THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Trong mắt Mộ Dung Vô Ngân bắn ra một đạo tinh quang. Khuôn mặt được bao phủ bởi một lớp sương mỏng. Trong lúc này khí thế trên người hắn đã xảy ra một biến hóa vô cùng lớn. Nếu như lúc trước người ta gọi hắn là một thanh đao đã tuốt khỏi vỏ thì bây giờ hắn giống như một thanh kiếm phóng thẳng lên trời cao.Trảm Sơn Phá Nhạc Thần Kiếm.

Khí thế hào hùng, sát ý ngưng tụ.

Vào lúc này, hắn không cho phép kẻ trước mặt mình tạo ra bất kỳ trở ngại nào khác. Trong mắt hắn Diệp Vân không khác gì một người đã chết.

Đám người Lan trưởng lão không thể không hít một hơi thật sâu. Khí thế của Mộ Dung Vô Ngân lúc này đã vượt xa bọn họ rồi. Tuy Mộ Dung Vô Ngân và bọn họ đều có tu vi Luyện Khí Cảnh đỉnh phong nhưng vào lúc này nếu muốn so sánh với khí thế trên người hắn thì còn lâu mới sánh bằng.

Nếu tu vi của Mộ Dung Vô Ngân đạt tới Trúc Cơ Cảnh thì hắn có thể ngưng luyện ra thần hồn. Khi đó đòn tấn công của hắn sẽ gây ra được rất nhiều tổn thương cho đối thủ.

Mặc dù Mộ Dung Vô Ngân chưa thể tạo ra thần hồn nhưng cũng khiến cho đám người Lan trưởng lão cảm nhận được áp lực rất lớn từ hắn.

Tu vi thật sự của Mộ Dung Vô Ngân đã khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Vô Ngân nhìn về phía Diệp Vân. Hắn từng bước từng bước tiến về phía trước, mỗi một bước chân của hắn có cảm giác rất quái dị. Giống như tiếng trống dũng mãnh đánh vào trong lòng mọi.

Mỗi một bước đi của Mộ Dung Vô Ngân đều khiến mọi người cảm thấy sợ hãi. Đám người Lan trưởng lão có tu vi cao như vậy mà cũng cảm thấy tâm thần bị ảnh hưởng một chút, trong giây lát không thể điều khiên bản thân. Bọn họ đã như vậy thì những đệ tử phía sau cũng không tốt hơn chút nào. Thân thể của đám đệ tử hầu như không thể đứng vững, liên tục lùi lại.

Khuôn mặt của Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong cũng đỏ bừng lên. Mồ hôi tuôn ra ào ào trên trán hai người nhưng họ cũng không chịu lùi lại phía sau. Dư Minh Hồng, Đoàn Thần Phong và Diệp Vân, ba người bọn họ có tiến thì cùng tiến, có lùi thì cùng lùi. Nếu chẳng may Diệp Vân bị Mộ Dung Vô Ngân giết chết thì cuộc sống sau này của hai người họ cũng sẽ không có những ngày tốt lành.

Mộ Dung Vô Ngân đi tới đâu thì tiếng bước chân của hắn cũng đánh vào lòng mọi người khiến họ cảm thấy vô cùng sợ hãi, hầu như mọi người đều không thể khống chế nỗi sợ hãi này.

Nhưng Lan trưởng lão bông nhiên phát hiện trên khuôn mặt của Diệp Vân không có chút sợ hãi. Bộ dạng của hắn khiến lão khó có thể chấp nhận.

Hai tay Diệp Vân chắp sau lưng, khóe miệng nở một nụ cười. Lúc này nhìn bộ dạng của hắn vô cùng thanh thản, không bị ảnh hưởng bởi tiếng bước chân của Mộ Dung Vô Ngân.

"Vô Ngân sư huynh, xem ra huynh sắp đột phá Trúc Cơ Cảnh rồi. Nếu so sánh với Mộ Dung Vô Tình có lẽ còn nhanh hơn một chút a. Ta nghĩ thiên tài ngàn năm có một của Thiên Kiếm Tông phải là ngươi mới đúng." Diệp Vân nhún vai, vừa cười vừa nói.

Giọng nói của hắn vô cùng bình thường, không có gì đặc biệt. Âm thanh cũng không quá mạnh mẽ giống như đã sử dụng thần thông âm thanh.

Nhưng giọng nói bình thường này lại khiến cho áp lực trong lòng mọi người tự nhiên giảm bớt, sau đó bỗng nhiên biến mất không thấy tung tích. Cuối cùng cũng không còn lại chút nào. Âm thành này giống như có một lại ma lực khiến cho khí thế bá đạo từ bước chân của Mộ Dung Vô Ngân tiêu tán không còn lại chút nào.

Bước chân của Mộ Dung Vô Ngân hơi chần chừ một chút, cuối cùng cũng đạp không mà tiến tới. Nhịp điệu bên trong cũng biến mất không bao giờ xuất hiện nữa.

Lan Trưởng lão và Thuần Vu Diễn cùng lúc nhìn nhau. Cả hai đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương. Lấy tu vi của họ thì không có cách nào có thể ngăn cản khí thế mạnh mẽ này, vậy mà Diệp Vân chỉ nói một câu nhẹ nhàng là đã có thể hóa giải một cách dễ dàng.
Tu vi của Diệp Vân đã đạt tới mức nào rồi?

Lan Trưởng lão bỗng nhiên nhớ lại lúc Diệp Vân trờ về từ thí luyện đã dám mở miệng tranh luận cùng lão. Ngày đó lão nghĩ Diệp Vân đúng là muốn chết. Hắn nghĩ rằng giết chết Chân Hoa Thành và Chung Ưng thì đã có đủ tư cách để tranh luận với lão sao. Lúc đó lão nghĩ hắn đúng là không biết trời cao đất dày nhưng hiện tại thì cũng không hẳn như vậy. Lấy tu vi hiện tại của Diệp Vân thì đã có thể nói chuyện ngang hàng với lão rồi.

Toàn thân Mộc Trưởng Lão toát mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi trong lòng không hề giảm đi chút nào.

Khí thế mà Mộ Dung Vô Ngân vừa phát ra nếu lấy tu vi của lão muốn ngăn cản thì sẽ gặp không ít khó khăn nhưng Diệp Vân lại không chịu một chút ảnh hưởng nào mà chỉ nói nhẹ nhàng một câu đã hóa giải sạch sẽ áp lực do Mộ Dung Vô Ngân phát ra. Về phần chiến ý linh hồn thì lão không thể so sánh với hắn được. Thiên phú như thế này thảo nào được Vô Ảnh Phong chủ nhìn trúng, cũng vì thế mà hắn mới giám cự tuyệt ý tốt của phong chủ Vô Ảnh Phong.

Bỗng nhiên lão cảm thấy mình như một tên ngốc đang đứng trước mặt hai đại thiên tài. Trong hai người này lão muốn giúp ai cũng đều không nên, tốt nhất là không quan tâm. Đợi đến khi mọi việc được làm sáng tỏ thì lúc đó tỏ rõ thái độ của bản thân cũng không muộn. Nhưng hiện giờ có lẽ đã quá muộn, lão và Mộ Dung Vô Ngân đã đứng chung một chiếc thuyền.

"Diệp Vân, ngươi đã biết rõ đại ca của Vô Ngân là ai rồi sao còn dám hỗ lão như vậy?" Mộc Trưởng Lão run run mở miệng, từ từ nói.
Diệp Vân nhìn lão một cái, trong ánh mắt hắn có một chút mỉa mai cùng thương hại. Đường đường là một trưởng lão mà lại phải phục tùng một đệ tử nội môn, thậm chí giống như một con chó vô cùng đáng thương.

Hiện tại, Diệp Vân đã không còn để ý tới lão. Sự việc đã tới mức này thì cho dù Mộc trưởng lão được bề trên phái xuống chủ trì khảo hạch đệ tử nội môn thì giờ phút này cũng chỉ là tôm tép trong mắt hắn mà thôi, không đáng nhắc tới.

Khảo nghiệm thật sự của hắn chính là Mộ Dung Vô Ngân. Hắn tham gia khảo hạch đệ tử nội môn chủ yếu là muốn gặp lại kẻ này. Mọi thứ đều đúng với suy nghĩ của Diệp Vân cho nên trong đầu hắn xuất hiện một chút suy nghĩ muốn khiêu chiến Mộ Dung Vô Ngân.

"Ca của ta là anh trai ta, ta là ta. Nếu sử dụng thân phận cũng như tên tuổi của đại ca ta ra uy hiếp người khác thì đối với ta chính là một sự sỉ nhục. Mộc trưởng lão ăn nói nên cẩn thận một chút, có đôi lúc nói sai một số thứ cũng không chết người nhưng cũng không nhất định phải nói ra." Mộ Dung Vô Ngân quay đầu lại nhìn Mộc Trưởng Lão, ánh sáng trong mắt bay thẳng đến.

Mộc Trưởng Lão ngẩn ra, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: "Vô Ngân, ta hiểu rồi."

Những đệ tử tham gia khảo hạch bỗng nhiên bàn tán xôn xao. Mộ Dung Vô Ngân nói chuyện với Mộc trưởng lão giống như nói với một tên đầy tớ, thậm chí giống như một người hầu.

Đây chính là trưởng lão được Vô Ảnh Phong phái xuống chủ trì khảo hạch đệ tử nội môn vậy mà lại bị Mộ Dung Vô Ngân chửi mắng. Việc này thật khó tin.

"Vô Ngân sư huynh, ngươi nói như vậy có chút không đúng. Mộc trưởng lão có tốt hay xấu thì cũng chính là chủ trì của lần khảo hạch này, huynh nên giữ cho ông ấy một chút mặt mũi." Diệp Vân không nhịn được nở nụ cười, lắc đầu.

"Im miệng." Mộc Trưởng Lão tức giận quát một tiếng. Hai mắt lão bốc lửa nhìn Diệp Vân nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì thêm.

"Tốt rồi, Diệp Vân ngươi đi theo ta. Hai ta hãy phân thắng bại trên quảng trường Diễn Vũ Điện, à không là ta giết ngươi mới đúng. Làm như vậy để cho những thế hệ tiếp theo biết rằng nếu muôn sống lâu một chút thì đừng quá kiêu ngạo." Mộ Dung Vô Ngân quay qua nói với Diệp Vân vài câu rồi bước đi ra khỏi điện.

Nếu những lời này xuất phát từ miệng một đệ tử bình thường thì Diệp Vân sẽ không quan tâm. Nếu đối phương muốn gây rắc rối thì hắn cũng không ngại mà ra tay giải quyết.

Nhưng Mộ Dung Vô Ngân đã khiêu chiến hắn. Hai việc này hoàn toàn khác nhau, nếu Diệp Vân không giám chấp chận thì trong lòng hắn sẽ xuất hiện tâm ma. Mà việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với tu vi ngày sau của hắn.

Tu Tiên là phải tu tâm trước. Nếu lòng không yên thì mỗi lần tấn cấp thì rất dễ dàng bị tâm ma đánh lén, vô cùng nguy hiểm.

Mộ Dung Vô Ngân thong dong đi ra khỏi Diễn Vũ Điện, đứng ở trong quảng trường.

Hai bên lông mày của Diệp Vân xuất hiện một chút ngưng trọng, sau đó lại trở lại bình thường.

Diệp Vân không hề sợ hãi cũng như hoảng sợ một chút nào. Khí thế bức người của Mộ Dung Vô Ngân và ý chí linh hồn của y vô cùng mạnh mẽ nhưng y không biết ý chí linh hồn của Diệp vân cũng không hề thua kém mình chút nào nên không hề có chút sợ hãi.
Tu vi của Mộ Dung Vô Ngân mạnh đến mức nào cũng chỉ là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong. Mà những ngày vừa qua Diệp Vân cũng đã ngưng luyện được chân khí, sau đó còn học được tiên kỹ băng phong thiên lý của thất trưởng lão. Như vậy cũng đủ để đối phó với luyện khí cảnh đỉnh phong một cách thoải mái.

"Diệp Vân, không nên manh động. Tu vi của tên này mặc dù không cao nhưng lại có linh khí phẩm chất tuyệt hảo và rất nhiều thần thông tiên kỹ vô cùng lợi hại." Đoàn Thần Phong nhìn thấy Diệp Vân từ từ bước đi, không chịu được lên tiếng nhắc nhở.

