THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Huyết mạch Yêu tộc xuất thế đương nhiên là chuyện quan trọng hàng đầu, không cần Đỗ Thuần Thiên nói, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Ai nấy đều yên lặng nhìn Thiên Kiếm Tông Chủ ngồi trên đài cao, mắt lão lợi hại như kiếm, nhìn thẳng xuống.

- Trường Xuân huynh, chuyện này huynh có ý kiến gì nói với mọi người không?

Đỗ Thuần Thiên nhìn thấy Thiên Kiếm Tông Chủ không nói tiếng nào, cười hỏi.

Mắt Thiên Kiếm Tông Chủ hơi đưa lên, lão thân là Tông chủ Thiên Kiếm Tông, đã lâu rồi không có người kêu thẳng tên lão là Yến Trường Xuân.

- Đỗ huynh không cần sốt ruột, nếu việc này xảy ra, Thiên Kiếm Tông ta sẽ không phủ nhận, tất nhiên sẽ cho chư vị câu trả lời thỏa đáng.

Thiên Kiếm Tông Chủ đứng dậy, ánh mắt chuyển động, đảo qua khuôn mặt mọi người.

- Vậy thì quá tốt, dù sao Yêu tộc và Nhân tộc ta là kẻ thù không đội trời chung. Cho dù đã qua mấy nghìn năm nhưng hai tộc gặp nhau thì vẫn là cục diện không chết không thôi.

Đỗ Thuần Thiên gật đầu, lão không nói nhiều, đứng dậy cầm lấy chén rượu uống một hơi.

- Tông chủ đại nhân, lúc Hoàng huynh phái chúng ta có nhắn một câu.

Nam tử mặc áo choàng màu vàng lạnh nhạt nói.

Lông mày Yến Trường Xuân nhíu lại, giọng lạnh lùng hỏi:

- Nói gì?

- Hoàng huynh nói, nếu Thiên Kiếm Tông không thừa nhận có huyết mạch Yêu tộc xuất thế, thì chúng tôi sẽ vì cơ nghiệp của Nhân tộc, cùng ngài nói chuyện rõ ràng. Nếu vẫn không có kết quả, mọi người có thể tự mình xử lý.”

Nam tử thuộc hoàng tộc chậm rãi nói.

Tinh quang trong mắt Yến Trường Xuân chợt lóe, nói:

- Hừ, nếu thật sự không có kết quả, Hồng Thân vương sẽ tự mình xử lý thế nào?

Trong lời nói của Thiên Kiếm Tông mơ hồ ẩn chứa một tia sát ý. Đỗ Thuần Thiên gây sức ép là dựa tu vi, còn hai Thân vương Tấn quốc các ngươi dựa vào cái gì mà dám ở Thiên Thần Điện nói những lời như vậy, thực là không biết sống chết.

Hồng Thân vương tên thật là Đoạn Hồng Trình, nhị đệ của đương kim thánh thượng Tấn quốc, bên cạnh y là tam đệ Uân Thân vương Đoạn Uân Sa. Huynh đệ ba người này không vì ngôi vị hoàng đế mà tạo ra khoảng cách, ngược lại còn cực kỳ tin tưởng lẫn nhau, hành động ăn ý, khống chế toàn bộ Tấn quốc trong tay. Ngoại trừ Thiên Kiếm Tông và Đỗ gia thì không ai dám chống đối bọn họ.

Hồng Thân vương mỉm cười, nói:

- Lần này đến đây, Hoàng huynh có cho hai huynh đệ ta mang theo một ít binh mã, tính là để phòng ngừa huyết mạch Yêu tộc xảy ra chuyện, khi đó thì có thể dùng số quân lính này để vây bắt.

Yến Trường Xuân khẽ giật mình, trong mắt xuất hiện một tia sáng lạnh. Lời rồi của Hồng Thân vương đã tỏ ý rất rõ ràng, nếu như Thiên Kiếm Tông của ngươi dám bảo vệ huyết mạch Yêu tộc thì ta sẽ xua quân tới đại khai sát giới.

Yến Trường Xuân không biết Hồng Thân vương có gan lớn là do đâu mà lại dám ở Thiên Thần Điện nói năng càn rỡ. Chẳng lẽ y cho rằng mang binh mã tới là đã đủ sức tiêu diệt Thiên Kiếm Tông?

Thật là chuyện đáng buồn cười.

- Trường Xuân, ngài không cần tức giận, từ trước đến giờ hai Hoàng huynh của ta đều nói năng thẳng thắn, nếu có chỗ nào đắc tội, mong ngài bỏ qua.

Uân Thân vương Đoạn Uân Sa đứng dậy, ôm quyền nói với Thiên Kiếm Tông Chủ.

Yến Trường Xuân hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

- Lá gan hai vị có vẻ hơi lớn nhỉ? Có lẽ Thiên Kiếm Tông ta nhiều năm không xuất hiện, tất cả mọi người đều không nhớ uy danh của Thiên Kiếm Tông thế nào rồi.

Tử trưởng lão đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo như đao, tức giận liếc qua.

- Tử trưởng lão nói sai rồi, uy danh của Thiên Kiếm Tông chúng ta tất nhiên biết. Phóng mắt ra khắp Tấn quốc, có lẽ không ai không biết, không hiểu chuyện này. Ngay cả cường quốc là Đại Tần cũng biết một chút uy danh của Thiên Kiếm Tông.

Đoạn Uân Sa khẽ cười nói, giọng nói bình tĩnh, lạnh nhạt.

Vốn mặt Tử trưởng lão đang lạnh như băng cũng thoáng chốc ngừng lại, sau đó ánh mắt lóe lên một tia khó tin.

Mắt Yến Trường Xuân lóe ra một tia sáng lạnh lẽo, tia sáng giống như cây đinh cắm vào Đoạn Uân Sa:

- Uân Thân vương nói thế là có ý gì?

Đoạn Uân Sa chậm rãi nói:

- Yêu họa xuất thế, nhất kiếm tây lai!(*)

(*) Mối nguy từ Yêu tộc xuất hiện, một kiếm từ phía Tây sẽ tới.

- Thật sự đã đến?

Thanh âm của Tử trưởng lão có chút run rẩy.

- Vài ngày nữa sẽ đến.

Đoạn Uân Sa gật đầu.

Mặt Thiên Kiếm Tông Chủ Yến Trường Xuân có chút kích động, lão thở sâu một hơi lấy lại sự bình tĩnh, sau đó chậm rãi nói:

- Không thể tin được là lời đồn đó sẽ xảy ra. Có điều mọi chuyện vẫn nằm trong dự đoán, hơn nửa năm trước ta cũng có cảm giác này, chỉ là không nghĩ tới huyết mạch Yêu tộc đã thật sự xuất thế.

- Trường Xuân huynh, khi nào hắn sẽ dẫn nữ hài mang huyết mạch Yêu tộc tới? Tất cả mọi người đều rất bận, chỉ cần kiểm tra một chút rồi sẽ giải tán.

Đỗ Thuần Thiên vuốt chén rượu trong tay làm bằng sứ xanh, lạnh nhạt hỏi.

Lông mày Yến Trường Xuân nhíu lại, lão đang định mở miệng nói thì ngay lúc này, một thanh âm từ đằng xa truyền tới.

- Đỗ gia chủ từ ngàn dặm xa xôi đến, thì ra là vì chuyện của tiểu nữ, thật là không ngờ.

Giọng nói lanh lảnh, rõ ràng, từ bên ngoài vài dặm truyền tới. Khi tiếng cuối cùng vừa dứt đã thấy bóng người hiện lên, trong Thiên Thần Điện xuất hiện thêm hai người.

Tô Hạo đứng chắp tay, hai mắt sáng ngời trông rất có thần, đầu hơi ngửa, ánh mắt đảo qua mấy người xung quanh.

Tô Hạo mang theo Tô Linh đi trước một bước, Thất trưởng lão mang những người khác đi sau. Dù sao Thủy Thanh Huyên tu vi còn thấp, dẫn nàng theo bên người, tất nhiên sẽ làm tốc độ chậm đi nhiều.

Đám người Đỗ Thuần Thiên đánh giá Tô Hạo, nhìn thiếu nữ gầy yếu bên cạnh hắn, chậm rãi hỏi:

- Nữ hài này chính là người mang huyết mạch Yêu tộc?

- Lời này của Đỗ gia chủ không ổn, tiểu nữ chưa được kiểm tra, làm sao biết có mang huyết mạch Yêu tộc hay không? Biết đâu là huyết mạch tiên nhân cũng không biết chừng.

Tô Hạo lạnh nhạt nói.

- Vô Ảnh Phong Chủ thật biết nói đùa. Cái gì mà huyết mạch tiên nhân chẳng qua chỉ là truyền thuyết, ngàn vạn năm qua chưa thấy lần nào? Nếu vậy thì làm sao chúng ta lại có thể biết về nó? Bổn tọa biết ngươi sốt ruột vì con gái yêu của mình, nhưng có điều không cùng một tộc thì tất có dị tâm. Ngươi vốn hiểu rõ ân oán giữa Nhân tộc và Yêu tộc như thế nào rồi, chúng ta cũng không nên trông đợi vào may mắn quá nhiều làm gì.

Đoạn Uân Sa đỡ lời, trầm giọng nói.

- A, Uân Thân vương cũng ở đây, năm năm trước chia tay, ngài có nhớ gì không?

Tô Hạo quay đầu nhìn lại, không khỏi khẽ giật mình.

Lão và Đoạn Uân Sa đã quen biết từ lâu, đặc biệt là năm năm trước, hai người còn gặp nhau một lần trong hoàng cung Tấn quốc. Cả hai cùng trao đổi, thảo luận về phương pháp tu luyện, một chút về pháp luật, cũng xem như một cuộc trò chuyện chia sẻ kinh nghiệm vui vẻ, quan hệ hai bên cũng khá tốt.

Không nghĩ được hôm nay hắn và Đoạn Hồng Trình đến đây để dò xét linh thể huyết mạch Yêu tộc trong người Tô Linh. Hơn nữa còn dẫn quân tới, hành động này cho thấy quyết tâm phải xử lý huyết mạch Yêu tộc của hai người.

- Không dám, không dám, chỉ cần trong cơ thể lệnh ái không tồn tại huyết mạch Yêu tộc, huynh đệ chúng ta vẫn như năm năm trước, bỉnh chúc dạ đàm, để túc nhi miên(*).

(*) Cầm đuốc nói chuyện suốt đêm, ngủ chung giường. Ý câu này là tình cảm hai bên vẫn sâu đậm.

Đoạn Ân Sa cười cười, đều đều nói.

- Nếu trong cơ thể tiểu nữ thật sự có huyết mạch Yêu tộc, Uân Thân vương sẽ lập tức ra tay diệt yêu hả?

Tô Hạo cười châm biếm nói.

- Chuyện này cũng không hẳn, tất cả mọi người đều phải xem quyết định của Trường Xuân chân nhân. Nếu như Thiên Kiếm Tông không giải quyết được thì chỉ còn cách chúng tôi sẽ giải quyết thay.

Đoạn Uân Sa chậm rãi nói.

Tô Hạo cười lớn, mắt đảo qua bốn phía, nói:

- Xem ra mọi người rất chú ý đến chuyện của tiểu nữ. Hầu như Tấn quốc ta có bao nhiêu cao thủ đều đã đến đông đủ cả.

- Vô Ảnh Phong Chủ nói quá nghiêm trọng rồi, lần này bà lão này đến đây là vì không tin trên đời này thật sự tồn tại huyết mạch Yêu tộc.

Ân Mỗ Mỗ chống quải trượng đầu rồng, run run nói.

- Vô Ảnh Phong Chủ, chỉ cần trong cơ thể lệnh ái không có huyết mạch Yêu tộc, chúng tôi sẽ lập tức cáo từ. Lần này đắc tội, mong Phong Chủ rộng lòng tha thứ.

Tôn Nhất Đao Phách Đao Môn bước lên một bước, ôm quyền hành lễ nói.

Tô Hạo khoác tay, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn khuôn mặt nữ nhi bên cạnh.

- Vô Tình, thử đan đi.

Thiên Kiếm Tông Chủ Yến Trường Xuân phất tay, thong dong, bình tĩnh nói. Một tia sáng từ tay lão nhanh chóng bắn tới, sau đó trên không trung xuất hiện một viên đan dược màu đỏ như máu bay lơ lửng, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.

Yêu Chi Mạt Lộ!

Mộ Dung Vô Tình bước tới, điểm một cái, Yêu Chi Mạt Lộ từ trên không rơi, xoay tròn trong lòng bàn tay hắn.

- Tô Linh, uống đi.

Toàn thân Tô Linh run rẩy, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tô Hạo, bàn tay trắng bệch nắm chặt cánh tay của lão.

Tô Hạo vỗ nhẹ khuôn mặt nữ nhi, ngẩng đầu nhìn viên Yêu Chi Mạt Lộ đỏ như máu, hắn đột nhiên cười cười.

- Xin lỗi chư vị, xem ra tiểu nữ không muốn uống viên Yêu Chi Mạt Lộ này, mọi người giữ lại sau đó dùng đi.

Vậy là có ý gì?

Mọi người xung quanh, kể cả Thiên Kiếm Tông Chủ Yến Trường Xuân, đều đưa mắt nhìn nhau. Tô Hạo vừa mới nói gì thế? Lỗ tai mọi người không phải nghe nhầm chứ?

Hắn nói hình như Tô Linh không muốn uống Yêu Chi Mạt Lộ, vậy để viên đan dược này cho mọi người sau này dùng đi?

Lời này có phải biểu thị ý cự tuyệt, từ chối kiểm tra huyết mạch Yêu tộc?

Tất cả hầu như không tin được tai mình, Tô Hạo mạnh đến cỡ nào mà dám nói những lời này? Đừng nói tu vi của hắn chỉ là Trúc Cơ Cảnh thất trọng, cho dù là đã đạt đến Kim Đan Cảnh thì đối mặt với đông đảo cao thủ ở đây cũng không để nào chống đỡ nổi.

- Tô Hạo, ngươi có biết mình vừa nói cái gì không?

Thi trưởng lão đứng phắt dậy, ánh mắt lạnh như đao nhìn hắn.

- Thi trưởng lão, chẳng lẽ ngài già rồi nên thính lực không được tốt? Vậy để ta nói lại lần nữa, viên gọi là Yêu Chi Mạt Lộ, chúng ta không dùng.

Tô Hạo mỉm cười, chậm rãi nói.

Yên tĩnh im ắng, trong đại điện đến một hơi hít thở cũng không có, nếu lúc này một cây kim rơi cũng có thể nghe được!

Tô Hạo thật sự từ chối!

- Vô Ảnh Phong Chủ, hình như ngài mới đưa ra quyết định sai lầm đấy.

Thanh âm Đỗ Thuần Thiên vang lên, lão nắm chặt chén rượu bằng sứ màu xanh, thở dài nói.

Lập tức, sắc mặt Hồng Thân vương và Uân Thân vương trở nên lạnh lẽo, ánh mắt hai người như đao nhìn Tô Hạo.

Sắc mặt tất cả chưởng môn các phái đều kinh ngạc nhìn hắn.

- Vô Ảnh Phong Chủ, ngươi có biết mình vừa làm cái gì không? Thù hận giữa Yêu tộc và Nhân tộc vĩnh viễn không thể hóa giải, bây giờ chưa khẳng định trong cơ thể Linh nhi có tồn tại huyết mạch Yêu tộc hay không, nhưng cho dù có đi chăng nữa thì sau khi uống viên đan dược này vào, dược lực hòa tan vào trong huyết mạch, tiểu nữ không chắc chắn phải chết.

Thiên Kiếm Tông Chủ Yến Trường Xuân nhíu mày, trầm giọng nói.

Tô Hạo cười cười, nói:

- Nếu trong cơ thể tiểu nữ không tồn tại huyết mạch Yêu tộc, đương nhiên không cần uống viên Yêu Chi Mạt Lộ này. Còn ngược lại, quả thật có tồn tại huyết mạch Yêu tộc, vậy thì dùng Yêu Chi Mạt Lộ có tác dụng gì? Chẳng lẽ muốn kinh mạch Linh nhi đứt từng đoạn, xương gãy từng khúc, sau đó tu vi mất hết, người không thể nào cử động, trở thành một phế nhân sao?

Yến Trường Xuân trầm giọng nói:

- Phế nhân còn tốt hơn là người chết.

Tô Hạo cất tiếng cười lớn, thanh âm truyền đi bốn hướng:

- Thế nhưng ta lại không muốn, cho dù trong cơ thể Linh nhi có huyết mạch Yêu tộc, nhưng mười mấy năm qua, nó chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Nhân tộc cả? Hiện tại, bởi vì một cái gì đó gọi là huyết mạch Yêu tộc, sau này có khả năng gây hại cho Nhân tộc mà mọi người muốn con ta trở thành phế nhân. Ta không đồng ý!

Giọng nói Tô Hạo vang vọng, như tiếng sấm sét truyền bên tai.

Ta không đồng ý!

Bình luận

Truyện đang đọc