TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Kỳ đi ở phía trước, Phạm Âm bị hắn kéo tay đi theo phía sau. Thân thể của Kỳ cao lớn hơn trước đây rất nhiều, nên khiến Phạm Âm không cách nào nhìn thấy thứ gì ở đằng trước Kỳ cả.

Mái tóc màu đỏ của hắn hiện lên sáng bóng nhu thuận dưới đèn dầu, làn da trắng có chút tái nhợt, hẳn là do đã rất lâu không thấy ánh sáng mặt trời. Phạm Âm chợt nhớ tới Ngụy, công tử thế gia ở thế kỷ 21.

Cách sống trước kia của Phạm Âm có chút… loạn, nhất là sau khi mâu thuẫn rõ ràng với X, mặc dù Phạm Âm không cảm thấy vậy, nhưng thực tế đúng là vậy đấy. Người ở trong giới sát thủ này, không phải tự bế thì chính là buông thả, nói tóm lại, chính là có chút… loạn.

Tất nhiên, tất cả nguyên nhân hỗn loạn sau khi ở với Kỳ thì đã kết thúc toàn bộ.

Kỳ là một ngoài ý muốn, Phạm Âm lúc đó đang làm người giám sát. May mắn lúc đó đang làm người giám sát, nếu là sát thủ, không phải Kỳ chết thì chính là bản thân hắn chết, lựa chọn khó khăn.

Hắn vừa nhìn thấy Kỳ, đã biết Kỳ là loại người hắn thích. Giáo dưỡng tốt đẹp, tuổi thơ hạnh phúc và gia đình hoàn mỹ, thật là khiến người hâm mộ phát điên. Kỳ chính là trưởng thành trong sáng lại nhạy cảm như vậy, sinh mệnh yếu ớt lại vui vẻ như thế, có thể mang lại sự an ủi cho Phạm Âm. Tựa như trái cây chưa chín, một mặt được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, tỏa ra hương thơm, mà Phạm Âm ở mặt tối tăm khác lại bị tử vong ngăn chặn.

Hâm mộ.

“Ô…” Người phía trước chợt thình lình đứng lại, Phạm Âm không đề phòng va vào người Kỳ, uất ức ngẩng đầu, ngón tay xoa nhẹ mũi.

Tốc độ trưởng thành của ám tinh linh sẽ nhanh hơn tinh linh một chút, hoặc chỉ tại Kỳ muốn trưởng thành, muốn để con người mình nhìn có vẻ ổn trọng hơn mà thôi. Đôi mắt màu đỏ dưới bóng mờ hốc mắt hiện ra rất xinh đẹp. Thực ra hắn cũng không giống Kỳ chút nào, Phạm Âm chợt nghĩ như vậy.

“Ban nãy nói cái gì với Kế vậy?” Kỳ nhẹ giọng hỏi, hình như hắn chưa từng nói chuyện lớn tiếng với Phạm Âm.

“Nói… chuyện của Freya.” Phạm Âm nói, “Nếu như điều kiện cho phép, tốt nhất tìm vài bác sĩ tâm lý cho cô ấy, ngươi biết mà, đám bác sĩ đó dù sao vẫn có kinh nghiệm hơn chúng ta.”

“Loại vấn đề này không phải bác sĩ tâm lý có thể giải quyết.” Kỳ ôn nhu nói, “Ta có thể xé mở không gian, cho cô ấy một chút xíu kẽ hở để cô ấy rời khỏi Thần điện một lần, hoặc là để anh trai của ta từ trong kẽ hở tiến vào Thần điện, nhưng dù sao cô ấy vẫn phải trở lại nơi này, Thần khiển vĩnh viễn sẽ không ngừng lại, mà sinh mệnh của cô ấy vĩnh viễn không có tận cùng.”

“Có thể viết thành một bộ bi kịch.” Phạm Âm nhanh chóng nói, “Nếu quay thành phim nhất định sẽ nổi tiếng, ngươi biết mà, mấy năm này Hollywood cũng lưu hành bi kịch.”

“Cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp.” Đôi mắt đỏ của Kỳ nhìn hắn. Hơi sáp lại gần, “Nếu nhất định muốn giải quyết, mọi chuyện luôn có thể giải quyết, không phải sao?”

“Ngươi có… biện pháp gì à?” Phạm Âm không kiềm chế được lùi về phía sau một bước, nhưng phát hiện phía sau lại là một cây cột trụ thô to màu trắng.

“Giết, hoặc phong ấn Thần tối cao của bọn họ, không thì làm sao có thể giải cứu Freya ra từ trong luân hồi bi thương như vậy?”

“Điều này nghe hình như có chút… khó khăn.” Phạm Âm chật vật nghiêng đầu qua một bên khác, sống lưng đã dựa lên cột trụ lạnh như băng, mà ám tinh linh lại vẫn từ từ dựa sát.

“Biết đâu, làm chuyện đó… cũng không khó khăn lắm.” Đầu ngón tay trắng nõn hơi mang theo sức lực của hắn vén tóc dài màu đen trước trán Phạm Âm, nhìn đôi mắt màu đen kia, “Ngươi nói xem.”

