành cho ta rồi.” Đỗ Kiến Minh vừa thấy đạo hỏa diễm này thì tràn đầy hưng phấn.

“Âu Dương phong chủ, không biết cái băng phách chi linh này có thể nhường cho lão bà tử ta không?” Khuôn mặt của Ân Mỗ Mỗ cũng vô cùng hưng phấn, nói. Bà ta tu thành linh khí băng hệ mấy chục năm, tự nhiên biết việc có thể thu đạo băng phách này, luyện hóa thành băng phách chi linh thì có bao nhiêu công hiệu.

Âu Dương Vấn Thiên lạnh lùng nhìn hai người, nói: “Hư Vọng Chi Hỏa và Băng Phách Chi Linh trân quý như thế nào, vậy mà các ngươi liền muốn thu lại. Nếu các ngươi muốn lấy những thứ này thì nói, Ân Mỗ Mỗ, nếu tiếp sau có thêm bảo vật nữa thì không thể chủ động chọn trước nữa. Về phần Đỗ Tam tộc trưởng, ngươi bớt đi hai cơ hội lựa chọn bảo vật.”

Ân Mỗ Mỗ nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó tựa hồ như đã có quyết định, nhẹ gật đầu.

“Thối lắm! Âu Dương Vấn Thiên ngươi không tu luyện linh khí hỏa hệ, làm sao có thể thu được Hư Vọng Chi Hỏa được chứ? Đạo Hư Vọng Chi Hỏa này xuất hiện thì chính là chuẩn bị sẵn cho ta rồi, không hề liên quan đến bảo vật phía sau.” Đỗ Kiến Minh lập tức nhảy dựng lên, quát lớn.

Lông mày Âu Dương Vấn Thiên cau lại, tiếng nói lạnh dần: “Nói vậy thì ngươi không muốn có Hư Vọng Chi Hỏa nữa?”

“Đừng nói là ta có muốn hay không, ngươi là người tu luyện linh khí hỏa hệ à?” Đỗ Kiến Minh quát lớn.

“Đỗ gia ngươi quả thật là thiển cận, chỉ biết được rằng chỉ có người tu luyện linh khí hỏa hệ mới có thể thu được Hư Vọng Chi Hỏa. Chẳng lẽ ngươi không biết là có một cách khác nữa sao?” Âu Dương Vấn Thiên giống như đang nhìn một thằng ngu, nói.

Đỗ Kiến Minh khẽ giật mình, cười ha hả: “Âu Dương Vấn Thiên ngươi đừng hòng lừa gạt ta. Đạo Hư Vọng Chi Hỏa này ngoại trừ tu sĩ tu luyện thành linh khí hỏa hệ mới có thể thu được ra thì căn bản chẳng còn cách nào nữa.”

Âu Dương Vấn Thiên cười lạnh một tiếng, đột nhiên đưa tay điểm ra một cái, trong tay liền xuất hiện một cái bình ngọc trắng như mỡ dê. Sau đó, một đạo tịnh thủy từ trong bình ngọc bắn ra, lao về phía đám hỏa diễm kia.

Trong khoảnh khắc, hỏa diễm vốn bừng bừng bỗng nhiên thu nhỏ lại, sau đó bị đám tịnh thủy này vây quanh. Cuối cùng, đám tịnh thủy này ngưng tụ thành một thủy cầu, bao phủ lấy Hư Vọng Chi Hỏa.

“Đây chính là Tháp Hà Chi Thủy, có thể phong ấn được Hư Vọng Chi Hỏa. Với nội tình của Đỗ gia ngươi thì đúng là không biết được, ngươi đã không lấy thì ta đây đành thu lại vậy.” Âu Dương Vấn Thiên nở ra nụ cười nhạo, đưa tay điểm ra, thủy cầu Hư…u…u một tiếng rồi bay lại vào lòng bàn tay của hắn.

“Trả lại cho ta, Hư Vọng Chi Hỏa chính là của ta.” Đỗ Kiến Minh thấy vậy thì vô cùng kinh sợ, đợi đến lúc Âu Dương Vấn Thiên thu lại Hư Vong Chi Hỏa thì mới hồi phục tinh thần, gầm lên lao đến.

Trong mắt của Âu Dương Vấn Thiên liền bắn ra sát ý, kiếm quang từ trên người dựng thẳng lên, tỏa ra ánh sáng chói lòa, chiếu khắp bốn phương.

Thân hình của Đỗ Kiến Minh đang ở trên không trung bắn đến thì đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi rơi xuống. Vẻ mặt hắn lúc này hiện lên vẻ hận ý và không cam lòng, nhưng rốt cuộc lại không dám động thủ. Dù sao thì tu vi của Âu Dương Vấn Thiên thì đúng là hắn không thể ngăn cản. Nếu như bị một kiếm của y chém chết thì lúc đó muốn khóc cũng không được.

Ân Mỗ Mỗ một bên nhìn cảnh như vậy thì lộ ra vẻ mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ một cái. Một đoàn băng phách từ trên không trung rơi xuống, hóa thành một viên băng tinh nhỏ bằng đầu móng tay rơi xuống lòng bàn tay của bà ta. Ân Mỗ Mỗ lúc này giống như nhặt được chí bảo, dáng cười càng ngày càng đậm, làm nổi rõ thêm những nếp nhăn trên mặt.

Vẻ mặt của Âu Dương Vấn Thiên lúc này cũng vô cùng vui mừng. Bốn tầng trước hầu như không có thứ gì, n hưng mà tầng này lại xuất hiện Hư Vọng Chi Hỏa và Băng Phách Chi Linh cũng đã làm hắn thấy thỏa mãn. Hai kiện bảo vật này đúng là vô cùng có giá trị.

Hư Vọng Chi hỏa chính là loại hỏa diễm tốt nhất dùng để luyện đan hay luyện khí. Nếu mỗi một gã đan sư mà có được Hư Vọng Chi Hỏa thì được tông môn vô cùng tôn kính, bởi vì dùng Hư Vọng Chi Hỏa để luyện chế đan dược thì cơ hội thành đan cao hơn gấp đôi so với đan sư bình thường, mà phẩm chất cũng tốt hơn không chỉ một thành.

Về phần Băng Phách Chi Linh thì chính là chí bảo của người tu luyện linh khí băng hệ, có thể thanh lọc tạp chất của linh khí, ngưng luyện thêm một bước nữa thì khiến cho uy lực của nó càng cường đại hơn. Ân Mỗ Mỗ chiếm được một viên to bằng móng tay thì cũng đủ khiến cho tu vi của bà ta tăng lên gấp đôi. Mà đây cũng chính là cơ hội duy nhất mà Ân Mỗ Mỗ có quyền được lựa chọn bảo vật, nên sau khi nghe Âu Dương Vấn Thiên nói như vậy thì bà ta có chút chần chờ, nhưng sau đó liền đáp ứng.

Hai đạo linh khí vừa được thu lại thì một lát sau, một tòa hư không chi môn xuất hiện trước mắt mấy người.

Đám người Âu Dương Vấn Thiên vô cùng hưng phấn đi vào, chỉ có Đỗ Kiến Minh trong mắt tràn đầy vẻ ngoan độc, hận không thể đem Âu Dương Vấn Thiên ra mà rút gân lột da, bầm thây vạn đoạn được.

Diệp Vân cảm thấy mình tiến vào mảnh không gian hư vô này đã vô cùng lâu rồi. Hắn cũng không thể biết được chính xác là mình đã đi được bao lâu, một canh giờ, mười canh giờ hay là đã là mười ngày nửa tháng rồi.

Ở trong phiến không gian hư vô này, hắn hoàn toàn mất đi cảm giác về mặt thời gian, chỉ cảm thấy dường như mới chỉ trong chớp mắt, mà cũng giống như là đã rất lâu rồi.

Rút cuộc phía trước cũng đã xuất hiện ánh sáng. Diệp Vân đè nén phiền muộn đã đến cực hạn trong lòng lại, nếu như kéo dài thêm nửa khắc nữa thì chỉ sợ hắn cũng phải phát điên lên, mặc kệ bất cứ hậu quả gì mà phá lung tung lên.

Ánh sáng hiện ra, Diệp Vân từ trong hư không chi môn nhảy ra. Hắn hít một hơi thật sâu, linh khí nhập vào cơ thể, đúng là vô cùng sảng khoái.

“Đây là tầng thứ bảy sao?” Diệp Vân thở ra toàn bộ phiền muộn, ánh mắt đảo qua bốn phía.

Bên trong tầng bảy này cũng không giống như trong tưởng tượng của hắn là một trận pháp không gian nữa. Đập vào mắt hắn chẳng qua chỉ là mọt gian thạch thất bình thường, dài rộng chừng hai trượng, vô cùng nhỏ hẹp, so với tầng thứ năm thì nhỏ hơn không ít.

Chính giữa tầng thứ bảu chính là một quang đoàn lập lòe bất định, giống như một tòa quang tháp.

“Hoa huynh, quang tháp này rút cuộc là vật gì?” Diệp Vân chậm rãi hỏi.

Không có lời nào đáp lại.

Diệp Vân khẽ giật mình, quay lại phía sau lưng thì lại phát hiện ra Hoa Nhất Thành không hề đi qua phiến hư không này, tiến vào tầng bảy cùng với hắn.

“Đây thật sự là tầng bảy?” Trong đầu của Diệp Vân đột nhiên xuất hiện một tia nghi ngờ.

Nếu như Hoa Nhất Thành cố ý lừa gạt hắn, như vậy thì rất có thể đây không phải là tầng thứ bảy mà chỉ là một không gian khác mà thôi. Còn Hoa Nhất Thành đã vào tầng thứ bảy chân chính, thu lấy toàn bộ bảo vật trong đó.

Bởi vì, trong tầng này ngoại trừ có có một tòa quang tháp ra thì không hề có bất cứ vật gì khác nữa.

Diệp Vân cũng không hề có ý định đụng vào nó, chỉ cẩn thận đi xung quanh mà quan sát một cách tỉ mỉ.

Dựa theo ý nghĩ của hắn thì nếu đây đúng là tầng bảy thì phải là nơi cất giữ bảo vật trân quý nhất. Nhưng mà nơi này lại rỗng tuếch, như vậy thì rất có thể hắn đã bị Hoa Nhất Thành tính toán và bước vào một nơi hung hiểm của Hoa Vận đại điện.

Sau nửa canh giờ thì rốt cuộc Diệp Vân đã xem xét hết một lần của gian thạch thất, nhưng cũng không có phát hiện được bất cứ dấu hiệu nguy hiểm nào.

Ánh mắt hắn lúc này dừng lại trên quang tháp cao nửa trượng kia.

Hai mắt Diệp Vân híp lại, trầm tư một lát, sau đó chậm rãi tiến về phía trước.

Hắn bây giờ chưa thể ngưng luyện chân khí, không thể nào xuất được chân khí ra ngoài. Nếu không thì với tính cách của hắn, tất nhiên là sẽ lui ra thật xa, sau đó dùng chân khí mà thăm dò.

Sau khi cách quang tháp nửa thước thì Diệp Vân hắn dừng lại.

Vung tay lên, một viên linh thạch trung phẩm từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra, rơi về phía quang tháp.

Đinh!

Một tiếng vang nhỏ vang lên, viên linh thạch trung phẩm tựa hồ như đập vào kim loại, phát ra âm thanh thanh thúy rồi rơi xuống mặt đất.

Quang tháp này là thực sao? Thế nhưng tại sao thoạt nhìn lại không có bất cứ điều gì đặc biệt vậy?

Diệp Vân cũng không tùy tiện mà đụng tay vào. Hắn lấy Hắc Diệu Kiếm ra, nhẹ nhàng điểm lên.

Hắc Diệu Kiếm đã tổn hại mà thành phế vật, giờ đây đã có Tử Ảnh thì hắn cũng không thèm để ý nữa.

Sự thật chứng minh là Diệp Vân hắn quá mức cẩn thận. Hắc Diệu Kiếm điể lên quang tháp thì cũng không hề phát sinh ra bất cứ biến hóa gì. Mũi kiếm giống như chọc phải kim loại, tản ra hàn ý nhàn nhạt.

Diệp Vân lại vẫn không dừng lại, tiếp tục dò xét. Hắc Diệu Kiếm sau khi đâm lên mọi chỗ của quang tháp, sau đó hắn mới hài lòng thu lại, tiến lên.

Quang tháp cao chừng nửa trượng. Diệp Vân nhìn đoàn quang ảnh này thì thấy bên trong là một tòa bảo tháp trắng noãn như ngọc, điêu khắc cực kỳ tinh xảo, trên thân tháp có khắc rất nhiều bóng người, động tác khác nhau, trông vô cùng sống động.

“Chẳng lẽ đây thật sự là tầng thứ bảy, mà quang tháp này chính là bảo vật trân quý nhất của Hoa Vận đại điện?”

Diệp Vân mỉm cười, thò tay ra chạm vào.

Ngay khi bàn tay hắn vừa chạm vào quang tháp trong nháy mắt thì nụ cười trên mặt hắn bỗng nhiên cứng lại!

Bình luận

Truyện đang đọc