THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Dịch: aluco

Xa xa, một thanh niên ngự kiếm mà đến, nhìn kỹ lại chính là Đỗ Kiếm Ngâm đã rời đi lúc trước.

Đỗ Thuần Thiên thật cũng không ngờ có thể như vậy, Đỗ Kiếm Ngâm rõ ràng không có ly khai chỉ là ẩn nấp đâu đó đến lúc này lại đi ra tiếp nhận truyền công của lão tổ.

“Kiếm Ngâm, ngươi đừng có nhốn nháo, tu vi của ngươi còn thấp, đối với lĩnh ngộ Thiên Đạo vẫn chưa đến nơi đến chốn không chịu nổi lực lượng pháp tắc của lão tổ, nếu như tùy tiện tiếp nhận truyền công rất có thể sẽ bị phản phệ, thậm chí tẩu hỏa nhập ma, nổ tung bỏ mạng.” Đỗ Thuần Thiên khẩn trương, tuy rằng hắn rất xem trọng Đỗ Kiếm Ngâm thậm chí còn có ý tưởng sẽ bồi dưỡng để thành gia chủ đời sau nhưng mà trước sự truyền công của Kim Đan Cảnh lão tổ thì hắn bất chấp tất cả chỉ muốn giành lấy.

Đỗ Kiếm Ngâm căn bản không thèm nhìn hắn tới nửa con mắt, đi đến hai bước quỳ một chân trên đất.

“Đệ tử bái kiến sư tôn!”

Trong khảnh khắc, trên mặt Đỗ Thuần Thiên biểu hiện cực kỳ đặc sắc, hắn như thế nào đều không thể tưởng tượng được Đỗ Kiếm Ngâm mở miệng nói ra những lời này. Sư tôn? Đỗ gia không phải là tông môn như Thiên Kiếm Tông, trong môn có đủ dạng đệ tử, tại sao có thể gọi một tiếng sư tôn? Huống hồ nếu như Đỗ Kiếm Ngâm là đệ tử của Đỗ Hoa Sinh thì bối phận của hắn chẳng phải so với Đỗ Thuần Thiên hắn còn cao hơn?

“Ngươi theo ta tu luyện ba năm, có thể có được tu vi như hôm nay quả thực không dễ, huống hồ ngươi thiên tư thông minh, ngộ tính hơn người chỉ mới chừng ấy tuổi đã có thể chạm vào biên giới Kiếm Ý, thật sự không tệ.” Trên mặt Đỗ Hoa Sinh hiện ra một tia vui mừng vui vẻ.

Đỗ Thuần Thiên lần nữa ngây ngốc như gà gỗ, hắn vẫn cho rằng Đỗ Kiếm Ngâm nhờ gặp gỡ được hắn bởi vậy mới có thể tu luyện nhanh chóng, thậm chí lĩnh ngộ được một tia kiếm đạo chân ý, người nào nghĩ đến hết thảy đều là do hắn đi theo Đỗ Hoa Sinh tu luyện ba năm, rõ ràng toàn bộ trên dưới Đỗ gia đều không người nào biết được chuyện này.

“Sư tôn, người đã quyết định truyền công cho ta thì đừng nên nói nhảm nhiều quá, nghĩ ngơi dưỡng sức, an tâm truyền công, chờ đến khi ta Kiếm Ý đại thành sẽ giúp người báo thù, toàn bộ Huyền Nguyên Tông sẽ là tế phẩm cho người.” Đỗ Kiếm Ngâm lạnh lùng nói ra.

Người này tính tình lạnh lùng đã đến tình trạng này, Đỗ Hoa Sinh truyền thụ cho hắn ba năm, trước lúc sắp chết muốn đem toàn thân tu vi truyền công cho hắn, mong đợi thật lớn với hắn mà lại không ngờ hắn có thể nói ra những lời như thế, bọn người Đỗ Thuần Thiên nghe được cũng phải chau lông mày, không cam lòng.

Không nghĩ đến Đỗ Hoa Sinh lại gật đầu nhẹ, khuôn mặt vui mừng:” Đúng vậy, phải là như thế. Cái thế giới này chỉ có tu vi mới là trọng yếu nhất, thực lực chưa đủ chỉ có thể bị chèn ép, mạnh được yếu thua. Tâm tính ngươi kiên định như thế vi sư thật sự rất vui mừng.”

Đỗ Hoa Sinh nói xong liền nhắm hai mắt không nói thêm gì nữa.

Đoàn Uân Sa cùng Đoàn Hồng Trình hai người nhìn xem một màn này ánh mắt không tự chủ rơi vào trên mặt Đoàn Viêm, nói không chừng Hoàng gia gia cũng muốn truyền công, như vậy truyền cho ai đây.

Đoàn Viêm nhìn nhìn bọn hắn hừ lạnh một tiếng rồi lại nhắm hai mắt, cả nửa ngày sau mới trầm giọng quát:” Trường Xuân tông chủ, mấy năm trước ta an bài một gã đệ tử tiến vào Thiên Kiếm Tông của ngươi, ngươi còn nhớ không?”

Yến Trường Xuân đang xếp bằng trước người Tất Hạo nghe vậy quay đầu nói:” Tất nhiên không quên, ngày đó Thanh Thiện huynh truyền mật tín cho ta đem tên ngoại tộc đệ tử kia thu xếp cho tu hành tại Thiên Kiếm Tông ta, trong đó còn nói rõ không cần chiếu cố đặc thù gì để cho hắn tự sinh tự diệt, tốt nhất là tham gia các loại rèn luyện, tăng cường tôi luyện, tăng lên tu vi, tên đệ tử kia hôm nay là đệ tử của Vô Ảnh Phong, tiền bối hỏi Vô Ảnh Phong chủ thì biết.”

Tô Hạo nghe vậy không khỏi khẽ giật mình, tên đệ tử này hoàn toàn không có trong ấn tượng của hắn, cũng chưa từng được Yến Trường Xuân nhắc nhở đặc biệt.

“Tiền bối nói là Đoàn Thần Phong Đoàn sư huynh sao?”

Diệp Vân nhíu mày, bước lên một bước.

“Đúng vậy, chính là tên tiểu gia hỏa Đoàn Thần Phong.” Ánh mắt Đoàn Viêm sáng lên, tiếp tục hỏi:” Tiểu tử này hiện ở nơi nào?”

Đoàn Thần Phong không có tư cách đến Thiên Thần Phong, bất quá chuyện hôm nay thanh thế to lớn, mấy tên gia hỏa bọn hắn đã sớm đến dưới chân núi Thiên Thần Phong, chẳng qua là ngọn núi bị phong ấn không có cách nào tiến lên.

“Thì ra là tên tiểu gia hỏa đó, cũng dễ xử lý.” Lông mày Tô Hạo chau lên, tay phải điểm một cái, chỉ thấy một đạo quang ảnh từ đầu ngón tay bắn ra hướng về phía chân núi lập tức bắn đi.

“Đoàn Thần Phong chính là đệ tử của Hắc Bạch trưởng lão, ta đây truyền tin để cho hắn đến đây.”

Đoàn Viêm gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Chỉ hơn mười lần hô hấp đã nghe từ giữa sườn núi của Thiên Thần Phong truyền đến một tiếng gào to.

“Ai lại gọi ta? Ta đã muốn lên đây.”

Thanh âm từ xa xa truyền đến, chỉ qua mấy hơi thở có một bóng người từ ngọn núi kế bên nhảy dựng lên, thân hình trên không trung lộn vài vòng liền rơi xuống trước người Diệp Vân.

“Đoàn sư huynh.” Diệp Vân mỉm cười, thoạt nhìn Đoàn Thần Phong hôm nay sẽ trúng số độc đắc… ý lộn sẽ có đại cơ duyên.

“Diệp Vân, hôm nay có kịch vui gì thế? Lát nữa nói cho ta biết một chút.” Đoàn Thần Phong cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Diệp Vân.

“Đúng rồi Đoàn sư huynh, Dư sư đệ đâu?” Diệp Vân cười nói.

“Tiểu Dư tử còn ở dưới chân núi, hai vị sư tôn không cho hắn đi lên, còn nói muốn dẫn hắn ly khai.” Đoàn Thần Phong nhún nhún vai, ánh mắt đảo khắp xung quanh.

Diệp Vân gật gật đầu, hắn kỳ thật cũng không nghĩ Dư Minh Hồng cùng Đoàn Thần Phong tham dự chuyện hôm nay, Kim Đan Cảnh tranh đấu chỉ cần không cẩn thận là cả tòa Thiên Thần Phong đều bị phá hủy, tất cả mọi người không thể may mắn thoát khỏi. Bất quá việc Đoàn Viêm muốn tìm Đoàn Thần Phong thì không có cách nào.

“Phong chủ đại nhân, rốt cuộc là ai muốn tìm ta?” Đoàn Thần Phong hướng về phía Tô Hạo thi lễ, cao giọng hỏi.

Tô Hạo đưa tay chỉ, nói:” Vị tiền bối kia tên là Đoàn Viêm, không biết ngươi có từng nghe nói qua?”

Đoàn Thần Phong nhíu mày, có chút mê mang, ngay sau đó chậm rãi mở mắt ra, tinh mang mãnh liệt bắn ra.

“Đoàn Viêm? Là Hoàng đế của Tấn quốc cách đây hai đời? Hắn làm sao còn sống?”

“Hắn chẳng những còn sống mà còn chỉ mặt gọi tên tìm ngươi, thật giống như là muốn truyền thụ cho ngươi Kim Đan chi pháp.” Tô Hạo nhàn nhạt nói ra.

Thần sắc của Đoàn Thần Phong cũng không toát ra vẻ mừng rỡ như điên ngược lại hắn chau mày, rất cẩn thận nói:” Truyền thụ cho ta Kim Đan chi pháp? Bên kia hình như là hai vị đương kim đại Vương gia, muốn truyền thụ Kim Đan chi pháp thì cũng nên truyền thụ cho bọn hắn? Bọn hắn không phải là muốn hại ta sao? Trí tuệ lão tử cao như thế há có thể để bọn hắn lừa gạt đơn giản.”

Diệp Vân cùng Tô Hạo nhìn nhau cười cười, cái này đúng là tác phong của Đoàn Thần Phong. Chớ nhìn hắn có vẻ tùy tiện kỳ thật hắn là người có tâm tư , người bên ngoài muốn chiếm tiện nghi của hắn cực kỳ không dễ. Hiện tại tùy tiện nói có người muốn truyền thụ cho hắn Kim Đan chi pháp, tất nhiên là hắn không tin.

“Kim Đan Cảnh Thái thượng hoàng? Ta chưa nghe nói qua bao giờ.” Đoàn Thần Phong hừ một tiếng quát.

“Ngươi chưa từng nghe qua còn có rất nhiều, chẳng những Đoàn Viêm tiền bối là Kim Đan Cảnh, năm vị bên kia đều là Kim Đan Cảnh, còn có tên cao thủ toàn thân như lửa đỏ lại là Kim Đan Cảnh hậu kỳ cường giả. Thất trưởng lão kế bên ngươi cũng là Kim Đan Cảnh.” Diệp Vân vừa cười vừa nói.

“Kim Đan Cảnh từ lúc nào biến thành củ cải trắng, cải trắng rơi đầy đường thế hả? Rồi nói Kim Đan Cảnh lão tổ truyền công, làm sao lại có thể truyền cho một đệ tử không phải dòng chính như ta đây? Ta không tin.” Đoàn Thần Phong tròng mắt đảo tròn, lắc đầu nói.

“Không sai, Đoàn Thần Phong không phải là dòng chính của vương tộc, làm sao có thể để lão tổ tông truyền công cho ngươi?” Đoàn Uân Sa quát lớn.

Đoàn Hồng Trình ngược lại không nói gì, chẳng qua trên mặt hiện lên vẻ mong chờ.

Ánh mắt Đoàn Viêm hơi đổi, nhìn vào trên người Đoàn Thần Phong, nhíu mày nói:” Còn đứng đó nói nhảm.”

Hắn đưa tay một trảo, một vầng sáng từ trong bàn tay nhanh chóng bắn ra rơi vào trên người Đoàn Thần Phong, khóa chặt lấy Đoàn Thần Phong mãnh liệt kéo về trước người của hắn.

Một quả Kim Đan lơ lửng trên đỉnh đầu Đoàn Viêm, hắn giơ ngón tay điểm trên người Đoàn Thần Phong. Kim Đan HƯU…U…U thoáng một phát rơi vào đỉnh đầu Đoàn Thần Phong, một cỗ khí tức tràn đầy lan ra.

“Nhục thể ngươi quá yếu, cảnh giới cũng chưa đủ, cũng không thể hoàn toàn tiếp nhận được Kim Đan chi lực, lực lượng tiêu hao trong đó khoảng tám chín phần mười, bất quá những thứ này không quan trọng, quan trọng là… muốn nhận thức thật tốt Kim Đan chi lực quán thâu đồng thời lĩnh ngộ được Thiên Đạo pháp tắc của ta, nếu như ngươi có thể lĩnh ngộ được một thành trong đó cũng có thể trong thời gian ngắn đạt tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, trùng kích Kim Đan Cảnh.” Đoàn Viêm khẽ quát một tiếng, đạo đạo thuật pháp từ trong bàn tay của hắn lưu chuyển ra, phối hợp với lực lượng Kim Đan đem toàn bộ thân người của Đoàn Thần Phong bao phủ trong đó.

“Lão tiểu tử Đoàn Viêm kia tính tình vẫn nóng nảy như cũ, nói làm là làm, hặc hặc!” Tất Hạo cười to liên tục, trong lòng nếu đã quyết định hắn sẽ không có nửa phần lo lắng cùng không cam lòng.

Tất Hạo cùng Đỗ Hoa Sinh nhìn nhau, hai người đồng thời xuất thủ, đem Yến Trường Xuân cùng Đỗ Kiếm Ngâm bảo vệ, truyền thụ Kim Đan chi lực, tìm hiểu Thiên Đạo chí lý.

Tưởng Hướng cùng Kim trưởng lão, Cung trưởng lão ba người thở sâu, chia ra đứng trước người bọn hắn, trong tay lập lòe quang ảnh, cầm theo một cái chân khí hộ pháp cho bọn họ.

Hỏa Vân Thánh Giả cũng không ra tay ngăn trở, chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt không có sự kinh hoảng, cũng không có không cam lòng, chỉ có một tia giận dữ, một điểm khinh thường.

Bình luận

Truyện đang đọc