THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Dịch: aluco

Nhưng mà đám người Diệp Vân lại cảm thấy vô cùng may mắn được sống sót sau tai nạn, Hư Không Vạn Tướng Chưởng nếu đã thi triển ra tất nhiên sẽ đem trọn cả tòa Thiên Thần Phong đánh nát, giờ phút này tuy rằng thắng bại chưa phân bất quá có một điều hiển nhiên là tuyệt đại bộ phận lực lượng trong đó đã bị đám người Tất Hạo triệt tiêu. Sau đó dù không địch lại thân tử linh tiêu nhưng Hư Không Vạn Tướng Chưởng cũng không còn khả năng hủy thiên diệt địa. Thần thông cường đại như thế cho dù Hỏa Vân Thánh Giả có đầy đủ thời gian để thi triển một lần nữa nhưng nếu như muốn đánh tiếp ra một chưởng như thế này chỉ sợ là cũng cực kỳ khó khăn.

Kim quang đầy trời bay loạn xạ, tro bụi tràn ngập, Thiên Địa một mảnh mông lung.

Rốt cuộc, kim quang tiêu tán, tro bụi diệt hết, bầu trời khôi phục thanh minh. Chỉ thấy Hỏa Vân Thánh Giả đứng giữa hư không, tuy rằng sắc mặt trắng bệch nhưng khóe miệng đầy vẻ ngạo nghễ, ánh mắt hắn nhìn về bốn phía nhưng không hề thấy bóng dáng của đám người Tất Hạo.

“Bây giờ đến phiên các ngươi.” Ánh mắt Hỏa Vân Thánh Giả hơi đổi, rơi vào trên mặt đám người Tưởng Hướng cùng Cung trưởng lão.

Tưởng Hướng cùng đám người Cung trưởng lão ba người gần với khoảng cách công kích nhất, cơ hồ bọn hắn không cách nào ngăn cản được lực lượng cuồng bạo, nếu như Tưởng Hướng tương đối còn đỡ một ít thì Kim trưởng lão và Cung trưởng lão có thể đứng được ở chỗ này mà không phải thân tử linh tiêu đã là chuyện không dễ.

Giờ phút này Hỏa Vân Thánh Giả lại nói đã tới thời điểm đến phiên bọn hắn khiến Kim trưởng lão không khỏi toàn thân lạnh run, lúc này hắn mới chính thức cảm nhận được tử vong tiến đến khiến cho tim đập chân run.

“Hỏa Vân, ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt?” Sắc mặt Tưởng Hướng trắng bệch, chịu đựng trùng kích thật lớn như thế thương thế trong cơ thể không thể nhất thời nửa khắc tốt lên được.

Cung trưởng lão lạnh lùng nhìn xem, không hề nói ra đến nửa câu.

Ngược lại Kim trưởng lão bỗng nhiên a lên một tiếng rồi đi ra, sau đó toàn thân run rẩy nói:” Hỏa Vân Thánh Giả, tha mạng a.”

Giờ phút này hắn hoàn toàn không có nửa điểm phong thái của Kim Đan Cảnh cường giả, thoạt nhìn vô cùng mất mặt, thiếu chút nữa là quỳ xuống khấu đầu lạy lục.

Tưởng Hướng quay đầu trợn mắt nhìn, cử động của Kim trưởng lão lần này không khỏi quá mức mất mặt, mặc dù có chết cũng không thể yếu đi phong thái của Kim Đan Cảnh cường giả, cường giả phải có tôn nghiêm của cường giả.

Trong ánh mắt của Cung trưởng lão hiện lên lãnh mang, hắn bình thường chỉ biết có tu luyện, lo việc thủ hộ đại trận của Thiên Kiếm Tông, cơ bản không xuất hiện cùng ngoại giới. Nhưng mà không có nghĩa là hắn ít xuất hiện thì tôn nghiêm của Kim Đan Cảnh sẽ yếu bớt, hành vi của Kim trưởng lão như một cái tát vào mặt tất cả tu sĩ Kim Đan Cảnh, có thể chết nhưng tuyệt đối không thể dùng phương pháp nhục nhã như thế để cầu sinh.

Ngay cả Hỏa Vân Thánh Giả cũng khẽ giật mình, hắn hiển nhiên cũng không ngờ Kim trưởng lão lại có thể ra miệng để cầu xin tha thứ như vậy, thật là ngoài dự liệu của hắn.

“Hặc hặc, rất tốt, ngươi đã biết rõ sai thì ta đây sẽ cho ngươi một cơ hội, tha cho ngươi một mạng. Chỉ cần ngươi có thể chui lòn dưới háng của sư đệ ta là Mai Nghiễn Sinh thì ta sẽ cho ngươi sống sót.”

Hỏa Vân Thánh Giả giơ tay lên khẽ vẫy, Mai Nghiễn Sinh đã bị đánh trọng thương từ ngọn núi phía xa bị một cỗ kình lực bắt lấy, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống trước người Hỏa Vân Thánh Giả.

Mai Nghiễn Sinh tuy rằng bản thân bị trọng thương bất quá hắn vẫn luôn âm thầm điều tức, lại dùng một ít đan dược chữa thương, giờ phút này thương thế cũng đã hồi phục mấy phần. Nghe được Hỏa Vân Thánh Giả nói như thế trên mặt hắn liền lộ ra vẻ tươi cười, hai tay chống nạnh dạng hai chân ra.

“Kim trưởng lão, đến đây đi, nếu như sư huynh của ta cho ngươi một cơ hội để bảo toàn mạng sống thì đừng nên lãng phí.”

Gương mặt Kim trưởng lão thoáng cái đỏ bừng, toàn thân run rẫy, nhục nhã như thế hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của hắn. Thân là Kim Đan Cảnh tu sĩ lại phải chui lòn dưới háng của một người mới có thể có toàn mạng, cuộc sống tạm như vậy có thể tiếp tục sống tiếp được sao?

“Lão Kim, ngươi chính là Kim Đan Cảnh cường giả, cũng là Thái Thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Tông ta, chớ quên tông môn cùng bản thân cường giả tôn nghiêm.” Giọng nói Cung trưởng lão nhàn nhạt, lạnh lùng quát.

Tưởng Hướng trợn mắt nhìn, quát:” Hôm nay ngươi không chỉ là đại biểu cho Thiên Kiếm Tông mà cũng là đại biểu cho toàn bộ tu sĩ Kim Đan Cảnh của Tấn quốc ta, ngươi nếu dám chui qua thì dù cho hôm nay không chết nhưng cả đời ngươi sau này cũng sẽ bị người khác chỉ trỏ.”

“Đừng nghe bọn hắn nói nhảm dài dòng, chết tử tế không bằng còn sống, miễn là còn sống thì còn có hy vọng.” Mai Nghiễn Sinh cười ha hả, hướng phía dưới háng nhìn thoáng qua, ý bảo Kim trưởng lão không nên do dự mà cứ mau tới chui qua đi.

Toàn thân Kim trưởng lão run rẩy, khóe miệng co rúm, sắc mặt giống như màu gan heo.

Đột nhiên thân thể của hắn ngừng run rẩy, ánh mắt tán loạn đột nhiên ngưng tụ, sau đó vươn người đứng dậy.

“Ngươi cũng dám làm nhục ta, chết đi!”

Hắn đột nhiên mãnh liệt phóng ra, trong chốc lát vượt qua khoảng cách mười trượng xuất hiện trước mặt Mai Nghiễn Sinh. Nắm tay phải to như cái bát hung hăng đánh ra một quyền.

Mai Nghiễn Sinh làm sao cũng không nghĩ tới Kim trưởng lão một khắc trước đây còn toàn thân run rẩy thiếu chút nữa là quỳ xuống lại có thể bạo khởi giết người, giờ phút này thương thế của hắn chưa lành, tu vi toàn thân mười phần không được một làm sao có thể ngăn cản một quyền của Kim trưởng lão?

“Đại sư huynh cứu ta.” Mai Nghiễn Sinh hoảng hốt, thần hồn muốn nứt ra, thân hình nhoáng lên muốn lui về phía sau.

Nhưng mà Kim trưởng lão chính là bạo khởi, tốc độ vô cùng nhanh chóng, nắm tay phải như cái chùy hung hăng đánh thẳng vào mặt Mai Nghiễn Sinh.

Mai Nghiễn Sinh oa lên một tiếng, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, toàn bộ thân người trong chốc lát bay ra ngoài trùng trùng điệp điệp đâm vào núi đá phía sau Thiên Thần điện, toàn bộ cái đầu cắm vào núi đá chỉ còn lại một nửa thân thể hơi hơi lắc lư ở bên ngoài.

Một quyền đánh chết! ( đấm phát chết ngay )

Kim trưởng lão đột nhiên bạo khởi, chỉ một quyền đã đánh nát đầu Mai Nghiễn Sinh như quả dưa hấu, sinh cơ mất hết.

Làm bọn hắn kinh ngạc chính là Hỏa Vân Thánh Giả vẫn không nhúc nhích, dường như Mai Nghiễn Sinh bị giết cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.

“Đồ vô sỉ, dám làm nhục ta.” Kim trưởng lão há mồm thở dốc, hắn đứng thẳng lên trợn mắt nhìn.

“Không tệ không tệ, đây có lẽ mới là khí độ của Kim Đan Cảnh tu sĩ, nếu như ngươi không giết cái tên ngu xuẩn này, ta đây sẽ cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong. Tôn nghiêm của Kim Đan Cảnh tu sĩ không được phép để ngươi chà đạp.” Hỏa Vân Thánh Giả bỗng nhiên vỗ tay cười to, trong mắt rõ ràng hiện lên ý tán thưởng.

Kim trưởng lão cùng đám người Tưởng Hướng khẽ giật mình, hiển nhiên bọn hắn không nghĩ tới Hỏa Vân Thánh Giả lại có phản ứng như thế.

“Rất tốt, lão Kim ngươi coi như không có mất mặt, coi như là có một chút khí độ cùng tôn nghiêm.” Tưởng Hướng gật gật đầu, trong mắt tinh mang lập lòe.

Cung trưởng lão chẳng qua chỉ gật gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt Hỏa Vân Thánh Giả.
Hỏa Vân Thánh Giả nhìn ba người, thản nhiên nói:” Tôn nghiêm của các ngươi còn tồn tại, như vậy ta cũng không tra tấn các ngươi, cho các ngươi thoải mái một chút.”

Tay phải của Hỏa Vân Thánh Giả nhẹ nhàng nâng lên, ánh lửa nhàn nhạt xuất hiện trên mép bàn tay.

“Một chưởng này gọi là Hỏa Vân Toái Linh Chưởng, uy lực bình thường không thể nào đánh đồng với Hư Không Vạn Tướng Chưởng, bất quá giờ phút này bản thân các ngươi đã trọng thương, chắc hẳn một chưởng này cũng đủ rồi. Sau một chưởng này bất kể các ngươi sống chết thế nào ta đều sẽ không xuất thủ nữa.”

Ánh mắt ba người Tưởng Hướng ngưng tụ hiện lên một tia hy vọng. Nếu quả thật như lời của Hỏa Vân Thánh Giả sau chưởng này hắn sẽ không ra tay nữa thì bọn hắn chưa hẳn không có cơ hội sống sót.

Ba người nhìn nhau, sau đó thở sâu một hơi, gật gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc