TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

“Ngươi luôn có thể làm ra vài chuyện khiến người kinh ngạc.” Phạm Âm lớn tiếng nói, “Giống như bây giờ…”

“Phong ấn của hắn rất lợi hại, ta cũng phí sức lực rất lớn.” Stefans nói nhỏ, “Thật không dám tin tưởng, một ám tinh linh lại có năng lực phong ấn lợi hại như vậy, hắn thật sự chỉ là ám tinh linh sao?”

Nói chuyện với rồng có một chỗ tốt, chính là tuyệt đối sẽ không xuất hiện lời thoại tương tự như “Xin lỗi, tiếng gió quá lớn, ta nghe không rõ”. Bởi vì rồng truyền âm thanh cũng không cần phải dựa vào chất môi giới, mà truyền thẳng vào trong đầu đối phương, như vậy liền trực tiếp lọc đi tạp âm. Bởi vì bay ở trên không, gió thổi rất mãnh liệt, Phạm Âm gần như không mở mắt được — Con người quả nhiên chính là phải ức khổ tư điềm a, Phạm Âm buồn bực nghĩ, lúc bay tới có Tinh Linh Vương bên cạnh, cảm giác hệt như ngồi khoang hạng nhất, còn có thể thưởng thức phong cảnh xung quanh, bây giờ lại —

*Ức khổ tư điềm: Hồi tưởng cực khổ của quá khứ, nhớ đến cuộc sống hạnh phúc của ngày hôm nay

Rồng đen vốn đang bay nhanh trên không trung đột nhiên thoáng cái mất thăng bằng, kình phong từ các phương hướng không phân biệt được thổi đến, nếu máy bay cũng có thể xảy ra tai nạn, vậy thì rồng — tại sao không thể chứ.

“Stefans!” Tiếng kêu của Phạm Âm không được đáp lại, sức lực lao xuống rất lớn, tốc độ rất nhanh, khiến trong cơ thể Phạm Âm xuất hiện cảm giác mất trọng lực.

“Stefans!” Hắn tiếp tục kêu gào, hắn không hiểu rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, có lẽ giống như Stefans nói, sức mạnh phong ấn quá mạnh mẽ.

“Khóa phong giới, lụa sa mỏng, gió không ngừng của đại địa quanh năm thổi Phật, hóa thành xiềng xích giam cầm, trói buộc tội ác sống lại! — Khóa buộc phong giới!” Phạm Âm một tay bắt lấy Stefans, một tay khác làm động tác tay mà ma pháp yêu cầu dùng, hắn ngoài hỏa ma pháp ra, mấy cái còn lại không có thiên phú lắm.

Trong nháy mắt gió trở nên nhẹ nhàng, giống như ngay cả lực hấp dẫn của địa cầu cũng đang chậm rãi biến mất, lực đạo lao xuống của Phạm Âm và Stefans thoáng cái giảm nhẹ, tựa như gió đang chở bọn họ. Phạm Âm liếc nhìn Stefans, tình huống của nó có vẻ rất không tốt, hình như đã mất đi ý thức — lúc đó hắn không nhìn thấy Kỳ đọc thần chú, chỉ làm một chút động tác tay, nhưng sức mạnh của phong ấn cũng không yếu chút nào.

Bọn họ chậm rãi hạ xuống mặt đất, quả nhiên cảm giác trọng lực đã lần nữa quay lại trên thân thể. Chuyện thế này xảy ra nhiều thêm vài lần hắn sẽ chịu không nổi.

Hắn đi tới trước mặt Stefans, mắt của nó nhắm chặc, Phạm Âm nhất thời cũng không nhìn ra được gì, bạch ma pháp hệ trị liệu hắn từ trước đến nay chưa từng học, nếu Tinh Linh Vương ở đây… Hắn lắc đầu một cái, đây thật đúng là một ý nghĩ nguy hiểm.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, có lẽ còn hai tiếng nữa trời sẽ sáng, may mà địa điểm hạ xuống của bọn họ bây giờ là đang ở trên bình nguyên. Nếu như là biển hoặc trên dãy núi, chuyện sẽ càng phức tạp hơn.

“Xem ra ngươi gặp phải chuyện phiền phức.”

Giọng nói của nó khiến người khó quên, rất dịu dàng nhưng lại dường như không mang theo ý tốt. Phạm Âm xoay người, không ngoài ý muốn, hắn nhìn thấy một con rồng đỏ ở phía sau hắn. Gió đêm hơi lạnh, nhưng nhiệt độ đối với tộc Rồng và tộc Tinh Linh là hoàn toàn không có hàm ý đặc biệt gì.

“Chào buổi tối.” Phạm Âm nhìn tộc trưởng tộc Rồng phía Đông đại lục, “Bọn ta gặp phải chút phiền toái.”

“Ta nhìn ra được.” Rood ôn nhu đáp lại, “Stefans có vẻ rất yếu, có lẽ ngươi có thể nói cho ta biết, hai ám tinh linh trong Thần điện của Thần tối cao là ai.”

“Ngươi có thể tự đi hỏi thử.” Phạm Âm nói, “Hai ám tinh linh kia đối với ngươi cũng không tính là cái gì.”

“Chiến tranh vẫn chưa bắt đầu.” Rood nhìn cũng không tức giận, giống như Tinh Linh Vương nói, tính cách của nó đã tốt hơn rất nhiều, “Hay là nói, ngươi không biết thân phận của hai ám tinh linh kia?”

“Quả thực không biết.” Tay Phạm Âm vẫn đặt ở trên mũi của Stefans, hơi thở của nó ổn định, chắc chỉ mất đi ý thức mà thôi.

“Không phải muốn ta nói cho ngươi biết chứ.” Giọng điệu của rồng đỏ mang theo trào phúng, “Bạo quân của ám tinh linh ngươi không biết sao?”

“Bạo quân? Kỳ hả?” Phạm Âm không che giấu ngạc nhiên của mình, “… Ta không ngờ, hắn… lại là Vương của ám tinh linh.”

“Ai có thể điều động được quân đội phía Tây chứ?” Rood cười lạnh nói, “Ám tinh linh kia có thể tiến vào Thần điện của Thần tối cao, vậy đã nói rõ hắn đủ để so sánh với Tinh Linh Vương.” Nó cúi đầu xuống nhìn bán tinh linh, đôi mắt vàng kim hiện ý cười, “Thật sự là một cuộc chiến tranh đáng mong đợi.” Nó nhìn rồng đen Stefans sau lưng Phạm Âm nói: “Nó bị phong ấn, vậy mà vẫn có thể bay xa như vậy.”

“Nó bị thương rất nặng sao?”

“Có thể sẽ chết.” Rồng đỏ chậm rì rì nói, “Dù sao lực lượng phong ấn quá mạnh.”

“Có vẻ… ta hình như không thể mang nổi con rồng nặng như nó.” Phạm Âm khó sử nhìn rồng đỏ, “Có lẽ ngươi sẽ nguyện ý giúp ta, đưa nó đến chỗ Tinh Linh Vương.”

“Nó có thể sẽ chết ở trên đường.” Rood nhẹ giọng nói.

“Nhưng ta không giúp nó được.” Phạm Âm có chút chán nản nói.

“Xem ra, ngươi quả thực cần ta giúp đỡ.” Giọng nói của Rood rất vui sướng, “Về hai ám tinh linh kia… bọn họ đến nơi này định làm cái gì?”

“Cái này nghe có vẻ như là đang nói điều kiện.” Phạm Âm liếc mắt nhìn nó, rồng đỏ thì dùng một loại ánh mắt khó mà nói rõ nhìn lại hắn. Bọn họ không có quá nhiều thời gian để hành lễ chú mục, mặc dù nhìn thương tổn của Stefans không quá nặng, nhưng dựa theo kiến giải của Rood, rất có thể nó sẽ chết.

*Lễ chú mục: tư thế nghiêm, nhìn chăm chằm vào người nhận lễ

Nếu như rồng đỏ muốn biết cái gì, Phạm Âm nhất định phải cho nó câu trả lời vừa ý.

“Đến tham quan?”

“Cái gì?” Rồng đỏ nheo mắt.

“Đến tham quan tất nhiên là không thể nào.” Phạm Âm nhanh chóng nói, “Ý của ta là, bọn họ chỉ ngụy trang đến tham quan mà thôi… bọn họ nhất định đến tìm Freya muốn tiên đoán, Tinh Linh Vương sẽ đến, bọn họ cũng sẽ đến.”

“Phải không?” Rồng đỏ tỏ ra không tin tưởng lắm, “Có lẽ ta không nên tin lời của ngươi, suy cho cùng ngươi có một nửa huyết thống nhân loại, nhưng ta cũng nghĩ không ra bọn họ đến tìm một nữ tế ti tinh linh của trận doanh Quang Minh làm gì nữa.”

“Mà còn là bị lưu đày.” Phạm Âm dửng dưng nói, “Có lẽ chỗ của bọn họ thiếu tế ti, ngươi biết mà, giống như người ở trong trận doanh Hắc Ám, tuy tín ngưỡng Thần Hắc Ám, nhưng không có mấy tế ti, bây giờ bọn họ biết Freya bị Thần lưu đày tới nơi này, rất có thể là tới thuyết phục cô ấy.”

Mặc dù sự thật cũng không phải thế, có lẽ Kỳ chỉ là muốn đến thăm mình một chút mà thôi, thuận tiện mang anh trai của hắn tới gặp Freya luôn, quan hệ phức tạp giữa bọn họ cũng không cần nói với con rồng đỏ kia.

“Hiển nhiên.” Rồng đỏ dịu dàng nói, “Ngươi di truyền quá nhiều thói quen lừa dối của nhân loại, giáo dục của Tinh Linh Vương có vẻ cũng không thành công.” Lặng im một phút, Phạm Âm giang hai tay ra nói: “Nếu như bọn họ không có được Freya, có lẽ chỉ muốn tiên đoán kia là đủ rồi?”

“Tại sao Tinh Linh Vương đi về một mình?”

“Y vứt bỏ ta đó.” Sự thực đích xác là như vậy… Phạm Âm nghĩ trong lòng, “Bọn ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải ám tinh linh trong Thần điện của Thần tối cao, hiển nhiên bọn họ sớm đã ở nơi đó tìm cơ hội, Stefans chỉ là kẻ bị hại… nếu ngươi cũng muốn biết nội dung tiên đoán, ngươi tốt nhất nên đưa Stefans đến Wabenella, có lẽ Tinh Linh Vương sẽ vì cảm kích ngươi mà tiết lộ nội dung tiên đoán cho ngươi.”

“Nghe có vẻ không tệ.” Rood nói, “Ta có thể đưa Stefans trở về, nhưng sợ rằng ngươi phải tự mình đi về rồi.”

Phạm Âm nhìn cơ thể của mình, “Ta cũng không nặng!”

“Nhưng ngươi nói ngươi bị vứt bỏ, ta đoán có lẽ Tinh Linh Vương không muốn nhìn thấy ngươi.” Rồng đỏ nói như thể đương nhiên.

Lỡ mất chuyến bay miễn phí… trong lòng Phạm Âm vô cùng hối tiếc, nhưng ngược lại Stefans sẽ bởi vậy mà được cứu.

“Ta cũng không phải muốn cứu nó.” Rồng đỏ đột nhiên nói, “Ta chỉ muốn biết tiên đoán mà thôi… hơn nữa thoạt nhìn nó không giống rồng lắm… có lẽ là do ở lại Thụ Hải Wabenella quá lâu.”

“Chẳng qua là hồi nhỏ tuổi thơ có chút bi thảm mà thôi.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Chiến tranh chính là như vậy, cô nhi không thể nhận được chiếu cố tốt nhất.” Phạm Âm tất nhiên biết nguyên nhân Stefans biến thành rồng đen, rồng đỏ Rood không thích nó, có lẽ bởi vì nó không đủ trắng hoặc là thói quen của Rood không giống với mấy con rồng khắc lắm, dù sao nó là do Tinh Linh Vương nuôi lớn. Nói như vậy, mình cũng do Tinh Linh Vương nuôi lớn… có lẽ mình và Stefans cũng được xem như là anh em… nhỉ?

Phạm Âm bị ý nghĩ bất chợt của mình… dọa sợ.

“Không phải ta muốn cứu nó.” Rồng đỏ bỗng nhiên lặp lại một lần nữa.

Phạm Âm ngẩng đầu nhìn nó, “Ta biết, trong chuyện này chúng ta có nhận thức chung… ta còn một chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Ta có thể không trả lời.” Rồng đỏ có chút nóng nảy nói, “Ngươi có thể nhanh chút hay không, ta phải đi.”

Phạm Âm nhìn Stefans đang bất tỉnh nói: “Có thể… ta chỉ là muốn biết, là ai tới lấy đi lực lượng của tộc Rồng phía Đông?”

“Là một tinh linh, điều này còn cần hoài nghi hả?” Rood không kiên nhẫn nói, “Một chiến sĩ tinh linh rất mạnh, hình như… cũng là của nhà Liadon, tên gọi là gì ta quên rồi.”

“Ngươi… có làm gì hắn không?”

“Ta có thể làm gì hắn? Hắn là người nhà Liadon…” Rồng đỏ nói đến đây ngừng lại, “Ngươi có thể đi hỏi bản thân hắn, tuy bọn ta đánh nhau, nhưng mà… người nhà Liadon dường như sinh ra chính là để chiến đấu.”

Phạm Âm nhớ Tinh Linh Vương đã từng nói, Rood từng thích Alice, Alice hình như cũng là người nhà Liadon, cho nên Rood cũng không cần làm gì với Nguyệt Bạch nhỉ? Nhưng trên người Nguyệt Bạch rõ ràng bị thương rất nặng.

“Ngươi khẳng định không làm hắn bị thương chứ?”

“Thương nhẹ mà thôi.” Rood nói, “Chẳng lẽ người kia chết rồi sao?”

“Không có…”

“Không có? Biết đâu hắn gặp phải chuyện gì khác.” Rood không kiên nhẫn nói, “Tại sao ngươi không trực tiếp đi hỏi tinh linh kia, ta phải đi rồi.”

“Ngươi nhìn, ta cách Thụ Hải Wabenella rất xa.” Phạm Âm nghiêng người, để cho Rood nhìn thấy Stefans đang mê man, “Nếu ngươi không ngại, ta nghĩ ngươi hẳn không để ý mang theo ta chứ?”

Rood nở nụ cười, tuy Phạm Âm không xác định lắm biểu cảm của con rồng đỏ kia bây giờ là đang cười.

“Mặc dù ta không rõ ràng lắm, giữa ngươi và Tinh Linh Vương đã xảy ra chuyện gì.” Giọng nói của nó rất hòa nhã, cảm giác giống như một người khác vậy, thậm chí khiến Phạm Âm có loại xung động muốn chạy.

Rood ưu nhã nâng chân trước lên, Phạm Âm nghi hoặc nhìn nó. Thân thể thoáng cái giống như mất đi ảnh hưởng của lực hấp dẫn, mất trọng lượng trôi lơ lửng ở trên không trung. Trên người không nhận được bất cứ sức lực nào, Phạm Âm bỗng chốc tìm được thăng bằng — phải cảm tạ huyết thống tinh linh của hắn, hắn trừng rồng đỏ, không biết rồng đỏ muốn làm gì.

Đầu tiên, rồng sẽ không nói ngôn ngữ của nhân loại, nói một cách chuẩn xác, Phạm Âm cũng không biết chúng nó giao lưu thế nào, có lẽ cũng là thông qua tiếng lòng, có lẽ người bên ngoài chỉ nghe được tiếng kêu không rõ ý nghĩa.

Nếu Phạm Âm biết nó hiện tại đang niệm ma pháp, nhất định sẽ lập tức hành động, nhưng rồng đỏ vừa không phát ra tiếng, xung quanh cũng không xuất hiện tình huống đặc biệt nào, nó chỉ chậm rãi thả Phạm Âm lại trên đất.

“Đầu tiên nói rõ một chút… đây không phải trả thù.” Rồng đỏ nhẹ giọng nói, “Chỉ là đúng lúc dùng lên người ngươi mà thôi.”

“Điều này có gì khác nhau hả?” Phạm Âm nghi ngờ hỏi, nhưng cũng không phát hiện trên thân thể có chỗ nào không thoải mái.

“Có lẽ không có gì khác nhau.” Rồng đỏ nở nụ cười, bởi vì Phạm Âm nghe thấy tiếng cười của nó, “Vậy thì ta nên đi rồi — Phía Đông đại lục cách Thụ Hải Wabenella cũng không quá xa.”

Phạm Âm vừa định trả lại một câu, nhưng cảm thấy một trận choáng váng khó hiểu, trong khoảnh khắc thân thể liền ngã về phía sau, tựa như rơi vào một vùng bóng tối.

Tên này nhất định đã động tay chân gì đó với ta, quả nhiên tính cảnh giác vẫn còn quá kém… ý thức sau cùng của Phạm Âm qua đi chính là bóng tối yên tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc