THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Đệ tử nội môn!

Đây gần như là mục tiêu đứng đầu của đệ tử ngoại môn. Bọn hắn chăm chỉ tu luyện, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nâng cao cảnh giới cùng học thức, chính là vì đạt được một cơ hội khảo hạch đệ tử nội môn.

Trong ngàn vạn đệ tử ngoại môn thì rất ít người đạt được tư cách khảo hạch đệ tử nội môn, cứ ba năm mới tổ chức một lần khảo hạch mà danh ngạch thì chỉ có hơn mười người.

Có thể nói khảo hạch nội môn đệ tử đối với đệ tử ngoại môn là cực kỳ khó khăn và cạnh tranh rất kịch liệt.

Bất quá, may mà khảo hạch đệ tử nội môn không phải chỉ nhìn tu vi mà còn quan sát tổng hợp các phương diện về tuổi tác, tu vi, tiềm lực và tính cách. Chỉ có những đệ tử thắng được tổng hợp các phương diện mới có tư cách trở thành đệ tử nội môn.

Danh ngạch khảo hạch trân quý như vậy mà ba người Diệp Vân lại có thể trực tiếp có được, làm cho tinh thần đám đệ tử dưới đài sục sôi, cực kỳ bất mãn.

“Ta không phục, dựa vào cái gì mà ba người bọn hắn là đệ tử mới lại có tư cách tham gia khảo hạch đệ tử nội môn?” Một gã đệ tử mặc quần áo màu vàng phẫn nộ quát.

“Đúng vậy, bọn hắn dựa vào điều gì? Trong khi chúng ta vất vả cống hiến rất nhiều năm vì tông môn mới có thể đạt được một cái tư cách.”

“Đừng nói là vì bọn họ đã chết hơn chín mươi người nên tông môn ưu ái thương cảm cho bọn hắn? Không phải quy tắc của tông môn luôn nghiêm khắc, không mang theo cảm tính sao?” Có người mỉa mai cười rộ lên.

“Nếu lần này tông môn trực tiếp cho bọn họ tư cách khảo hạch, như vậy sau này đám đệ tử mới có vậy hay không? Đến lúc đó chẳng còn ai tuân theo luật lệ tông môn, ta xem Tông Luật Điện xử lý như thế nào.”

Trên quảng trường, tiếng nói của mấy nghìn tên đệ tử đầy kích động, phản đối trắng trợn.

Lan trưởng lão nhíu mày, nét mặt lập tức lạnh như sương: “ta thấy lá gan các ngươi càng ngày càng lớn, lại dám trực tiếp bắt bẻ quyết định tông môn, nếu như vậy thì những ai phản đối cũng không cần tham gia gia khảo hạch nữa.”

Đại trưởng lão Thuần Vu Diễn hiển nhiên cũng không ngờ gặp phải chống đối như vậy, không khỏi nhíu mày, trên mặt lộ vẻ giận dữ.

“Đại trưởng lão, ta thấy mọi người không phải vì ghen ghét nên mới phản đối, đương nhiên ba vị sư đệ có thể trở về là rất tốt nhưng bọn hắn cũng đã nhận được ban thưởng phong phú, còn có cả linh khí trung phẩm mà ngay cả ta cũng không thể có. Khen thưởng đã phong phú vậy mà còn cho bọn hắn trực tiếp đạt được tư cách khảo hạch đệ tử nội môn thì đúng là có chút không thuyết phục.” Âm thanh Chung Ưng chậm rãi vang lên, y phục màu đen bồng bềnh, đứng chắp tay.

“Chung sư huynh nói không sai, đúng là vậy.”

“Từ trước đến nay phải trải qua tỷ thí mới có thể đạt được danh ngạch khảo hạch đệ tử nội môn, sao có thể ban cho đơn giản như vậy?”

“Không sai, phải để cho bọn họ theo quy tắc tiến hành tỷ thí, nếu thắng được thì chúng ta không ý kiến nữa.”

Lời nói của Chung Ưng làm các đệ tử ngoại môn này cùng kêu to lên, nhao nhao gật đầu phụ họa theo.

Lông mày Lan trưởng lão chau lên, lại muốn phát tác.

Diệp Vân bỗng nhiên đi lên một bước, nhìn mấy nghìn đệ tử trên quảng trường mỉm cười, chậm rãi nói: “Nếu các vị sư huynh muốn chúng ta đạt được tư cách khảo hạch đệ tử nội môn thông qua tỷ thí thì chúng ta không thể từ chối. Đã như vậy, chúng ta sẽ tham gia thi đấu, tuy nhiên chúng ta sẽ không hạ thủ lưu tình khi thi đấu.”

Âm thanh của Diệp Vân cũng không to nhưng tiếng nói dường như vang lên tại mỗi tấc không gian, quanh quẩn trong tai tất cả mọi người.

Đám người Chung Ưng biến sắc, trong mắt hiện lên khó có thể tin. Bọn hắn không thể tin được một gã chỉ là đệ tử ngoại môn có tu vi Luyện Thể Cảnh đỉnh phong, lại có thể truyền lời hắn nói rõ ràng vào tai mỗi người trong hoàn cảnh mấy ngàn người đang rất ầm ỹ, tu vi Luyện Thể Cảnh đỉnh cao không thể có thực lực như vậy được.

Chung Ưng cùng mọi người bên cạnh nhìn nhau, sau đó thản nhiên gật đầu.

“Nói rất hay, như vậy ngược lại là chúng ta khâm phục các ngươi.”

Mấy ngàn tên đệ tử trên quảng trường đồng thời giật mình, lập tức bộc phát ra một hồi tiếng hô, hiển nhiên Diệp Vân tỏ thái độ như vậy rất phù hợp với yêu cầu của bọn hắn. Tổng cộng có hơn mười danh ngạch khảo hạch đệ tử nội môn, nếu bị ba người Diệp Vân không công chiếm đi ba cái thì dĩ nhiên sẽ khá khó chịu.

“Ơ, ba người các ngươi còn dám tham gia tỷ thí để hy vọng cướp được tư cách khảo hạch, đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Phía sau truyền đến âm thanh mang theo vô tận trào phúng, sau đó liền thấy một gã đệ tử hắc y từ trong đám người chậm rãi đi ra.

Diệp Vân giương mắt nhìn lên, người trước mắt này nhìn mặt quen quen, giống như đã từng quen biết.

“Không nhớ ta sao?” Nam tử áo đen cười lạnh một tiếng, nhìn Diệp Vân.

Diệp Vân cười nói: “Thật xin lỗi, ta không muốn tốn tinh lực để nhớ kỹ những người hoặc sự tình không quan trọng.”

“Ngươi…” Nam tử áo đen khẽ giật mình, trong mắt lập tức tràn đầy lửa giận: “Tốt, rất tốt, phi thường tốt. Nếu ngươi dám tham gia tỷ thí tranh đoạt tư cách khảo hạch đệ tử nội môn thì nên cầu nguyện không gặp phải Chân Hoa Thành ta, nếu không ta nhất định khiến ngươi hối hận vì đã sống trên thế đời này.”

“A, hóa ra ngươi tên là Chân Hoa Thành, xin lỗi nhưng ta vẫn chưa nhớ ra.” Diệp Vân ra vẻ kinh ngạc, sau đó quay đầu nói: “Đoạn sư huynh, ngươi nói xem như thế nào mà bộ dạng cuồng vọng của những người này cùng những người lúc trước trong đại mộ lại giống nhau như vậy, công phu tu luyện mồm mép rất tốt.”

“Không đúng, xem ra công phu tu luyện mồm mép của bọn hắn đã gấp mười bảy mười tám lần, ta và ngươi không thể so sánh như vậy.” Đoạn Thần Phong nhún vai, cười nói: “Bất quá nếu gặp được loại người này thì ta đều đại khai sát giới, đánh cho hắn phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.”

Diệp Vân cười nói: “Xem ra chúng ta càng ngày càng hợp ý rồi, ý tưởng cũng giống nhau.”

Hai người cười nói, đều là mỉa mai.

Chân Hoa Thành ba năm trước đến đây liền trở thành đệ tử áo đen, tu vi cũng đạt đến Luyện Khí Cảnh tam trọng, trong hai năm qua làm gì có đệ tử cấp thấp nào dám nói chuyện với hắn như vậy nên khi nghe hai người Diệp Vân mỉa mai thì lập tức giận không kìm được.

“Im miệng! Lá gan của các ngươi cũng khá lớn rồi, lại dám trào phúng lẫn nhau trước mặt ta, có phải không để ta cùng Đại trưởng lão hắn ở trong mắt.” Lan trưởng lão phẫn nộ quát một tiếng. Ánh mắt giống như lợi kiếm, bắn thẳng đến.

Chân Hoa Thành hừ lạnh một tiếng, không dám nói tiếp.

Diệp Vân nhún vai, cũng không ý kiến.

“Nếu như Diệp Vân ngươi chủ động buông tha việc trực tiếp đạt được tư cách khảo hạch đệ tử nội môn, như vậy cứ dựa theo quy tắc, ngày mai bắt đầu tham gia thi đấu tranh đoạt tư cách. Tu vi của các ngươi cũng đã đến gần Luyện Khí Cảnh nên hoàn toàn có cơ hội tranh đoạt.” Lan trưởng lão trong mắt hiện lên một tia vừa lòng, lập tức khôi phục bình thường.

“Xin hỏi Lan trưởng lão, quy tắc tỷ thí như thế nào?” Diệp Vân khom người nói.

Lan trưởng lão cũng không trực tiếp trả lời hắn mà ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, nói: “Lần tỷ thí tranh đoạt tư cách khảo hạch đệ tử nội môn lần này hơi khác so với trước, trước đây tiến hành tổng hợp các phương diện về cảnh giới, tiên kỹ, đan dược và thiên phú để phân xét, sau đó quyết định ba mươi danh ngạch cuối cùng. Lần này, trực tiếp tỷ thí tu vi cùng với cảnh giới lĩnh ngộ của hắn, sau khi tính điểm cả hai chính là bài danh cuối cùng.”

“Điều này không công bằng, hai năm qua ta đau khổ nghiên cứu đan dược là uổng phí sao.” Một gã đệ tử ngẩn người, lập tức la lớn.

“Đúng vậy, những năm này ta nghiên cứu tiên kỹ, hầu như tu luyện kỹ pháp đó đến cực hạn, nếu như tỷ thí thì chẳng phải là uổng phí?” Lại một tên đệ tử lớn tiếng phản đối.

Sắc mặt Lan trưởng lão trầm xuống, trong mắt thoáng hiện tức giận, chỉ thấy hắn khẽ vung ống tay áo, bắn thẳng ra hai đạo quang hoa, đánh vào lồng ngực hai người.

Hai gã đệ tử này khẽ giật mình, sau đó cúi đầu nhìn xuống ngực, trong mắt tràn đầy khó tin nhìn máu đỏ tươi phun ra từ trong ngực, liền cảm thấy đau nhức kịch liệt kéo tới, trước mắt tối sầm, không một tiếng động mà trực tiếp ngã xuống quảng trường.

“Xem ra ta đã quá dung túng và tha thứ cho các ngươi nên các ngươi đã quên hết quy tắc tông môn, dám liên tục chống đối ta cùng Đại trưởng lão, nếu hôm nay không cảnh cáo đơn giản thì e rằng sau này các ngươi còn vô pháp vô thiên hơn.” Giọng nói Lan trưởng lão lạnh như băng, quanh quẩn trên không trung.

Chỉ nhấc tay liền giết hai gã đệ tử ngoại môn áo vàng, lập tức làm mấy nghìn tên đệ tử ngoại môn sợ hãi, lúc này bọn hắn mới nhớ đến ở Thiên Chúc Phong thì Lan trưởng lão cùng Thuần Vu Diễn nắm trong tay sự sống chết của bọn hắn, như vậy dù là Tông Luật Điện cũng không che chở với tội danh chống đối nhiều lần.

Trong khoảnh khắc, cả tòa Diễn Võ điện thờ bỗng lặng ngắt như tờ, tựa hồ độ ấm giảm xuống rất nhiều, làm cho chúng đệ tử lạnh run.

“Giết là đúng, lại dám nhiều lần khiêu khích quyền uy của trưởng lão, đáng chết.” Âm thanh Chung Ưng bỗng vang lên, quanh quẩn trong không khí đang yên tĩnh.

“Đúng vậy, chết là đáng! Môn quy mà cũng quên a.”

“Nếu không phải những năm này trưỡng lão chăm lo dung túng chúng ta thì mọi người sao có thể tự tại như vậy.”

“Chắc hẳn quy tắc tỷ thí lần này không phải do các trưởng lão định ra mà là do tông môn cao tầng quyết định, việc này cũng dám phản đối đúng là không biết sống chết.”

Phút chốc, vô số âm thanh từ các nơi truyền đến, liên tục ủng hộ quyết định của Lan trưởng lão, bọn hắn hận không thể tận lực phủi sạch quan hệ với hai cỗ thi thể trên mặt đất.

Trên đài ba người Diệp Vân trợn mắt há mồm mà nhìn, đám này ở Thiên Chúc Phong nhiều năm, quả nhiên đều tu luyện ra da mặt thật dày và giảo hoạt, trở mặt trong nháy mắt.

“Rất tốt, nếu như không ai phản đối thì cứ quyết định như vậy.” Lan trưởng lão đứng chắp tay, ánh mắt đảo qua mọi người, khẽ gật đầu.

Diệp Vân hiếu kỳ nói: “Lan trưởng lão, tỷ thí tu vi cùng với lịnh ngộ cảnh giới là sao?”

Tỷ thí tu vi còn có thể hiểu là kiểm tra cảnh giới mức nào, hoặc là lên lôi đài đánh một trận, kẻ thua bị loại. Thế nhưng lĩnh ngộ cảnh giới này thì giải thích như thế nào? Dù sao cảnh giới chính là thứ rất hư vô mờ mịt, chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

“Tỷ thí tu vi chính là luận bàn tu vi thường thấy nhất, đó là tỷ thí trên lôi đài một trận, người thắng được chọn còn kẻ thua bị loại. Về phần lĩnh ngộ cảnh giới, tất nhiên sẽ có địa phương cho các ngươi lĩnh ngộ, đến lúc đó là biết.” Lan trưởng lão đối với Diệp Vân lại cực kỳ bao dung, mỉm cười trả lời.

Diệp Vân sau khi nói lời cảm ta, con mắt híp lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Chẳng lẽ lĩnh ngộ cảnh giới là để cho bọn họ tiến vào nơi nào đó tràn ngập không gian pháp tắc, sau đó tìm hiểu Luyện Khí Cảnh? Hay là ai có thể tìm hiểu ra pháp tắc kỳ diệu nào đó thì liền thắng được? 

Đối với tỷ thí tu vi thì thực lực bây giờ của Diệp Vân để tiến vào ba thứ hạng đầu không khó, ngược lại lĩnh ngộ cảnh giới khiến cho hắn tràn ngập tò mò cùng chờ mong.

Bình luận

Truyện đang đọc