TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Wabenella là một rừng rậm tràn đầy sức sống. Ở trong ngôn ngữ phổ thông của đại lục Ager gọi nó là Thụ Hải, bởi vì nó quả thực quá lớn, quá nhiều cây.

Phạm Âm nằm trên ghế nâng một quyển sách thật mỏng, ánh nắng buổi chiều rất thoải mái, khiến người thật buồn ngủ.

“Bé con đang xem sách gì?” Giọng nói của Tinh Linh Vương từ phía sau truyền đến.

“Phụ quân…” Phạm Âm bỏ sách xuống, dùng ánh mắt tủi thân nhìn Tinh Linh Vương, “Khó chịu…” Thân thể bị dùng ma pháp thật sự chẳng có chút sức lực nào.

Tinh Linh Vương ngồi trên ghế dựa bên cạnh, tay đặt ở trên cái chân nhỏ của Phạm Âm, xuyên qua lớp vải có thể cảm giác được làn da mềm mại phía dưới.

“Phụ quân…” Phạm Âm thấy Tinh Linh Vương có chút xuất thần, vì vậy khẽ gọi một tiếng.

Tinh Linh Vương ngẩng đầu cười, mái tóc màu bạc xinh đẹp phát sáng ở dưới ánh nắng. Tất nhiên, Phạm Âm ở xã hội hiện đại cũng từng nhìn thấy tóc bạc, không phải người già thì chính là tóc nhuộm, cho người ta cảm giác rất quái dị, nhưng mà mái tóc bạc của Tinh Linh Vương rất đẹp. Nó có độ dài tao nhã, lóe lên sáng bóng khỏe mạnh.

“Tóc của phụ quân thật đẹp.” Phạm Âm bỗng nhiên bắt lấy một ít tóc bạc để ở trong tay chơi đùa. Tóc đẹp khiến cho lòng bàn tay ngưa ngứa.

Tinh Linh Vương cầm sách trên người Phạm Âm lên, nhíu mày, “Sao lại tháo rời sách ra?”

Phạm Âm bĩu môi nói: “Ai bảo ngươi dùng ma pháp lên ta, chẳng có chút sức lực nào cả, sách ta muốn xem nặng như vậy, cầm cũng cầm không nổi, cho nên…” Cho nên tháo sách ra từng quyển nhỏ để xem.

Tinh Linh Vương nhìn xuống sách nói: “Đây là sách ma pháp công kích, sao lại xem cái này?”

Phạm Âm nói: “Ta muốn học nha.”

“Không được.”

“Tại sao?” Phạm Âm vươn tay muốn lấy sách lại, không biết sao thân thể như bị tê liệt, ngồi cũng ngồi không được.

“Học cái này làm gì? Ở lại Wabenella rất an toàn.” Tinh Linh Vương cầm hết cả mấy quyển bị tháo lên.

“Nhưng, nhưng phải thi.” Phạm Âm gấp đến túm loạn, “Ta sẽ lại không đạt tiêu chuẩn cho coi.”

Tinh Linh Vương nắm tay của Phạm Âm nói: “Chế độ thi bắt đầu từ hôm nay xóa bỏ.”

“Không phải chứ?” Phạm Âm sửng sốt chớp chớp mắt, “Có phải phụ quân đang lạm dụng chức quyền không?”

“Quyền lợi không phải để dùng như vậy à?” Tinh Linh Vương đặt sách qua một bên cười nói: “Hơn nữa ở trong vương quốc Tinh Linh không cần chế độ như vậy.”

“Hừ.” Phạm Âm bĩu môi, nhàm chán nhắm mặt lại. Cảm thấy hơi thở của Tinh Linh Vương càng lúc càng gần, đôi môi mềm mại rơi lên mí mắt, Phạm Âm vươn tay ôm lấy Tinh Linh Vương, sau đó thân thể được Tinh Linh Vương bế lên.

Tựa ở trong lòng Tinh Linh Vương, mở mắt, ngẩng đầu hôn lên mặt của Tinh Linh Vương, “Phụ quân mang ta đi dạo xung quanh à?”

Tinh Linh Vương cười gật đầu.

Wabenella là một rừng rậm tràn đầy sức sống, không phải khu bảo tồn quốc gia có thể so sánh. Tinh Linh Vương bế Phạm Âm đi dạo trong rừng rậm.

Một con chim gõ kiến đầu đỏ màu đen đang mổ thân cây. Một con sóc ôm một quả hạch ra khỏi tổ, ngồi xổm trên cành cây bóc vỏ. Một con chim sáo ngậm gốc cỏ bay về hướng bên này. Chim yến tước ở trên đầu cành dịu dàng líu lo hót gọi. Cái đuôi lông dài xinh đẹp của gà gô đen cùng cái mõm rộng lớn không ngừng lắc lư.

Chỗ nào cũng có thể nhìn thấy hồ ly và thỏ núi, những con chim sơn ca màu xám, màu đỏ, chim yến tước màu xám. Bất luận là chim sáo cánh tím hoặc sơn tước màu xanh nhạt hay là quạ gáy xám phương Tây, quạ thường hoặc quạ đen mũi trọc đều sinh sống rất tự do, nơi này không có động vật ăn thịt cỡ lớn, cho nên các loại động vật nhỏ đều sinh sống rất tự tại.

Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương vươn tay, một con chim yến tước bay tới trên ngón tay Phạm Âm, hót ‘ríu ra ríu rít’. Con mắt màu đen của chim yến tước giống một hạt đậu nhỏ, rất đáng yêu. Phạm Âm bắt nó lại, nói với Tinh Linh Vương: “Có thể ăn không?”

Tinh Linh Vương cười lắc đầu, Phạm Âm thả nó ra, nó khẽ vỗ cánh bay đi.

“Tinh linh không thể ăn thịt à?” Phạm Âm nghiêng đầu hỏi.

“Không phải.” Tinh Linh Vương nói, “Chỉ là tinh linh đối với sinh mệnh rất thành kính, cho nên thường chỉ ăn một ít hoa quả, bởi vì tinh linh không cần hấp thu dinh dưỡng từ trong đồ ăn.”

“Ồ…” Nhưng mà hình như mình rất thích ăn thịt, là bởi vì thói quen hay là vì bản thân có một nửa huyết thống nhân loại đây?

“Sau này ta nấu thức ăn của nhân loại cho phụ quân ăn được không?” Phạm Âm ngẩng đầu nói.

“Ừ.” Tinh Linh Vương cười gật đầu, “Nhưng mà bé con biết nấu à?”

“Tất nhiên biết.” Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương cọ cọ, “Tất nhiên ta biết nấu, thật đó thật đó.”

“Được, vậy lần sau nấu, nhưng mà không thể để cho tinh linh khác nhìn thấy.” Tinh Linh Vương cưng chiều cúi đầu hôn Phạm Âm.

Hai người vừa nói cười vừa đi, cơ hội như vậy kỳ thực rất ít, theo như lời của Phạm Âm, Tinh Linh Vương người này không thích hoạt động lắm.

Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương lười biếng duỗi eo, ngẩng đầu vừa nhìn đã thấy trên bầu trời trong veo một cái bóng đen bay qua. Thì ra nơi này có đường hàng không cho máy bay à…

“Máy bay?” Phạm Âm chỉ cái bóng đen kia hô lên.

“Cái gì?” Tinh Linh Vương ngẩng đầu nhìn thấy cái bóng đen kia mày nhíu lại.

“Phụ quân?”

“Chúng ta trở về trước đi, xem ra có khách tới viếng thăm.” Tinh Linh Vương ôm Phạm Âm nhẹ nhàng nhảy lên.

Tinh linh cứ thích ở trên cây nhảy tới nhảy lui, chạy trên mặt đất không phải nhanh hơn hả? Phạm Âm buồn bực nhắm mắt lại, tiếng gió lại lướt qua bên tai.

Bình luận

Truyện đang đọc