"Đúng vậy đó Diệp Vân, ngươi không nên manh động. Khi kết thúc lần khảo hạch này ta sẽ bẩm báo lên bề trên để họ quyết định. Thiên Chúc Phong ta mặc dù chỉ là một tòa đường khẩu bên dưới Vô Ảnh Phong nhưng cũng không thể để mộ con chó một con mèo có thể tùy tiện khiêu khích." Trong mắt Lan Trưởng lão lóe lên một tia sát ý. Liếc nhìn Mộc trưởng lão một cái rồi quay lại nhắc nhở.

"Đây không phải là lúc đùa giỡn. Diệp Vân không nên manh động." Đại trưởng lão Thuần Vu Diễn gật đầu, nói.

Trên khuôn mặt của Mộc Trưởng Lão xuất hiện một chút giễu cợt. Ý muốn nói, ta thật sự muốn xem ngươi có dám ra ngoài ứng chiến.

"Lan Trưởng lão, Đoàn sư huynh, ta nghĩ nếu như Diệp sư huynh không ứng chiến thì có thể lưu lại tâm ma." Dư Minh Hồng bỗng nhiên đi đến một bước, thấp giọng nói.

"Tâm ma thì liên quan gì? Tâm ma với mạng sống cái nào quan trọng hơn?" Đoàn Thần Phong hừ một tiếng, tức giận quát.

"Tâm Ma có lẽ một lúc nào đó sẽ đến nhưng thực lực của Mộ Dung Vô Ngân thì ngay cả ta cũng không phải là đối thủ." Lan Trưởng lão gật đầu, trên khuôn mặt xuất hiện một chút lo lắng.

Diệp Vân nhìn mọi người, cười: " Đúng như trưởng lão nói, Đại Chúc Phong ta mặc dù chỉ là một ngọn núi nhỏ nhưng cũng không thể để cho một con chó con mèo có thể tùy ý khiêu khích được. Nếu bọn chúng muốn gây sự thì phải trả mộ cái giá thật đắt."

"Diệp Vân. . ." Đoàn Thần Phong lông mày nhíu lại, kéo hắn lại.

"Sao vậy? Đoàn sư huynh nghĩ ta lỗ mãng lắm sao? Con đường tu tiên nếu gặp phải trở ngại mà không mạnh mẽ tiến tới thì không phải là người có tố chất tu tiên. Chẳng lẽ Đoàn sư huynh sợ phẩm chất linh khí của ta chưa đủ hay là uy lực của diệt thế thần lôi không mạnh mẽ?" Diệp Vân cười hắc hắc, gỡ tay Đoàn Thần Phong ra sau đó hướng phía của điện bước nhanh tới.

Đám người Lan Trưởng lão hai mặt nhìn nhau, sau đó cũng hít một hơi rồi đuổi theo Diệp Vân, đi đến bên cạnh hắn.

"Xem ra ta không nhìn lầm ngươi, tuy tu vi bình thường, nhưng vẫn phải có dũng khí."

Trên quảng trường, Mộ Dung Vô Ngân đưa lưng về phía Diệp Vân.

"Vô Ngân sư huynh mặc dù không coi ta ra gì nhưng có lẽ đã đánh giá bản thân mình quá cao." Diệp Vân mỉm cười, đứng cách Mộ Dung Vô Ngân khoảng mười trượng.

Mộ Dung Vô Ngân chậm rãi xoay người lại, trong mắt đã không còn sát ý lạnh lẽo nữa mà có một chút hứng thú nhìn Diệp Vân.

"Ban đầu ta còn tưởng ngươi có thể làm việc cho ta, tiền đồ ngày sau vô cùng rộng mở nhưng ai ngờ ngươi lại làm trái ý của ta. Nếu như vậy thì không cần để ngươi sống trên đời này nữa."

"Vô Ngân sư huynh, trước đây mỗi lần đánh nhau có phải ngươi đều đứng nói nhảm nửa ngày không?" Diệp Vân khẽ cười nói.

Khuôn mặt Mộ Dung Vô Ngân tối sầm xuống, đôi mắt hơi híp lại.

"Ta chỉ ra một chiêu, nếu như ngươi có thể đỡ được thì ân oán trước đây giữa chúng ta coi như xóa bỏ và ngươi cũng sẽ thông qua khảo hạch và trở thành đệ tử nội môn!"

"Vô Ngân sư huynh ngươi lại đề cao bản thân mình một lần nữa rồi!"Hai tay Diệp Vân chắp sau lưng, quần áo bay phất phới!

Bình luận

Truyện đang đọc