“Ta hơi kinh ngạc, sức mạnh của ngươi từ đâu ra.” Phạm Âm nhìn Kỳ, bọn họ chẳng giống nhau chút nào, trong đôi mắt đỏ của Kỳ tràn đầy loại cuồng nhiệt nào đó, Phạm Âm thậm chí đã từng có chốc lát cảm thấy ngu xuẩn thế này: Kỳ chính là Kỳ của thế kỷ 21, bởi vì dáng vẻ của bọn họ tương tự, bọn họ đều từng ở hiện đại. Điều bất chợt này sẽ ảnh hưởng đến hoạt động não bộ của hắn, khiến ngôn ngữ quê hương quen thuộc và thói quen nói chuyện của hắn lại lần lữa quay về.

Hắn nhớ tình huống tách ra với Kỳ lần trước. Hắn không ngờ Tinh Linh Vương sẽ rời khỏi Thụ Hải Wabenella đi tìm hắn, cũng chưa từng nghĩ đến bọn họ sẽ đối đầu nhau, tình hình sau khi hắn bất tỉnh cũng không được ba đương sự nói rõ ràng — ít nhất lúc đó, sau người Kỳ cũng không có một bóng đen lớn như vậy.

“Ta cũng không biết.” Kỳ thẳng thắn nói, “Nhưng ta có thể cảm giác được sự tồn tại của nó, cùng với nguyện vọng tiêu diệt Tinh Linh Vương của Thụ Hải Wabenella.”

“Ta đoán, đó nhất định là thứ không tốt.” Phạm Âm nhíu mày nói, “Ta chưa từng biết, ám tinh linh có năng lực phong ấn tộc Rồng đơn giản như vậy, hoặc xé được kết giới của Thần tối cao.”

“Có lẽ vậy.” Kỳ không yên lòng đáp một tiếng.

“Có lẽ ngươi cũng không cố ý giết Szatler, đúng không?” Phạm Âm cảm giác được ngón tay lạnh lẽo của Kỳ quét qua lại trên làn da, cảm giác đó không khác biệt với dao lắm, hắn nói thầm trong lòng.

“Ta đúng là không phải cố ý.” Ngón tay của Kỳ quét qua chiếc cằm tinh tế của hắn, hầu kết hơi hơi nhô lên, chiếc cổ thon dài cùng với xương quai xanh nhô lên, “Chỉ là đôi khi có chút không khống chế được.”

“Ta nghe nói phía Tây có quân đội tập kết.” Phạm Âm mặc cho Kỳ hôn nhẹ hắn, hắn có thể cảm giác được nhiệt độ trên người của Kỳ.

“E rằng là vậy, ta hy vọng trước khi quân đội đến.” Kỳ dịu dàng hôn lên cần cổ của hắn, đôi môi mềm mại có thể cảm giác được mạch máu run run dưới làn da của bán tinh linh, mờ ám mê người, “Thụ Hải Wabenella đã tiêu vong.”

“Kỳ…” Phạm Âm giọng thân thiết nói, “Chúng ta đã định trước là có duyên, ở trên Ager, nhưng mà, ta đã định trước không phải của ngươi.”

“Phạm Âm…?” Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ xinh đẹp nhìn hắn, tuy Phạm Âm biểu hiện rất chân thành, nhưng trong từ điển của ám tinh linh chưa từng có từ “thông cảm” này.

“Tại sao ta vĩnh viễn là bên bị cự tuyệt.” Ngón tay của Kỳ nhẹ nhàng nâng chiếc cằm có đường cong đẹp mắt của hắn lên, “Nếu trận doanh Quang Minh chủ trương bình đẳng, vậy thì ta cũng muốn cầu bình đẳng.”

“Ta sẽ tìm ra phương pháp, về thứ trên người ngươi.” Phạm Âm ôn nhu nói, “Cho nên bây giờ ta muốn rời đi.”

Ám tinh linh không nói thêm gì nữa, hắn chỉ nhìn Phạm Âm, nghi ngờ và xem thường. Sức mạnh vĩnh viễn là thứ ám tinh linh theo đuổi, hơn nữa Thần Hắc Ám cho chưa từng quản sức mạnh của ngươi đến từ đâu, đã dùng sức mạnh đó ở nơi nào.

“Nếu như không ngại, ta có thể tìm cùng ngươi.” Kỳ nở nụ cười, “Sau khi phong ấn Thần Quang Minh — Thần tối cao.”

“Nghe có vẻ rất đáng sợ.” Phạm Âm cũng nở nụ cười, “Ta đoán, ngươi khẳng định đã đánh giá thấp năng lực của Stefans — cùng với năng lực chống lại phong ấn Hắc Ám.”

Đột nhiên trong hành lang nổi lên một trận gió lớn, đèn dầu được vững vàng cố định ở trên cột trụ, cũng không có xảy ra dao động nào. Nhưng những chiếc lá sắp mục nát trên bùn đất trong đình viện bỏ hoang — bị gió thổi lên, Kỳ vươn tay giúp Phạm Âm cản trở lá cây, lại phát hiện thân thể của Phạm Âm đang chậm rãi trở nên trong suốt.

Trong đình viện hoang phế có thêm một con rồng màu đen, Kỳ không nhìn thấy nó đi ra từ không trung hay là nơi khác, giống như chỉ đột nhiên xuất hiện cùng với trận gió này.

Nó tất nhiên là một con rồng cổ có niên đại lâu đời, nó đẹp mắt mà khiến người sợ hãi như vậy, dưới trời sao nó giống như là vương giả của đêm tối — rất hiếm có con rồng nào có thể cho hắn cảm giác đó. Lân phiến màu đen của nó dường như hấp thu ánh sáng, trầm lắng u ám, giống như bầu trời màu đen trong rừng rậm Hắc ám. Trong con thoi vàng kim trong mắt nó, bản thân lộ ra nhỏ bé như vậy, nó nhìn hắn sắc bén. Hắn có thể cảm giác được cơn thịnh nộ của nó, nhưng hiển nhiên không biết là vì cái gì.

Phạm Âm bên cạnh đã biến mất, hắn có chút chán nản nhìn Phạm Âm đã lần nữa xuất hiện ở trước mặt của mình: “Có lẽ lần sau ta sẽ trực tiếp phong ấn ma pháp của ngươi.”

“Nghe có vẻ thật đúng là một ý kiến hay.” Phạm Âm đứng ở trên lưng rồng đen, “Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm trên phương diện ‘tự đại’, ngươi cũng không ngoại lệ.”

Rồng vỗ cánh — may mà đình viện đủ lớn, nếu Freya bằng lòng xử lý, nơi này nhất định sẽ là một vườn hoa xinh đẹp. Chuyển động kéo theo gió đến thổi bay mọi thứ không ở trong bùn đất.

“Tạm biệt Kỳ.” Phạm Âm ôn nhu nói, “Tuy lần gặp mặt này cũng không quá vui vẻ, nhưng ít nhất để người khó quên.”

“Không sao.” Kỳ cười nhìn Phạm Âm, trong con mắt của hắn không còn không cam lòng và không bỏ nữa, “Dù sao chúng ta không lâu nữa vẫn sẽ gặp lại, trên chiến trường, hoặc là trong phòng.”

Lời này sao nghe lại mờ ám như vậy, Phạm Âm chỉ khẽ cười, Stefans liếc mắt nhìn Kỳ một cái liền bay lên bầu trời xanh đậm, dưới ánh sáng mặt trăng làm nền, Kỳ có thể nhìn thấy rõ ràng bán tinh linh đứng ở trên thân rồng. Mái tóc dài màu đen được hắn buộc lên, vẽ nên đường cong xinh đẹp trong gió trên bầu trời cao, đôi mắt màu đen thâm sâu, gần như khiến người phấn đấu quên mình.

“Xem ra ngươi vẫn thất tình rồi.” Kế tao nhã từ một đầu hành lang khác đi đến, “Tuy ta chưa bao giờ cho rằng ngươi là người có đức tính cao thượng, tôn trọng nhân quyền, nhưng lần này lại khiến ta nhìn với cặp mắt khác.”

“Thời gian của ta rất nhiều.” Kỳ nhìn con rồng đã gần biến mất kia nói, “Cũng không cần phải khiến hắn tức giận.”

“Ngươi thật đúng là một tình nhân biết săn sóc.” Giọng nói của Kế tràn đầy tình cảm, “Nếu phụ thân và mẫu thân đại nhân vẫn còn sống, nhất định sẽ cảm thấy hãnh diện vì ngươi.”

“Phải không?”

“Đó là tất nhiên, dẫu sao… ám tinh linh đối với tình cảm, chỉ như đang đối đãi với một đồ vật có cũng được không có cũng được mà thôi.” Kế đi đến bên cạnh hắn, “Con rồng cổ kia rất không tệ, trên thân có mùi vị của nhà.”

“Có thể cũng sinh ra ở rừng rậm Hắc Ám.” Kỳ có cũng được không có cũng được nói, “Ngươi muốn ở cùng Freya một khoảng thời gian nữa không?”

“Không.” Kế tủi thân nhìn Kỳ, “Nếu ngươi không ở trong Thần điện, những kết giới kia của Thần tối cao sẽ mài ta thành bột phấn cho Freya đắp mặt mất.”

“Ta…” Kỳ đột nhiên cúi đầu nhìn cái tay trắng nõn của mình, trên ngón tay vẫn còn nhiệt độ sót lại của người kia. Hắn trầm mặc rất lâu, “Chúng ta nên trở về rừng rậm Hắc Ám thôi, Kế, quân đội đã tập kết xong xuôi, chiến tranh có lẽ sắp phải bắt đầu rồi.”

“Hy vọng đừng như lần trước.” Kế nở nụ cười, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì nụ cười mà trở nên nhu hòa, “Chúng ta còn chưa kịp đưa đại quân đến Thụ Hải Wabenella thì đã bị Tinh Linh Vương tiêu diệt toàn bộ rồi.”

“Hy vọng lần này sẽ không.” Kỳ ôn nhu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc