TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Phạm Âm vẫn không đi cửa chính, hắn thuần thục nhảy lên phòng của Nguyệt Bạch Liadon, sau đó đẩy cửa trên sân thượng ra.

Phòng của Nguyệt Bạch vẫn giống như trước, hoa lệ lại điệu thấp, sạch sẽ ngăn nắp, chân hắn đạp lên tấm thảm trải sàn mềm mại, trong phòng rất tối, hắn chậm rãi đi vào trong phòng.

“Nguyệt Bạch?” Phạm Âm lại gọi một tiếng, hình như trong phòng có thứ gì đó đang che đậy tầm mắt sắc bén của tinh linh, khiến Phạm Âm không nhìn rõ tình hình trong phòng.

“Tại sao ngươi không kéo rèm cửa sổ qua?” Một giọng nói biếng nhác khẽ vang lên, Phạm Âm giật mình, theo ý thức tìm nơi giọng nói phát ra.

Rèm cửa sổ đột nhiên bị kéo ra, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Phạm Âm hơi không thích ứng nheo mắt lại, hắn nhìn thấy nơi vốn nên đặt giường đã biến thành một cái lồng. Một cái lồng chim màu đen xinh đẹp, Nguyệt Bạch bên trong đang yên tĩnh ngồi trên đất.

Phạm Âm nhìn thấy mái tóc dài vàng nhạt đã dài hơn trước rất nhiều, thuận theo thân thể của hắn trượt xuống trải ra trên đất, như ánh trăng nhu hòa vẩy đầy đất. Đôi mắt xanh lam xinh đẹp đó vẫn trong suốt như xưa, sắc lam đó như lần đầu tiên Phạm Âm đến Tây Tạng du lịch nhìn thấy được, nó gần như là tinh khiết, thần thánh. Sắc lam đẹp đẽ đó dịu dàng rải đều trong mắt của hắn, chiếu ra một loại tốt đẹp khiến người hâm mộ.

Hắn chỉ mặc áo ngủ, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, một nửa bao phủ lên cái lồng, một nửa khác không chiếu vào được bóng mờ. Ánh mặt trời ấm áp đó chiếu lên chân của hắn, tăng thêm chút sắc phấn hồng khỏe mạnh cho làn da trắng nõn của hắn.

Nhìn hắn không có gì khác lạ cả, nhưng Phạm Âm vẫn cảm thấy khủng hoảng, thậm chí quên cả nhìn xem thử là ai kéo rèm cửa sổ.

“Nguyệt Bạch?” Phạm Âm khẽ gọi tên của hắn, nhưng người trong lồng hoàn toàn không phản ứng, hắn không quay đầu lộ ra nụ cười yên tĩnh với mình như trước đây nữa, đầu của hắn thậm chí không ngẩng lên liếc mắt nhìn Phạm Âm lấy một cái, giống như Phạm Âm hoàn toàn không tồn tại.

“Nguyệt Bạch! Nguyệt Bạch, ngươi làm sao vậy?” Trái tim của Phạm Âm hệt như mất đi điểm tựa, cảm thấy được trọng tâm không ổn. Hắn muốn vươn tay nắm lấy song sắt màu đen, lại phát hiện hắn không thể nào chạm đến những song sắt đó, hắn kinh ngạc nhìn nó. Rõ ràng hắn đang đứng trước cái lồng, tay hắn vươn đến, đầu ngón tay chỉ cách song sắt 1ml mét.

Nhưng vẫn không thể chạm đến được.

Đây là kết giới, ở đây chỉ có Tinh Linh Vương mới biết tạo ra kết giới hoàn mỹ thế này.

Nhưng mà tại sao? Hay là Nguyệt Bạch trở thành uy hiếp với sự an toàn của Thụ Hải Wabenella à?

Phạm Âm ngơ ngác đứng đó, thậm chí quên cả chuyện bỏ tay xuống. Phạm Âm nhớ tới dáng vẻ trước đây của Nguyệt Bạch, lúc bình thường hắn rất an tĩnh, thậm chí mang theo chút ít hơi thở sách vở, dựa theo hiểu biết của Phạm Âm, nhìn hắn giống như một học giả hơn, chứ không giống một chiến sĩ của nhà Liadon.

Hắn là một người an tĩnh, lúc cười hoặc là lúc nói chuyện đều rất an tĩnh, sự an tĩnh đó khiến người khác cảm thấy rất yên tâm, có lẽ tinh linh đều cho người khác cảm giác như vậy. Dáng vẻ đó mới phù hợp thời gian vĩnh hằng của bọn họ.

Kết giới của Tinh Linh Vương rất hoàn mỹ, giống như lời y nói vậy, y có sở trường về thứ này. Ngươi ở bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra kết giới này, mắt có thể nhìn thấy, ánh sáng mắt trời có thể chiếu vào, nhưng lại không chạm vào được.

Tuy dáng vẻ lúc này không có gì khác biệt với bộ dáng an tĩnh thường ngày, nhưng Phạm Âm vẫn nhìn ra được sự tĩnh mịch trong mắt hắn, như bên dưới đại dương gần với thế giới vắng lặng.

“Nó thấy được chúng ta, nhưng nó chẳng có cảm giác.”

Phạm Âm quay đầu, nhìn Thương Lưu tựa ở bên giường, trong tay của cô nắm rèm cửa sổ dầy nặng, dáng vẻ lười biếng nhìn hắn.

“Sao lại thế này?” Hắn trợn mắt nhìn cô, tất nhiên hắn biết không phải do Thương Lưu khiến Nguyệt Bạch biến thành bộ dáng này, nhưng nhìn dáng vẻ không thèm để ý của cô, Phạm Âm vẫn cảm thấy căm giận.

Thương Lưu buông rèm cửa sổ ra, đôi mắt xanh lam nhìn hắn, nói: “Tất nhiên là nguyền rủa, nó ở phía Đông đại lục nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nếu như không thể tìm ra người hạ chú thì nó sẽ vĩnh viễn thế này.”

Phạm Âm kinh ngạc không nói được một lời, quay đầu nhìn Nguyệt Bạch, hắn vẫn là dáng vẻ đó, hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với cuộc đối thoại của bọn họ.

“Ai đã hạ nguyền rủa?”

Thương Lưu khó hiểu nhìn hắn, “Thần Hắc Ám, ta còn tưởng ngươi biết chứ.”

“Thần Hắc Ám.” Phạm Âm ngơ ngác đọc lại cái tên này, hắn nhớ tới Kỳ, người đó phong ấn Stefans, còn có… Nguyệt Bạch?

“Ta đoán có lẽ ngươi đã biết là ai.” Thương Lưu nói, hơn nữa chậm rãi đến gần hắn, giọng nói của cô có sự tao nhã nhất quán của tinh linh và còn mang theo chút lười biếng đến từ phong cách của bản thân cô, “Ngươi xem, sau khi ngươi nói ra, chúng ta có thể tìm cơ hội giết Thần Hắc Ám, nguyền rủa này tự nhiên sẽ được giải trừ, có khi còn có thể ngăn cản được trận chiến này.”

“Không thể nào.” Phạm Âm lớn tiếng nói, “Lúc đó ta và Kỳ ở cùng nhau, không có lý do nào hắn lại chạy tới phía Đông đại lục tìm Nguyệt Bạch hạ nguyền rủa cả.”

“Có thể là trước lúc đó?” Thương Lưu nheo đôi mắt xanh lam lại, “Khoảng thời gian ngươi chạy ra ngoài đó Nguyệt Bạch có tới tìm ngươi phải không? Có thể là lúc đó đụng phải?”

“Ta…” Phạm Âm cúi đầu, chán nản nói: “Ta không biết.”

“Phạm Âm, chúng ta có thể ở cùng nhau, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc ‘X’ là ai, ta có thể cho gã toàn bộ số tiền, bao gồm cả chứng khoán, công ty và bất động sản… ta không hy vọng ngươi vẫn luôn sống trong bóng đêm… nguy hiểm như vậy, ngươi sẽ không tìm thấy đường về.”

Tay Phạm Âm che lên mắt mình, cho dù Kỳ ở đây không phải Kỳ ở thế kỷ 21, cho dù bọn họ chỉ có khuôn mặt giống nhau mà thôi, cho dù đây và đó là hai thế giới…

“Kỳ là ai?”

Thương Lưu đột nhiên vươn tay nắm lấy bả vai Phạm Âm, liều mạng lắc hắn, “Ngươi có đang nghe ta nói không, tình trạng bây giờ của Nguyệt Bạch rất tệ, linh hồn của nó đang bị sức mạnh hắc ám ăn mòn, bây giờ ngay cả chúng ta nó cũng không nhận ra rồi…”

Phạm Âm bị cô lắc choáng cả đầu, hắn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Thương Lưu, hắn vẫn luôn cho rằng Thương Lưu là kiểu phụ nữ dù gặp phải chuyện gì thì bộ dáng vẫn luôn lười biếng. Cô sẽ không quan tâm bất cứ thứ gì, cho dù là người thân, tuy với tinh linh quan hệ thân thích vẫn luôn là quan hệ dài lâu nhất, nhưng người đó là Thương Lưu…

“Này, Phạm Âm, đừng làm sát thủ nữa được không? Công việc đó không thích hợp với ngươi.” Khuôn mặt dịu dàng của Kỳ xuất hiện trong đầu Phạm Âm.

“Phạm Âm, ngươi trả lời ta!”

Thương Lưu tiếp tục nói, cô chỉ Nguyệt Bạch nói: “Người đó là Nguyệt Bạch đó, nếu linh hồn của nó cứ tiếp tục bị ăn mòn thì nó sẽ biến mất đó!”

Phạm Âm cảm thấy mình bị ù tai, hắn không phải muốn bảo vệ Kỳ, thậm chí còn không muốn nhìn thấy Kỳ, nhưng cho dù là vậy…

Hắn nhớ tới bộ dáng Kỳ lúc nhìn mình rời đi, rất nhiều lần, lúc ở Khâm quốc, lúc ở Thần Điện, đôi mắt giống như hạt lựu đỏ của Kỳ.

Phạm Âm quay đầu nhìn Nguyệt Bạch, Nguyệt Bạch vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào, trên mặt hắn toàn bộ đều là yên tĩnh, giống như thiên sứ rơi xuống bị nhốt trong lồng, trên đôi mắt xanh lam của hắn, lông mi dài khẽ rung động, nhìn giống hệt như một đứa trẻ.

“Tại sao lại nhốt hắn ở trong kết giới?” Phạm Âm cảm thấy giọng nói của mình có hơi sai lệch, hắn có cảm giác sợ hãi, sợ hãi bản thân sẽ vì Nguyệt Bạch mà làm ra chuyện gì đó…

Thương Lưu ngây ra, sau đó buông Phạm Âm ra, lạnh lùng nói: “Đó là vì để cách ly sức mạnh hắc ám của Thần Hắc Ám…”

Phạm Âm quay người đứng trước cái lồng, nhìn Nguyệt Bạch an tĩnh ở bên trong. Có phải linh hồn hắn đang phải chịu đựng dày vò bởi sức mạnh hắc ám hay không, hay là ngủ say ở trong một vùng hỗn độn, vậy bây giờ hắn có nhìn thấy ta không…

Phạm Âm vươn tay, lần này ngón tay có thể chạm đến được lực lượng của kết giới rất rõ, có lẽ vì Phạm Âm có được dòng họ của gia tộc Glanodel cao quý.

Ngón tay của hắn xẹt qua song sắt màu đen, hơn nữa chậm rãi len vào trong lồng, hình như Nguyệt Bạch có cảm giác gì, chậm rãi đến gần ngón tay của hắn, sau đó yên tĩnh dựa má lên ngón tay của Phạm Âm.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, như xuyên qua một luồng sức mạnh khiến người ổn định.

Ngày đó, ngày đó bọn họ gặp nhau ở đình hoa của Tinh Linh Vương, đôi mắt sắc đen xinh đẹp đó khiến Nguyệt Bạch trầm mê. Nếu Tinh Linh Vương không để hai người họ quen biết thì chắc kết cục đã sẽ khác.

Ngón tay lành lạnh của Phạm Âm có thể cảm giác được làn da ấm áp của Nguyệt Bạch, mang theo chút ổn định, nhu hòa như tên của hắn vậy, như ánh trăng thanh lãnh trên sa mạc khiến người cảm thấy an toàn. Tinh tế trải dài trên cát, để người không nhịn được muốn đạp vỡ ánh trăng này.



“Phụ quân, ngày mai chúng ta xuất phát đi.”

“Hả?” Tinh Linh Vương đặt sách trong tay xuống, kinh ngạc nhìn Phạm Âm đang chạy tới chạy lui trong phòng sắp xếp đồ, “Xuất phát đi đâu?”

“Đi phía Tây á.” Phạm Âm vừa xếp đồ vừa nói, chợt hắn ngừng việc trong tay, “Bỏ đi, đừng cầm theo gì cả, chúng ta đi ngay bây giờ đi.”

“Đi phía Tây?” Tinh Linh Vương nở nụ cười, “Ta tưởng ngươi chỉ muốn ở lại Thụ Hải Wabenella thôi chứ.”

“Phụ quân…” Phạm Âm bĩu môi, đi vào trong đình viện, dựa vào trong lòng Tinh Linh Vương, “Ngươi sẽ cứu Nguyệt Bạch chứ, nhất định ngươi biết cách phá giải nguyền rủa đúng không?”

“Tất nhiên.” Tinh Linh Vương nói khẽ, “Chỉ cần giết Thần Hắc Ám, hoặc là phong ấn hắn lại lần nữa đều được.”

“Vậy, vậy nếu hắn có ký chủ thì sao?”

“Vậy cũng đành phải giết.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, “Cách giải trừ nguyền rủa rất đơn giản, cũng là duy nhất.”

Phạm Âm vùi mặt vào trong lòng Tinh Linh Vương, khẽ nhắm hai mắt, làm nũng giống như rất lâu rất lâu trước đây vậy, nhưng lần này Phạm Âm chỉ muốn trốn ở trong lòng y. Hắn biết điều Tinh Linh Vương nói đúng là cách duy nhất để giải quyết chuyện này, nhưng chuyện này giống như “thanh gươm của Damocles” vậy. Cho nên có lúc dù biết nhưng vẫn không tránh được.

Bình luận

Truyện đang đọc