TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Ánh nắng ấm áp sáng buổi sớm mai lần nữa chiếu sáng Landa, Tháp đồng hồ đúng giờ phát ra tiếng chuông du dương. Phạm Âm khoan thai đi xuống cầu thang. Tinh Linh Vương vẫn khoác áo choàng xám chậm rãi đi phía sau.

“Yo, chào buổi sáng.”

Phạm Âm vừa mới đi đến cầu thang ở lầu hai thì nhìn thấy Goos tựa cầu thang chào hỏi với mình. Con mắt màu lam của hắn vẫn lóe quang mang tinh quái như cũ, thấy ánh mắt của Phạm Âm cũng ở trên người mình, Goos lộ ra một nụ cười mập mờ.

“Hừ.” Phạm Âm hừ lạnh một tiếng, vươn tay trái phất ra phía sau hắn, mấy sợi tơ mảnh màu bạc sáng rực, hiện vẻ sáng bóng như của dây đàn, vạch ra một độ cong tao nhã trên không trung. Bán Tinh linh mũi chân điểm nhẹ, nhảy về phía Goos, tơ bạc cực mảnh nhưng mang theo tiếng xé gió.

“Chỉ mới sáng sớm đừng nhiệt tình vậy chứ.” Goos vội vàng lùi về phía sau, tơ bạc xẹt qua cây cột gỗ, quỹ tích chuyển động lại không chịu chút ảnh hưởng nào, nhưng mà giây kế tiếp, cây cột lại bị rạch ra một lỗ hổng lớn, nhìn lung lay như sắp đổ.

Nhờ vào thân thủ khéo léo của đạo tặc, Goos vội vã xoay người nhảy ra ngoài từ cái cửa sổ bên cạnh, thân thể nhẹ nhàng rơi lên trên nóc của một gia đình gần đó, Phạm Âm đứng trước cửa sổ lạnh lùng nhìn hắn. Nụ cười trên mặt Goos thoáng cái biến mất, ngay sau đó liền lộ ra thần sắc đề phòng.

Mái tóc đen dài của Phạm Âm trong gió sớm bị thổi bay một ít, đôi mắt đen nhìn hắn, trên mặt tuy rằng treo nụ cười xinh đẹp yêu diễm nhưng lại lãnh khốc tàn nhẫn, từ phía trên nhìn xuống Goos. Nụ cười của Goos lần nữa hiện lên lại trên mặt hắn, thoáng giễu cợt khom người bái Phạm Âm một cái, lập tức ngẩng đầu làm ra một tư thế hôn gió với Phạm Âm.

“…”

Bán Tinh linh xinh đẹp bị chọc giận như Goos dự đoán, tay chống bệ cửa sổ, thân thể lướt qua bệ cửa sổ trực tiếp rơi xuống trước mặt Goos, duỗi tay tung ra tơ bạc sắc bén. Goos đương nhiên sẽ không bó tay chịu trói, vội vã nhảy lên một nóc nhà khác.

Tinh Linh Vương đứng trước cửa sổ nhìn hai người ở trong ánh nắng sáng sớm nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà người khác, lộ ra nụ cười sâu xa.

“Ta cho rằng ngươi sẽ tức giận chứ.” Stefans từ bên ngoài cửa sổ bay vào, nằm trên vai Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, “Không ngờ nhìn ngươi còn rất vui vẻ.”

“À.” Tinh Linh Vương đáp một tiếng, “Bởi vì nhìn con của ta rất hoạt bát.”

“Là… là như vậy sao?” Stefans không xác định nhìn hai người đang nhảy tới nhảy lui ở trên nóc nhà, bán tinh linh vẻ mặt giận dữ, ngáp một cái, “Đúng rồi Huyền, đêm qua là ngươi triệt bỏ kết giới hả? Cho nên tên đạo tặc kia mới có thể tiến vào trong mộng của Phạm Âm được.”

“… Thì ra ngươi không đi quá xa.” Tinh Linh Vương vẫn luôn nhìn theo Phạm Âm đang nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà, “Quá khứ của hắn tuy rằng ta không để ý… nhưng mà, ta hy vọng bản thân hắn cũng có thể không cần để ý.”

“… Nhưng ta luôn có cảm giác, hình như đã từng gặp tên đạo tặc kia ở đâu đó.” Stefans mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn Tinh Linh Vương, hơn phân nửa khuôn mặt của Tinh Linh Vương đều bị mũ áo choàng che khuất, Stefans chỉ có thể ở bên sườn vai nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch lên của Tinh Linh Vương.

“Ta… hy vọng hắn có thể hiểu.” Tinh Linh Vương nói khẽ, mặc dù Stefans biết những lời này Tinh Linh Vương không phải nói cho nó nghe, nhưng mà nó vẫn trầm mặc lắng nghe, “Quá khứ cũng không quan trọng, hiện tại mới là chân thật nhất.”

Tuy rằng câu này một câu rất phổ biến, nhưng lại một câu nói tiếp cận chân lý.

Stefans vừa định mở miệng, Tinh Linh Vương lại xoay người, “Được rồi, chúng ta xuống lầu thôi, Phạm Âm một lúc nữa sẽ phải đến ăn bữa sáng, là một nhân loại, bữa sáng rất quan trọng.”

Bộ dáng y hệt một người cha tốt, Stefans thở dài, vỗ cánh đi theo y.

“Thần dựa vào dáng vẻ của mình để tạo ra tinh linh cổ xưa, trong đó xinh đẹp nhất là Tinh Linh Vương. Thần dùng ánh trăng sáng bạc xinh đẹp kết thành mái tóc dài màu bạc cho y, dùng máu thịt của bản thân làm thành máu thịt của y, dùng lục sắc bừng bừng sức sống nhất trên thế giới tiêm nhiễm con mắt xinh đẹp của y. Thần còn dùng nước suối sạch sẽ nhất dưới chín gốc cây tạo thành máu huyết ôn nhuận cho y, còn có còn có, Thần dùng bảo thạch đẹp đẽ quý giá nhất trên thế giới cộng thêm chúc phúc, làm thành trái tim dịu dàng lương thiện cho Tinh Linh Vương.”

Ở trong đại sảnh, du ngâm thi nhân đến từ phương xa đang khe khẽ ngâm xướng thánh ca về Tinh Linh Vương ở Thụ Hải Wabenella được lưu truyền rộng rãi nhất trên Ager. Tinh Linh Vương đi lướt qua bên người thi nhân đang vừa hát vừa đàn lục huyền cầm kia, ngồi xuống chỗ đối diện với người lùn Szatler.

(*Lục huyền cầm: Đàn ghita)

Szatler sáng sớm đã uống rượu mật ong, với gã thì chẳng có thứ thức ăn nào có thể tốt hơn rượu mật ong.

Có lẽ vóc người của mình mập mạp cũng là do uống rượu quá độ, nhưng nếu như để khiến vóc người của mình được trở nên thon dài giống như tinh linh mà từ bỏ rượu của thế giới nhân loại, thế thì tuyệt đối không được.

“Chào buổi sáng, sao bán tinh linh kia còn chưa tới?” Szatler nâng nâng ly rượu về phía Tinh Linh Vương, Tinh Linh Vương nhẹ nhàng phất tay, từ chối ý tốt của gã.

“Ngươi là cha của bán tinh linh kia hả, tại sao cứ mặc áo choàng mãi vậy.” Szatler hiếu kỳ ngó Tinh Linh Vương, Stefans bên cạnh lại tò mò nhìn rượu mật ong trong ly của Szatler.

Szatler cũng không biết tại sao mình lại tò mò với người khoác áo choàng này đến vậy, mặc dù người này khoác áo choàng, nhưng mà nhìn dáng người và cử chỉ của y, y nhất định là một tinh linh tao nhã. Nói theo cách thông thường, tộc Tinh Linh thường bày ra cử chỉ tao nhã và khuôn mặt đẹp của bản thân mà không thèm để ý chút nào. Những một tinh linh dù trong lúc chiến đấu vẫn cứ bảo trì tao nhã, đối với Szatler đúng một tồn tại kỳ quái.

Szatler thừa nhận bản thân không thể lý giải tinh linh, nhưng gã lại rất vui mừng vì mình là một người lùn chứ không cần phải làm tinh linh cứng nhắc được cho là con cưng của Thần đó.

Tinh linh đối diện này từ lúc đầu đã đi theo Phạm Âm giống như một cái bóng, tuy rằng bán tinh linh đó nói, tinh linh này là cha của hắn, nhưng mà lúc bán tinh linh lâm vào nguy hiểm lại không ra tay giúp đỡ. Lúc ở trên Nhật Lạc bình nguyên, đám thực nhân ma kia lại đối với y nhìn như không thấy.

“Ngươi rốt cuộc…” Szatler vươn bàn tay đầy vết chai về phía Tinh Linh Vương, nhưng mới đưa đến một nửa đã bị đập rớt.

“Này, người lùn, không được táy máy tay chân với phụ quân của ta!” Bán tinh linh đã đứng bên người Tinh Linh Vương, đồng thời còn đập cái tay vô ý thức vươn ra của Szatler. Szatler lầm bầm rút tay lại, vừa tò mò nhìn Tinh Linh Vương, còn chỉ trích của bán tinh linh thì hoàn toàn không để trong lòng.

“Đáng ghét, sao lại có nhân loại như thế chứ?” Phạm Âm cầm lấy ly rượu mật ong trước mặt Stefans một hơi uống sạch, Tinh Linh Vương biết hắn là đang nói Goos, chỉ khẽ mỉm cười — Dù Phạm Âm không nhìn thấy.

Đại sảnh sáng sớm cũng không náo nhiệt như buổi tối, ăn xong bữa sáng, Phạm Âm một mình rời khỏi khách sạn, tùy ý đi khắp nơi, Tinh Linh Vương và Stefans không biết đã đi đâu.

Đường lớn ngõ nhỏ Landa đan xen với nhau, Phạm Âm đi khắp nơi không mục đích, Landa, thành phố nhỏ an bình này, bầu không khí giống hệt như mấy trấn nhỏ trong đồng thoại, không khí trong lành, người đến người đi, Phạm Âm thấy mình là người luôn có cảm giác an toàn khó hiểu khi ở trong đồng loại. Trước đây thích một mình đi trên đường phố ở New York, nếu như có thể nhìn thấy rất nhiều rất nhiều người, tuy rằng đều là người xa lạ không quen biết, nhưng mà như vậy cũng có thể hóa giải một chút cảm giác mất mát khó có thể nhẫn nại do cô đơn mang đến.

Đúng vậy, bắt đầu từ cái lần X thừa nhận mình chính là hung thủ giết cha của hắn, Phạm Âm đã cảm thấy bản thân rất cô đơn. Tuy rằng thỉnh thoảng Ngụy sẽ tới tìm mình chơi, nhưng trên thế giới không còn người thân nữa, cảm giác không có bạn bè lại như một tấm lưới, gắt gao trói buộc bản thân, hầu như không thể nào hít thở… Thẳng đến có một ngày, trong một nhiệm vụ gặp được Kỳ…

Bất tri bất giác, bản thân đã đi đến quảng trường trung tâm của Landa, người trên quảng trường cũng không nhiều, phần lớn vẫn là du khách và người lớn tuổi.

Pho tượng đạo tặc Landa nổi danh nhất trong truyền thuyết Ager vẫn đứng đó như cũ, mang theo vẻ mặt giễu cợt nhìn mỗi người đi qua nơi này. Không biết tại sao, tuy rằng dáng vẻ của Landa và Goos không giống, nhưng nụ cười trên mặt bọn họ lại giống đến mức khiến Phạm Âm thấy chán ghét. “Lẽ nào đạo tặc cười thì đều thế này cả sao?” Trong lòng Phạm Âm không vui nghĩ như vậy.

Trên quảng trường nuôi rất nhiều chim bồ câu, những con chim bồ câu này bình thường ở một thời gian nhất định sẽ bay xung quanh Tháp đồng hồ. Tầm mắt của Phạm Âm theo một con chim bồ câu chuyển dời đến trên thân một người đang ngồi trên băng ghế dài.

Lúc nhìn thấy người này, Phạm Âm cảm thấy máu toàn thân mình trong chớp mắt như đông lại. Đã từng rất nhiều lần, ở trong thế giới này, trong ảo ảnh do ma pháp chế tạo ra nhìn thấy người này, nhưng hoàn toàn không có cảm giác chân thật như hiện tại.

X ngồi trên băng ghế dài của quảng trường, chiếc nhẫn trên ngón áp út phản xạ màu sắc xinh đẹp dưới ánh sáng mặt trời. Hắn ngẩng đầu nhìn Phạm Âm, con mắt lam đậm hệt như sắc xanh ở chỗ sâu trong biển cả, sóng lớn ngầm hiện ra, bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn người vào đáy biển.

“X?” Phạm Âm cảm thấy cổ họng của mình đắng chát, mặc dù có nghĩ tới đây có lẽ là trò lừa bịp khác mà Goos bày ra, nhưng bản thân không cách nào khống chế được chính mình.

X vẫn trầm mặc nhìn mình giống như trước đây, hắn vẫn mặc bộ âu phục không hợp với thế giới này, thắt cà vạt giá trị xa xỉ, mang giày da mềm mại. Hắn trầm mặc nhìn Phạm Âm, không nói lời nào.

Phạm Âm há miệng cũng không nói lời nào, hai người cứ trầm mặc nhìn lẫn nhau. Phạm Âm không phải chưa từng nghĩ đến muốn trả thù hắn, lấy danh nghĩa mưu sát và lừa dối để trả thù hắn. Sau khi xuyên đến thế giới này trở thành tinh linh, Phạm Âm đã từng nghĩ vô số lần, nên dùng loại ma pháp nào giết hắn, hoặc là dùng phương thức gì để trả thù hắn, nhưng mà…

Bây giờ nhìn thấy hắn chân thật như vậy, những ý tưởng kia đã bị quét sạch toàn bộ.

X nhìn Phạm Âm, đột nhiên khẽ nở nụ cười. X rất ít khi cười, có lẽ cũng chính bởi vì như vậy, cho nên đường cong trên gương mặt lộ ra vẻ cứng ngắc, nhưng mà Phạm Âm biết, nếu như hắn nở nụ cười, những đường cong cứng ngắc kia sẽ bởi vì động tác của hắn mà nhu hòa hẳn đi, khiến hắn nhìn có vẻ rất ôn nhu.

Phạm Âm biết ôn nhu của hắn, hắn đã từng cưng chiều mình hệt như trẻ con, thâm tình đối đãi giống như tình nhân, hắn giết cha của mình, chỉ là muốn mình toàn tâm ở bên cạnh hắn.

X yêu hắn, tất nhiên hắn biết, hắn cũng đã từng toàn tâm toàn ý ỷ lại X tín nhiệm X, thậm chí âm thầm thích X, đúng vậy, đã từng.

Bình luận

Truyện đang đọc