THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Dịch giả: aluco

Tử Phủ thần lôi không ngờ lại cường hãn đến mức này, chẳng qua là mấy hơi thở công phu, đã làm cho bên trên Tiên Khí Lưu Ly Tán xuất hiện khe hở, nếu như công kích mạnh thêm mấy phần chỉ sợ Lưu Ly Tán đã nứt vỡ.

Bên trong Lam Quang Tinh Thuyền, ba người Ứng Vô Quân sắc mặt đã “xanh như đít nhái”, uy lực của Tử Phủ thần lôi đã vượt quá dự đoán của bọn hắn, nếu như thế chỉ sợ chống đỡ không nổi đến lúc tiến vào không gian thông đạo. Huống chi, ai biết ở trong không gian thông đạo có cái gì đây?

Sắc mặt Tuyệt Trần lại càng khó coi, rất nhanh đã trở nên thảm trắng như tờ giấy, tu vi của hắn thấp nhất, chẳng qua là Kim Đan Cảnh tứ trọng, tuy rằng cũng coi như có thiên phú dị bẩm, hơn nữa có bảo vật phòng thân.

Nhưng mà, loại Tiên Khí phòng ngự “hàng xịn” như Lưu Ly Tán cũng không thể ngăn cản Tử Phủ thần lôi trong thời gian dài, bảo vật trên người hắn thì có thể chống đỡ được bao lâu? Chẳng lẽ dựa vào tu vi để chống cự sao? Chuyện đó chỉ là nói giỡn cho vui mà thôi, trừ phi cao thủ vượt qua Kim Đan Cảnh Thiên Địa Lôi Kiếp, mới có thể ngăn cản được công kích của Tử Phủ thần lôi.

"Tinh Vân sư huynh, ngươi nhất định phải đứng vững." Tuyệt Trần lúc đầu đối với Tô Tinh Vân rất là chán ghét, giờ phút này rồi lại nịnh nọt gọi một tiếng sư huynh.

Tô Tinh Vân cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi đừng hy vọng ta có thể chống đỡ thật lâu, có lẽ sau một khắc nữa thì Lưu Ly Tán sẽ phải nứt ra rồi."

Sắc mặt Tuyệt Trần trắng bệch đến không còn huyết sắc chút nào, khóe miệng co giật như đang lên cơn… động kinh, nói: "Không đâu, Tinh Vân sư huynh ngươi tu vi thông thiên, chính là nhân tài kiệt xuất trong Kim Đan Cảnh hậu kỳ, ngoại trừ Ứng sư huynh của ta ra, chỉ sợ không người nào có thể đánh đồng."

Tô Tinh Vân hừ một tiếng, nói: "Ngươi bây giờ có nịnh nọt ta cũng vô dụng, tu vi của ta chỉ có như vậy, thật sự đã ngăn cản không nổi rồi."

Sắc mặt Tuyệt Trần trắng bệch, không dám nói thêm lời nào.

Ứng Vô Quân thấp giọng quát lên: "Hai người các ngươi an phận một chút cho ta, Lưu Ly Tán chính là Tiên Khí, làm sao có thể bị nghiền nát một cách đơn giản như vậy. Tô Tinh Vân ngươi cũng không cần dọa hắn, thân phận của Tuyệt Trần ngươi chẳng lẽ không biết sao? Hắn được đề cử là môn chủ đời kế tiếp của Phi Tinh Môn ta, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì."

Tô Tinh Vân hừ một tiếng, nói: "Nếu muốn không xảy ra chuyện gì thì đừng tới Lạc Lôi Cốc, đặc biệt là cái hạch tâm chi địa này, tại sao lại để cho một tên tiểu tử Kim Đan Cảnh tứ trọng như hắn tiến vào? Thật sự là không biết sống chết."

Sắc mặt Ứng Vô Quân lập tức trở nên lạnh lẽo, nói: "Lải nhải."

Ứng Vô Quân thúc giục chân khí, rót nhanh vào Lam Quang Tinh Thuyền, chỉ muốn làm cho tốc độ mau hơn một chút, có thể mau chóng tiến vào không gian thông đạo.

Oanh, oanh, oanh!

Tử Phủ thần lôi gào thét cuồng bạo, từ trên trời giáng xuống, mỗi một đạo đều hung hăng đánh vào phía trên Lưu Ly Tán, vết rạn nứt trên cái dù càng lúc càng nhiều hơn, lúc đầu chỉ giống như tơ nhện, hiện tại mơ hồ có cảm giác sẽ bị tan nát bất cứ lúc nào.

"Cố gắng giữ vững!"

Trên trán Ứng Vô Quân lúc này đã đầm đìa mồ hôi, toàn lực thúc giục tinh thuyền dưới chân, với tu vi của hắn giờ phút này cũng không nắm chắc được có ngạnh kháng nổi với Tử Phủ thần lôi hay không.

Tô Tinh Vân sao lại không muốn kiên trì, nhưng mà uy lực của Tử Phủ thần lôi thật sự quá lớn, Lưu Ly Tán đã có sự liên hệ cùng tâm thần của hắn, bảo vật này đã qua tế luyện mười năm nên đã sớm cùng hắn hợp thành nhất thể. Mỗi một đạo thần lôi dường như đều đánh vào trên người của hắn, cái loại lực lượng cuồng bạo này quả thật không thể nào chịu nổi, làm cho hắn gần như muốn buông xuôi bỏ mặc.

"Ta cũng không tin cái này thật sự là Tử Phủ thần lôi, ta cũng không tin chịu đựng không được nó." Tô Tinh Vân cũng là loại người tàn nhẫn, phẫn nộ quát lên một tiếng, chân khí khắp toàn thân phóng ra, một giọt tinh huyết từ chỗ mi tâm ứa ra, trên không trung chợt lóe lên, rơi vào trong Lưu Ly Tán.

Chỉ trong một chớp mắt, Lưu Ly Tán đang gần như bị xé rách chợt phát ra ánh sáng chói lòa, ánh sáng nhu hòa màu vàng lập tức biến thành kim quang sáng chói, xa xa nhìn lại, dường như có một cái quang cầu màu vàng thật lớn bao trùm lấy ba người bảo vệ ở trong đó.

"Tô Tinh Vân, sau khi tiến vào ngươi có thể chọn lựa một kiện bảo vật đầu tiên." Trong mắt Ứng Vô Quân hiện lên kinh ngạc, lập tức sắc mặt hiện lên sự quả quyết nói ra.

"Nói nhảm, vì để tiến vào hạch tâm chi địa, ta hao phí một giọt tinh huyết này, bảo vật gì cũng không đủ để đền bù tổn thất cho ta, kiện thứ nhất tất nhiên là do ta chọn." Tô Tinh Vân khuôn mặt dữ tợn, tức giận quát: "Ngươi cũng không nên nói nhảm, tranh thủ thời gian thúc giục Lam Quang Tinh Thuyền, tiến vào không gian thông đạo."

Ứng Vô Quân tất nhiên sẽ không cố ý trì hoãn tốc độ, phải biết rằng thời gian ở dưới Tử Phủ thần lôi càng dài, lực lượng tiêu hao lại càng lớn, ai biết bên trong không gian thông đạo sẽ có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ bọn hắn, dùng hết khả năng bảo tồn thực lực mới là lựa chọn quan trọng nhất trước mắt.

Đám người Diệp Vân nhìn thấy tốc độ của Lam Quang Tinh Thuyền trong phút chốc nhanh hơn một chút. Thực ra không gian mà Tử Phủ thần lôi bao trùm cũng chừng mấy trăm trượng mà thôi, tinh thuyền tốc độ nhanh một chút nên trong giây lát đã tiếp cận chỗ không gian có chút vặn vẹo kia.

Ngay nháy mắt lúc Lam Quang Tinh Thuyền tiếp cận không gian vặn vẹo kia, một tia chớp còn to gấp mấy lần so với Tử Phủ thần lôi trước đây từ trên trời giáng xuống, hung hăng oanh kích vào bên trên Lưu Ly Tán.

Ánh sáng lóng lánh màu vàng phát ra từ Lưu Ly Tán rung động một hồi, kim quang tiêu tán không thấy, tia sáng màu vàng nhợt nhạt đã biến mất vô tung vô ảnh, chỉ thấy một cái Lưu Ly Tán rách nát xuất hiện ở trong mắt mọi người, nếu không phải cái dù trước mặt còn chưa bị đánh nát đi, chỉ sợ ba người Ứng Vô Quân ở bên trong đã phải lộ ra dưới Tử Phủ thần lôi.

Thần lôi chi uy, kinh thiên động địa.

Quang ảnh lập loè, Lưu Ly Tán dưới sự bảo vệ của ba người rốt cuộc đứng vững trước sự công kích của Tử Phủ thần lôi, một đầu đâm vào không gian vặn vẹo, lập tức biến mất.

Sắc mặt của đám người Chung Hóa Lê trở nên ngưng trọng, hai kiện Tiên Khí dưới sự bảo vệ của bọn người Ứng Vô Quân mà còn vô cùng khó khăn để xuyên qua mảnh không gian này, ở đây có bao nhiêu người có thể có được bảo vật cường đại hơn so với bọn hắn, tu vi mạnh hơn so với bọn hắn?

"Chung Hóa Lê, ngươi muốn từ bỏ sao?" Diệp Vân nhìn thấy thế, cười hỏi.

Sắc mặt Chung Hóa Lê lập tức xanh mét, tức giận nói: "Từ bỏ? Từ lúc ta sinh ra đến bây giờ, ta không biết hai chữ “từ bỏ” nó viết như thế nào."

Tiếng nói vừa dứt, Chung Hóa Lê đi nhanh về phía trước, lại muốn bước vào cái phiến không gian kia, ngạnh kháng Tử Phủ thần lôi.

Diệp Vân khẽ giật mình, không nghĩ tới Chung Hóa Lê lại có thể kiên quyết như vậy, trong lúc nhất thời cái nhìn đối với hắn ngược lại là đã có chút cải biến.

Bất quá, cho dù cải biến cái nhìn cũng không cách nào cải biến quan hệ cạnh tranh của hai người, chỉ có đạt được Lôi Mộc cùng Băng Linh Tiên Thảo mới có thể tính là chính thức thắng được. Với thực lực của cả hai, đây cũng không phải là một cuộc so đấu bình thường.

Ngay tại thời điểm Chung Hóa Lê muốn bước vào phiến không gian kia, bỗng nhiên một bóng người từ xa nhanh chóng bắn đến, cùng đi theo bóng người bí mật đó là sát ý ngưng luyện thành kiếm quang.

Kiếm quang như nước, lại như tấm lụa, từ đằng xa nhanh chóng bắn đến, thoáng cái đã đi qua trước mắt, không dừng lại chút nào, đâm rách không gian, thẳng vào phiến không gian được Tử Phủ thần lôi bao trùm kia.

"Người nào lại đến nữa? Không muốn sống nữa sao?"

"Bên trong Lạc Lôi lại dám ngự kiếm như thế, quả thực là không biết sống chết."

"Các ngươi nhìn xem phía sau kiếm quang chính là một gã thiếu niên, sau một khắc sẽ bị Tử Phủ thần lôi oanh kích thành một đống mảnh vụn."

Tiếng kinh hô đột nhiên vang lên, liên tiếp.

Nhưng vào lúc này, sát ý ngưng luyện thành kiếm quang ngừng lại trong giây lát, một tên thiếu niên áo trắng hơn tuyết, đứng ở phía dưới không gian bị Tử Phủ thần lôi bao trùm.

Một đạo tử sắc Lôi Đình, từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh về phía thiếu niên áo trắng.

Thiếu niên mặt không đổi sắc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên bầu trời, hắn khẽ nhướng mày lập tức một thanh trường kiếm sáng long lanh xuất hiện trong tay. Trong nháy mắt kiếm quang màu xanh hiện lên, bắn thẳng về phía Tử Phủ thần lôi.

Thiếu niên không phải muốn ngăn cản thần lôi, mà là muốn chém thẳng vào thần lôi!

"Hắn là ai? Đến cùng là người nào? Lại có thể cuồng ngạo như thế."

"Hắn cho rằng uy lực của Tử Phủ thần lôi là chuyện giỡn chơi sao? Ngay cả cao thủ Kim Đan Cảnh lục trọng vượt qua Lôi Kiếp cũng không dám đối mặt, hắn chỉ là một thiếu niên sao có can đảm như thế."

"Không biết sống chết, nhìn xem thần lôi đánh hắn thành mảnh vỡ."

"Nhìn xem hắn rất là phong độ, chỉ tiếc đầu óc có vấn đề."

Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, tất cả mọi người cảm thấy thiếu niên áo trắng quả thực là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.

Ngay tại khoảnh khắc tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, kiếm quang màu xanh đánh trúng Tử Phủ thần lôi.

Cũng không có chuyện thần lôi phá vỡ hết thảy như trong suy nghĩ của mọi người, đánh cho kẻ ngu ngốc dám can đảm khiêu chiến với nó thành từng mảnh vỡ. Ngược lại Tử Phủ thần lôi lại bị chậm lại, bị kiếm quang chặn lại làm cho ngừng trên không trung.

Thiếu niên một kích đắc thủ, cực kỳ thong dong bước ra một bước, áo trắng bay phất phới trong cuồng phong, toàn bộ người dường như một thanh trường kiếm, đâm thẳng trời xanh.

Oanh!

Tử Phủ thần lôi rốt cuộc cũng đánh xuống, nhưng lại ở sau lưng thiếu niên đến gần hai thước, không hề thương tổn đến hắn mảy may.

Một loạt tiếng kinh hô vang lên, sau đó tất cả thanh âm đều yên lặng, bốn phía không có nửa điểm âm thanh, chỉ có Lôi Đình oanh kích mặt đất sau tiếng nổ mạnh hướng về bốn phương tám hướng bay đi, quanh quẩn trên không trung.

Lông mày Diệp Vân chau lên, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin, hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo trắng hơn tuyết, có chút không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.

"Lại là hắn, hắn vậy mà cũng đi tới Đại Tần đế quốc, hơn nữa chỉ bằng vào Kiếm Ý là có thể ngăn cản thần lôi như thế, quả thực không thể tưởng tượng nổi."

Đỗ Kiếm Ngâm, thiếu niên thình lình xuất hiện đến từ thế lực Đỗ gia đứng hàng thứ hai của Tấn quốc, là thiên phú đệ nhất của Đỗ gia nghìn năm qua Đỗ Kiếm Ngâm, đối với Kiếm Ý có đặc biệt lý giải Đỗ Kiếm Ngâm.

Ngày đó trong trận chiến tại Thiên Kiếm Tông, Đỗ Kiếm Ngâm đạt được Kim Đan quán đỉnh chi thuật do Đỗ gia lão tổ thi triển, lấy cảnh giới cảm ngộ cùng tu vi vượt qua một nửa đều rót vào trong cơ thể của hắn. Đỗ Kiếm Ngâm cũng rất kiên quyết, sau khi đạt được quán đỉnh biết căn bản không cách nào đối kháng Hỏa Vân Thánh Giả, lợi dụng Kim Đan chi lực bỏ chạy mất dép, không biết tung tích.

Giờ phút này xuất hiện, tu vi rõ ràng đã là Kim Đan Cảnh tam trọng, quan trọng nhất là hắn rõ ràng thật sự lĩnh ngộ một đạo Kiếm Ý. Tuy rằng Kiếm Ý này so ra kém Diệp Vân tìm hiểu cái kia một đạo tinh khiết đơn giản, nhưng cũng có chỗ đặc biệt. Chỉ nói về uy lực, cũng đã hơn Kiếm Ý của Diệp Vân.

Đương nhiên, Diệp Vân lĩnh ngộ chẳng qua là tinh khiết nhất, căn bản nhất Kiếm Ý pháp tắc, nếu muốn dùng nó để biến hóa thành công kích mạnh nhất, thì còn cần phải dùng kiếm pháp phối hợp cùng với Kiếm Ý tiến thêm một bước tu luyện, nghiên cứu.

Hầu như tất cả mọi người sợ ngây người, cho dù là những cao thủ kia tu vi đạt tới Kim Đan Cảnh hậu kỳ cũng bị chiêu thức ấy của Đỗ Kiếm Ngâm làm cho kinh hãi. Dùng kiếm quang ngăn chặn thần lôi, sau đó thong dong tránh đi. Thủ pháp như vậy quả thực mới nghe lần đầu, cũng không thể phục chế, trừ phi ngươi cũng lĩnh ngộ Kiếm Ý đặc biệt như thế, hơn nữa lại dung hợp vào kiếm chiêu một cách hoàn mỹ.

Đỗ Kiếm Ngâm không dừng lại chút nào, vừa sải bước ra, kiếm quang trong tay lại xuất hiện, lại làm cho một đạo thần lôi ngưng trệ thoáng một phát, lại bước ra một bước, tránh được thần lôi.

Chẳng qua là mười cái hô hấp công phu, Đỗ Kiếm Ngâm lập tức xuyên qua khoảng cách mấy trăm trượng, đi đến trước không gian thông đạo vặn vẹo.

Tử Phủ thần lôi cường đại nhất rốt cuộc cũng đánh xuống, trường kiếm sáng long lanh trong tay Đỗ Kiếm Ngâm xuất hiện ở đỉnh đầu, mấy trăm đạo kiếm quang bay vút lên, nhắm về phía Tử Phủ thần lôi vừa thô vừa to hung hăng đánh tới.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, thần lôi trên không trung nổ tung, lực lượng cuồng bạo cơ hồ khiến Thiên Địa đều mất đi màu sắc, bốn phía Lôi Đình tại thời khắc này tựa hồ cũng đình trệ rồi, không còn rơi xuống.

Nhưng mà, phía dưới thần lôi, Đỗ Kiếm Ngâm áo trắng bay phần phật, không hề lui về phía sau hoặc là có dấu hiệu chống đỡ hết nổi, chẳng qua là nhìn nhìn đỉnh đầu, trên mặt mang theo một tia dứt khoát, bước vào không gian thông đạo vặn vẹo.

Thần lôi tản đi, tại nơi Đỗ Kiếm Ngâm vừa dừng lại, thanh trường kiếm óng ánh sáng long lanh, phát ra một tiếng đùng giòn vang, lập tức bị nứt vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ, lóe ra hào quang óng ánh, rơi vãi rơi xuống, lập tức như bị nghiền thành bụi phấn, theo gió phiêu tán.

Một thanh trường kiếm có thể chịu đựng được Kiếm Ý cùng thần lôi như thế, cứ như vậy biến thành mảnh vỡ, hóa thành mây khói. Mà Đỗ Kiếm Ngâm lúc đó trên mặt đã hiện lên một tia dứt khoát, tất cả phản ứng của hắn xuất ra hết thảy đều được tính toán từ trước, thanh trường kiếm phẩm chất tuyệt hảo này, chính là công cụ mà hắn dùng để ngăn cản một đạo thần lôi cuối cùng, sau đó rất kiên quyết vứt bỏ, không hề do dự hay luyến tiếc chút nào.

Diệp Vân nhìn thấy mọi việc, sắc mặt ngưng trọng tới cực điểm. Nếu như nói lúc trước Đỗ Kiếm Ngâm chính là một người tâm cao khí ngạo, là tên tiểu tử luôn tự cho mình là đúng, như vậy hắn giờ phút này, sau khi tu thành một đạo Kiếm Ý này, toàn bộ người đã không còn giống như lúc trước, kiên quyết như thế, không có chút nào dây dưa dài dòng, có thể thấy được hắn tỉnh táo cỡ nào, tâm cảnh đã tu luyện tới tình trạng đáng sợ.

Một đám người hai mặt nhìn nhau, đến bây giờ còn không thể tin được hết thảy những gì vừa nhìn thấy, một gã Kim Đan Cảnh tam trọng thiếu niên, tìm hiểu được Kiếm Ý, rõ ràng có thể ngăn chặn thần lôi, bình tĩnh tiến vào hạch tâm chi địa bảo tàng.

"Có thể dùng kiếm pháp, như vậy công kích của chúng ta tất nhiên cũng có thể. Theo lời mọi người nói, Lôi Đình này cũng không phải là Tử Phủ thần lôi chân chính."

"Nói nhảm, ngươi cứ đi thử một chút xem!"

"Trừ phi ngươi tìm hiểu được Thương ý, Đao Ý...,, nếu không thì không có khả năng ngăn chặn Tử Phủ thần lôi này."

"Đúng vậy, thiếu niên kia chính là tìm hiểu được Kiếm Ý, nếu như không có pháp tắc ngang cấp, căn bản không có khả năng ngăn cản."

Một đám người nhìn xem không gian vặn vẹo, sắc mặt càng phát ra ngưng trọng.

"Ta không tin, ta đến!"

Thời điểm mọi người ở đây trên sắc mặt đều ngưng trọng, Chung Hóa Lê bước lên một bước, muốn khiêu chiến với thần lôi!

Bình luận

Truyện đang đọc