TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, thứ kia sắp tới rồi!” Người đàn ông cưỡi trên ngựa, vung roi liều mạng đánh lên mông ngựa, hai chân không ngừng đạp phần bụng của ngựa.

Một đội kỵ mã khoảng chừng mười người trên đường nhỏ đồng bằng gào thét mà qua.

Đội ngũ này ở phía trước hết là một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, ăn mặc tuy rằng hoa lệ nhưng giờ lại lộ ra vẻ cực kỳ chật vật, giữa hai lông mày mơ hồ hiện ra khí tức tàn nhẫn.

Trong đội ngũ còn có một người đàn ông mặc quần áo màu đen, ngựa của hắn ở trước hết bên phải của người đàn ông, theo sát ngựa của người đàn ông. Trên lưng hắn đeo một thanh kiếm lớn bằng một người, lại không thấy mệt mỏi chút nào. Mấy người khác trong đội ngũ đều là kỵ sĩ bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy được ký hiệu kỵ sĩ đoàn của quốc vương đang lóe sáng trên khôi giáp của bọn họ.

Đội ngũ của bọn họ thanh thế to lớn đi qua đường nhỏ nông thôn, giống như đang bị thứ gì đó đuổi theo. Nông dân và các nô lệ trong đồng ruộng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không phát hiện phía sau bọn họ có thứ gì.

Lúc mọi người nghi hoặc, trên người một kỵ sĩ sau cùng không hề báo động trước đột nhiên bắt lửa, ngã xuống khỏi lưng ngựa, ngựa không bị người khống chế chạy vào đồng ruộng bắt đầu ăn cỏ.

Mà đội ngũ lại làm như không nhìn thấy, tiếp tục bảo trì tốc độ tiến lên như vậy, khi các nông phu rất lo lắng đến xem kỵ sĩ kia, phát hiện gã đã biến thành một thi thể cháy khét.

Đội ngũ bị pháp sư sử dụng ma pháp, chạy rất nhanh, không ngừng có người rời khỏi đội ngũ. Lúc tiến vào rừng cây cũng chỉ còn lại hai người, kỵ sĩ còn lại toàn bộ đều không thấy.

“… Blake, thoát rồi à?” Người đàn ông lau mồ hôi không ngoảnh lại nhìn, vội vàng dò hỏi người thanh niên bên cạnh.

“… Vẫn chưa.” Người thanh niên cõng kiếm kia do dự trả lời vấn đề của người đàn ông.

“Cái, cái gì?” Người đàn ông gần như nghẹn một hơi không xuống.

Lúc này, từ chỗ sâu trong rừng cây thổi đến một trận gió mát khó hiểu, người đàn ông nhìn trời, cảm thấy trận gió này thổi đến có chút kỳ dị.

Trận gió này không lớn, hơn nữa ở sau khi hai người vừa mới chạy một đoạn đường rất dài, trận gió này thổi tới khiến người dễ chịu nói không nên lời. Nói nó kỳ dị là bởi vì nó lại còn có chút lạnh lẽo thấu xương, trong tình huống bây giờ, hai người đều hiểu sắp phải đối mặt là thứ gì.

Gió thổi rất nhẹ, lá cây phát ra nhẹ vang xào xạc, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng tươi đẹp, bóng cây tỏa chiếu lên trên mặt đất yên tĩnh nói không rõ. Trừ cái đó ra, không có bất kỳ âm thanh gì, côn trùng kêu vang chim hót hết thảy đều không có.

Tay của Blake nhanh chóng bắt lên chuôi kiếm ở phía sau người, kéo người đàn ông nọ ra phía sau lưng mình.

Lại một trận gió thổi qua, lá cây bị thổi xuống, lá cây màu lục lượn vòng như đang đổ mưa.

“Còn dự định chạy à?” Giọng nói trong trẻo mỹ lệ, nam trung âm tao nhã, như thanh tuyền sơn giang, trong suốt mà động lòng người.

Một thiếu niên đi ra từ trong bóng tối, mái tóc của hắn màu đen giống như đêm không sao, mắt màu đen sâu không thấy đáy nhưng lóe lên vì sao sáng bóng động lòng người, hắn đỡ lấy một chiếc lá như đang nghĩ gì đó, tựa như nói với chiếc lá này.

“Chẳng lẽ ngươi vẫn cảm thấy ngươi chạy thoát được sao?”

Lá cây tất nhiên không trả lời, thiếu niên ngẩng đầu lộ ra nụ cười, nụ cười hồn nhiên sáng sủa giống như là ánh sáng mặt trời khúc xạ ở trên thạch anh.

“Ngươi đi trước.” Blake chỉa kiếm lớn phía sau lưng về phía thiếu niên, dùng vai đẩy người đàn ông một cái.

Người đàn ông vẫn còn mê muội nhìn nụ cười thiếu niên bày ra, bị Blake đẩy nhẹ liền tỉnh lại, vội vàng hô to một tiếng chạy về phía sau.

“Xì.” Thiếu niên nhíu nhíu mày đẹp, nói với Blake, “Tiểu quỷ, tránh ra.”

Blake không nói gì, chỉ là cầm kiếm chỉa mũi kiếm về phía thiếu niên.

Thiếu niên nghiêng nghiêng đầu, di chuyển qua bên phải hai bước, mũi kiếm của Blake cũng dời về bên phải. Thiếu niên chuyển qua bên trái, Blake cũng chuyển qua.

Thiếu niên bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười mê người, “Ngươi…”

Blake rõ ràng thấy thiếu niên đứng ở trước mặt mình, bị mũi kiếm của mình chỉa vào, hắn vừa mới nói một chữ lại liền không thấy đâu.

Bỗng nhiên một cái tay khoác lên bả vai của mình.

“Kiếm của ngươi… chỉ vào ai?”

Blake một giây cũng không do dự, quét kiếm về phía sau, chờ mắt đuổi kịp tốc độ của kiếm, lòng lại trầm xuống.

Thiếu niên kia đang ngồi xổm ở trên mũi kiếm nhìn mình nghiền ngẫm, mái tóc dài màu đen của hắn tuy rằng buộc lên, nhưng gió vừa thổi, đuôi tóc vẫn cứ bay đến trước mặt. Con ngươi màu đen của thiếu niên nhìn Blake, dường như đang nghĩ chuyện gì đó.

Khoảng cách như vậy hai bên đều có thể thấy đối phương rõ ràng.

Blake vô cùng anh tuấn, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, là một thanh niên cao gầy, tướng mạo của hắn thiên về kiên nghị, cõ lẽ là do tính cách của hắn, vừa nhìn thì khiến người cảm thấy hắn rất lạnh lùng.

Ở trên đại lục Ager, có đủ các loại chủng tộc và đủ mọi loại chức nghiệp, bằng vào quần áo bên ngoài của một người về cơ bản có thể phán đoán người kia làm cái gì.

Nói ví dụ như mặc khôi giáp, cưỡi ngựa cao to là kỵ sĩ, ăn mặc quần áo giản dị bận bịu làm ngoài đồng là nông dân, ăn mặc áo da nhẹ nhàng, trong mắt lộ ra xảo quyệt về cơ bản là đạo tặc.

Người thanh niên này… Thiếu niên cười cười, hẳn là một hiệp sĩ, người đàn ông nọ lại có người vì gã bán mạng như thế.

Hai người cứ giằng co như vậy, Blake nắm kiếm không cảm thấy nặng chút nào, người ngồi xổm ở trên kiếm kia tựa như không có trọng lượng, như chỉ là một ảo ảnh. Thế nhưng, Blake lại có thể cảm giác được hương cỏ xanh nhàn nhạt trên thân người kia cùng với hơi thở như có như không của hắn.

Không phải ảo ảnh.

“Ngươi…” Thiếu niên ngơ ngác nhìn Blake, “Lại gặp được ngươi rồi… thật tốt.”

“Cái gì?” Blake nhíu mày nhìn thiếu niên.

Thiếu niên với mái tóc dài màu đen đột nhiên quay đầu nhìn về phương hướng người đàn ông kia chạy trốn, đứng lên trên kiếm nhẹ nhàng tung mình. Blake ngay cả thấy cũng không thấy rõ, thiếu niên tóc đen đã nhảy tới trên chạc cây không xa, sau đó vọt về chỗ sâu trong rừng rậm. Mái tóc dài đen của thiếu niên ở trong tầm mắt hạ xuống đường cong hoàn mỹ, thân thể mềm mại, mang theo tao nhã say lòng người.

Blake thoáng ngẩn ra liền lập tức đuổi theo, bảo vệ an toàn của cố chủ mới là chuyện quan trọng nhất.

Nhưng mà động tác cuối cùng không có nhanh như hắn.

Chờ lúc Blake đến, cố chủ đã chết rồi, cái chết của gã rất thê thảm, thân thể nằm nghiêng chết trên mặt đất. Mắt mở thật lớn, mạch máu bên trong đỏ rực, như bạo liệt, cố gắng cúi nhìn lồng ngực của mình, thế nhưng lồng ngực trống trơn, một lỗ thủng bằng nắm tay, hợp với tơ máu và huyết quản.

Thiếu niên tóc đen đứng bên cạnh nhìn, trên cái tay trắng nõn cầm quả tim đang đập, trên tay dính máu của người kia, đang nhìn mình.

Dáng vẻ này nhất định không thuộc về nhân loại.

Nhưng không phải nhân loại vậy thì là cái gì?

“Ngươi là Ám tinh linh?” Blake hỏi.

Thiếu niên lắc đầu, giơ quả tim trong tay lên nói: “Cái này ngươi muốn không?”

Blake đương nhiên muốn, nếu như thân thể và trái tim của một người tách rời, thì vĩnh viễn không có cách nào yên giấc được, đây là một truyền thuyết của đại lục Ager, đa số người đều tin truyền thuyết này, Blake cũng không ngoại lệ. Nếu không có cách nào bảo vệ an toàn của cố chủ, vậy ít nhất phải cố gắng để cho linh hồn của gã yên giấc.

“Một người nên trả giá vì chuyện gã đã làm.” Thiếu niên cười cười như đang suy nghĩ gì đó, “Nhưng mà ta không phải thẩm phán, ta chỉ đang bảo vệ bản thân mà thôi… Mặc kệ ngươi có tin hay không.”

Blake tất nhiên không tin, thiếu niên này bản lĩnh như vậy không phải tùy tiện sẽ bị người giết hại, đây chỉ là lí do thoái thác của thiếu niên kia mà thôi.

Thiếu niên lại nói: “Ta không phải Ám tinh linh, ta có thể trả lại quả tim cho ngươi, nhưng mà ngươi phải trả lời câu hỏi của ta, có thể chứ?”

Thiếu niên nói rất khách khí, Blake nhìn dáng vẻ chết thảm nằm trên mặt đất của người đàn ông, do dự gật đầu.

Thiếu niên thả lại quả tim vào cơ thể người đàn ông đó, đi tới trước mặt Blake, “Ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?”

Blake do dự một chút, “Blake.” Hắn không nói họ, có một vài ma pháp chính là thông qua tên mà ký kết khế ước chủ tớ, cho nên Blake chỉ nói tên.

“Blake…” Thiếu niên đọc tên của hắn, đột nhiên nở nụ cười, “Blake, Blake… Bà ấy không quên ta.”

Blake nghi ngờ nhìn thiếu niên đang cười, thiếu niên đó cười rất vui vẻ, nhưng cũng có thể nhìn ra đau buồn trên mặt của hắn, bộ dáng hắn cười rất đẹp, đẹp đến mức khiến người gần như hít thở không thông. Thiếu niên bỗng nhiên xoay người ôm lấy Blake.

Blake cao hơn thiếu niên rất nhiều, thiếu niên ôm hắn ngược lại giống như là thiếu niên tựa ở trong lòng của hắn. Cái này không quan trọng, bởi vì địa phương này căn bản không có người khác. Tuy rằng trong lòng Blake nhắc nhở bản thân quá nguy hiểm, nhưng lại không đẩy thiếu niên ra.

“Blake, Blake… Thật tốt quá.” Thiếu niên ở trong lòng Blake ngẩng đầu nói, “Bà ấy không quên ta, bà ấy còn nhớ rõ ta…” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Blake, thiếu niên nắm lấy mái tóc màu đen của mình nói: “Blake… màu đen, ngươi hiểu chưa?”

Ý nghĩa của Blake đương nhiên chính là màu đen, nhưng điều này lại nói rõ gì chứ? Lẽ nào… Mẹ của mình đã từng biết thiếu niên này, nhưng dáng vẻ của thiếu niên này nhìn qua mới mười sáu tuổi.

Trong lúc thiếu niên vui mừng, một giọng nói thanh lãnh truyền tới, “Nên trở về rồi.”

Thiếu niên nghe được giọng nói này, không tình nguyện quay đầu lại, nhưng vẫn không chịu rời khỏi vòng ôm của Blake.

Ở trên cành cây bên cạnh không biết lúc nào có một người đàn ông mặc một thân áo bào trắng tinh mỹ đang đứng, nếu nhìn kỹ, chắc hẳn tuổi tác không kém với Blake lắm.

Người đàn ông đó nhảy xuống khỏi cây, Blake liếc mắt đã thấy lỗ tai nhọn của hắn, là một tinh linh. Động tác của hắn rất nhẹ cũng rất tao nhã, kéo thiếu niên ra khỏi lòng Blake, kéo vào trong lòng của mình.

“Nguyệt Bạch…” Thiếu niên vui vẻ chỉ vào Blake nói, “Blake… tên của hắn.”

Tinh linh đó cười cười dịu dàng, “Nên trở về rồi.”

Thiếu niên do dự một chút, không tình nguyện gật đầu, nhìn Blake nói: “Lần sau ta sẽ tới tìm ngươi, ngươi phải sống tốt…” Nói xong lộ ra một nụ cười tự nhận là thân thiết.

Nụ cười ‘thân thiết’ này rơi vào trong mắt hai người đàn ông khác, là một nụ cười cực kỳ yêu mị.

Bình luận

Truyện đang đọc