TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

“Chẳng lẽ không thể trò chuyện với người bạn này à? Nếu như ngươi có chuyện vui gì có thể chia sẻ với ta, nếu như ngươi có chuyện buồn gì ta cũng có thể giúp ngươi san sẻ.”

“Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng mà chúng ta không cần.” Phạm Âm nhìn thiếu niên đó, nói, “Hoặc là… ngươi làm ơn trả túi tiền lại cho ta trước?”

“Túi tiền gì?” Đôi mắt lam của Goos tràn đầy nghi ngờ.

“… Ở trong túi áo bên phải trên người ngươi, một cái túi tiền màu trắng trong đó là của ta.” Phạm Âm thở dài nói, “Ngươi làm ơn trả nó lại cho ta.”

Goos nhíu mày mò mò túi áo của mình, thật sự móc ra một cái túi tiền màu trắng, “Cái này thật sự là của ngươi à? Kỳ quái thật, sao nó lại chạy tới trên người của ta.”

Bán tinh linh nhận lấy túi tiền, cất nó lại trên người, thiếu niên này chắc là một tên trộm, Phạm Âm nghĩ vậy, thái độ của người phía Đông đại lục đối với đạo tặc hắn cũng không rõ lắm, nhưng ở mấy đại lục khác, chẳng khoan dung với đạo tặc chút nào, cho nên tất cả nghiệp đoàn Đạo Tặc đều là tổ chức bí mật, không thể đường hoàng giống như nghiệp đoàn Lính Đánh Thuê hay là nghiệp đoàn Mạo Hiểm Giả mở ở trên đường lớn.

Phạm Âm xoay người chuẩn bị kéo Tinh Linh Vương đi, Stefans cũng vỗ vỗ cánh chuẩn bị bay đi. Nhưng thiếu niên lại dùng giọng điệu cực kỳ rộng rãi nói: “Khách đến từ rừng rậm Wabenella, đến phía Đông là dự định tìm người phải không? Có lẽ ta có thể giúp các ngươi đó?”

Phạm Âm giật mình, quay đầu nhìn thiếu niên, có lẽ do mặt trời giữa trưa quá mức chói mắt, Phạm Âm lại cảm thấy nụ cười của thiếu niên kia giống với nụ cười của pho tượng ở Landa.

“Thế nào? Mạng lưới tình báo của nghiệp đoàn Đạo Tặc bao hàm toàn bộ đại lục Ager đó, miễn là giá cả hợp lý, tin tức gì cũng có thể mua bán.” Tinh quái trong mắt thiếu niên tuy rằng khiến Phạm Âm khó chịu, nhưng lời cậu ta nói lại rất hấp dẫn. “Đương nhiên, để thu thập những tin tức này lãng phí rất nhiều thời gian và nhân lực, cho nên giá của chúng rất cao.” Dáng vẻ của Goos y hệt gian thương, “Nhìn ra được các ngươi không thiếu tiền, cho nên tin tức các ngươi muốn phải dùng thứ khác để trao đổi.”

“Ngươi khẳng định tin tức gì cũng có chứ?” Phạm Âm nhíu mày, Freya và Tinh Linh Vương là tinh linh viễn cổ đã trải qua năm tháng rất dài, cô ấy bây giờ ở nơi nào ngay cả Tinh Linh Vương cũng không biết, lẽ nào bọn đạo tặc lại biết.

“Cho dù không có, cũng sẽ cung cấp cho các ngươi phương pháp tìm được.” Thiếu niên nở nụ cười, đôi mắt xanh lam xinh đẹp cong thành hai vầng trăng khuyết cong cong.

“Vậy… ngươi muốn thù lao gì?” Phạm Âm còn đang do dự có nên tin cậu ta hay không, thiếu niên này rất tinh quái, khiến người đoán không ra.

“Ta rất thích ngươi, nên chúng ta đánh cược một ván, thế nào?”

“Ngươi là dân cờ bạc hả?” Phạm Âm lấy ngón tay khều tóc mái bị gió thổi ở trước mắt, “Không thể trực tiếp dùng tiền mua à?”

“Không thể, không thể.” Goos từ chối ngay, “Muốn cược không? Nếu ngươi thắng, ta sẽ cho ngươi tin tức ngươi muốn — hai tin tức, ngươi còn có thể hỏi ta một tin tức khác.”

“Hai tin tức?” Con ngươi màu đen của Phạm Âm hơi co lại, nhớ đến vết thương trên người Nguyệt Bạch.

Goos như là phát hiện được gì đó từ trên mặt hắn, mở miệng nói: “Có lẽ không thể nói nguyên nhân của tất cả mọi chuyện cho ngươi, bởi vì chúng ta không phải là Dự Ngôn Sư biết trước tương lai, cũng không phải nhà hiền triết nhìn thấu ngọn nguồn thế gian, ta chỉ có thể nói cho ngươi tin tức có liên quan, làm sao phân tích vận dụng thì phải nhìn vào ngươi rồi.”

“Vậy nếu ta cược thua thì sao?”

“Nếu như ngươi thua, thì phải đáp ứng một điều kiện của ta.” Goos bắt hai tay sau lưng, đôi mắt lam như biết cười nhìn Phạm Âm, “Được chứ?”

“Nếu như ta thua, phải đáp ứng điều kiện gì của ngươi?”

“Còn chưa nghĩ ra, có thể giữ lại quyền sử dụng trước không?” Nụ cười của Goos rất sạch sẽ rất thuần khiết, Phạm Âm luôn có loại cảm giác như đã từng quen biết.

“Vậy… đánh cược kiểu gì?”

“Còn chưa nghĩ ra… đợi ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi biết.” Goos giảo hoạt cười cười, “Trước đó để ta đi theo các ngươi được không?”

“Này, thế nếu ngươi vẫn không nghĩ ra, chẳng lẽ ngươi cứ đi theo chúng ta mãi à?”

“Vậy được rồi, ta liền nói ra cách cược.” Goos cau mũi một cái, “Ta là trộm ngươi biết đúng không? Tất nhiên là muốn trộm đồ của ngươi — vậy thì trộm quá khứ của ngươi đi.”

“Gì?” Phạm Âm kinh ngạc chớp chớp mắt, “Quá khứ… của ta?”

“Đúng vậy, có thể chứ?”

“Ngược lại ta rất hiếu kỳ…” Phạm Âm nở nụ cười, “Quá khứ của ta, thứ chỉ có ở trong trí nhớ, thứ ngay cả bản thân ta cũng không có cách nào khống chế, ngươi làm sao có thể trộm được?”

Goos nở nụ cười, không nói gì, Phạm Âm nghi ngờ nhìn cậu ta, tùy tiện nói: “Ngươi thật sự có thể lấy được tin tức chúng ta muốn chứ?”

“Chắc có thể.”

“Vậy thì… có thể.” Tầm mắt của Phạm Âm không tự chủ được rơi lên pho tượng tinh xảo kia, “Hạn định thời gian chứ?”

“Được, ba ngày, thế nào?”

“Vậy… đánh cược hiện tại bắt đầu có hiệu lực, thế nào?”

“Có thể, vậy bây giờ ta có thể lấy thân phận là bạn bè đi cùng với các ngươi không?”

“… Tùy tiện.”

Nhiệt tình tham quan Landa của Phạm Âm cũng không gián đoạn bởi vì Goos đột nhiên quấy rối, tiếp tục hứng khởi tham quan thành phố cổ xưa an bình này.

Tuy rằng thành phố này ngoài mặt an bình lại xinh đẹp, nhưng Phạm Âm cũng phát hiện rất nhiều chủng tộc yêu ma, bán nhân thú nguy hiểm xen lẫn ở trong đó.

Nhìn khoảng không chật hẹp trên đường phố, bầu trời xanh biếc, thành phố này sao lại an bình như vậy nhỉ?

Tinh Linh Vương vẫn luôn trầm mặc đi theo phía sau hắn không nói gì, Stefans thì nằm ở trên vai Tinh Linh Vương, đối với Goos đột nhiên thêm vào cũng không có đưa ra dị nghị gì.

Lúc gần tối, ba người cộng thêm một con rồng mini trở về khách sạn, mà Goos cũng đặt phòng ở nơi này.

Phạm Âm và Tinh Linh Vương về đến phòng, ở xung quanh phòng bố trí một kết giới đơn giản, đề phòng Goos tiến vào.

“Ta vốn cho rằng ngươi sẽ phản đối.” Phạm Âm mở cửa sổ ra, dư huy tà dương vẩy vào phòng, tăng thêm một chút không khí lãng mạn.

“Điều kiện cậu ta đưa ra rất không tệ.” Tinh Linh Vương cởi chiếc áo choàng màu xám ra, Stefans vỗ cánh bay ra ngoài cửa sổ, không biết đi làm gì.

“Ngươi nghĩ… cậu ta có thể làm được không?” Phạm Âm nhíu mày, đá giầy nằm lên giường mềm mại, ga giường màu trắng tỏa ra mùi vị ánh dương quang quen thuộc.

“Ngươi là nói chuyện nào?” Tinh Linh Vương nghiêng người nằm xuống, tay chống đầu nhìn Phạm Âm bên cạnh.

“Cả hai.” Phạm Âm ngước mắt nhìn Tinh Linh Vương, nói: “Phụ quân, cảm giác của ngươi giống ta phải không? Cậu ta chỉ là một con người bình thường.”

“Cậu ta đúng là là một con người.” Tinh Linh Vương cười khẳng định ý nghĩ của Phạm Âm, “Ngươi cho rằng con người không làm được gì cả sao?”

“Có ý gì?” Phạm Âm nhìn mái tóc dài màu bạc của Tinh Linh Vương ở trong tà dương phản chiếu ánh sáng màu cam, “Sinh mệnh của nhân loại nhiều nhất chỉ có một trăm năm, chuyện mà bọn họ có thể làm được trong một trăm năm này, rất ít.” Phạm Âm nói xong, Tinh Linh Vương cúi đầu khẽ hôn lên trán hắn, đôi mắt màu mặc lục khiến Phạm Âm nhớ đến một vùng xanh biếc nhìn thấy trên người Stefans ở Wabenella, xinh đẹp dịu dàng.

Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương. Bây giờ phát hiện sự hiểu biết của bản thân đối với nhân loại càng ngày càng ít, tuy rằng đã từng là nhân loại, mặc dù mới sống ngắn ngủi hơn hai mươi năm, mặc dù ký ức sâu sắc nhất là tại cuộc sống gần một trăm năm làm tinh linh. Nhưng ở trong đoạn ký ức chỉ vẻn vẹn hơn hai mươi năm đó, sự hiểu biết đối với cuộc sống nhiều hơn so với lúc làm tinh linh rất nhiều.

Căm ghét khi bị phản bội, ngọt ngào khi được yêu, thoải mái khi được cần, và còn rất nhiều rất nhiều tình cảm chưa từng có trong cuộc sống tinh linh, thoáng cái nhảy ra rõ ràng.

“… Được rồi, ta nhìn thử xem, hắn có thể làm được đến mức nào.” Phạm Âm nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn dịu dàng của Tinh Linh Vương hạ xuống, có lẽ trốn ở trong lòng của Tinh Linh Vương là an toàn nhất… “Nhưng… ta luôn cảm thấy cậu ta giống một tên lừa đảo.”

“… Cậu ta vốn chính là lừa đảo.” Tinh Linh Vương cười khẽ ra tiếng, “Bé con còn chưa phát hiện ra à?”

“Gì, gì chứ?” Phạm Âm mở mắt, đôi mắt mắt đen nghi hoặc nhìn Tinh Linh Vương, ý cười trong đôi mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương càng đậm.

“Bé con còn nhớ lời cậu ta nói không?” Giọng nói của Tinh Linh Vương dịu dàng, nhưng lại có thể hấp dẫn chú ý của hắn, “Cậu ta nói ‘khách đến từ Wabenella’, đó là bởi vì lúc gặp mặt chúng ta ở trước Nhật Lạc bình nguyên, trên người chúng ta không có hành lý, cũng không có dáng vẻ như từng lặn lội đường xa, ngược lại trên người chúng ta cũng không phong trần, hơn nữa trên vai áo của ngươi có biểu tượng của Wabenella, phải biết rằng áo quần do tinh linh của Wabenella chế tạo là vô cùng nổi tiếng.”

“Về phần… cậu ta nói chúng ta đến để tìm người, e rằng có phần nhân tố suy đoán.” Ánh mắt Tinh Linh Vương dịu dàng lưu chuyển ở trên người bán tinh linh, “Suy cho cùng chuyện gì cũng sẽ liên quan đến người hoặc vật, mà chuyện về người hoặc vật thì không thể phân biệt, cậu ta nói là một khái niệm mơ hồ, mà nguyện vọng muốn khẩn cấp tìm được Freya vừa lúc bị cậu ta nói trúng mà thôi.”

“… A, sao Phụ quân không nói sớm.” Phạm Âm không vui bĩu môi, “Ta không thích dáng vẻ tràn đầy tự tin của cậu ta.”

“Tràn đầy tự tin cũng không phải chuyện xấu.” Tinh Linh Vương cười nói, “Ta không hy vọng ngươi luôn ôm thành kiến với người khác, hơn nữa hình như gần đây Freya từng xuất hiện, dáng vẻ của cô ấy bắt mắt như vậy, có nhân loại từng thấy cũng không kỳ quái, nghiệp đoàn Đạo Tặc có lẽ thật sự biết được tin tức của cô ấy cũng không chừng.”

“Đúng vậy, bà chủ trúng nguyền rủa kia từng gặp cô ấy…” Phạm Âm thì thào nói, “Cô ấy… rất quen thuộc với phụ quân à?”

“Ngươi… nói ‘quen thuộc’ đó là có ý gì?” Ngón tay thon dài của Tinh Linh Vương qua lại trên đôi môi mềm mại của Phạm Âm, miêu tả đường nét đôi môi xinh đẹp của hắn, “Quan hệ của tinh linh và nhân loại khác biệt, ‘quen thuộc’ trên ý nghĩa của đa số nhân loại thì sâu hơn nhiều so với quan hệ ‘quen biết’, mà ‘quen thuộc’ của tinh linh tức là ‘quen biết’. Ta ‘quen thuộc’ Freya và ta ‘quen biết’ là một ý.”

“Phụ quân, ngươi đang trốn tránh trọng tâm câu chuyện của ta hả?” Đôi mắt đen của Phạm Âm như đang cười, “Phụ quân đúng là một người giảo hoạt.”

Tinh Linh Vương hôn lên đôi môi mềm mại của hắn, “Không phải ta không nói… Freya à, bọn ta đã từng là bạn rất tốt, nhưng có một ngày cô ấy rời khỏi Thần Điện, từ đó quan hệ của Thần và tinh linh liền gián đoạn, rất nhiều linh hồn của tinh linh không nhà để về… cho nên ta mới xây dựng điện Anh Linh ở Wabenella.”

“Nghiêm trọng… như vậy?”

“Freya là tế ti duy nhất của tộc Tinh linh, gia tộc Amakiir hiện giờ tuy rằng cũng có năng lực tiên đoán, nhưng kém hơn Freya rất nhiều…” Tinh Linh Vương nói đến đây liền trầm mặc, một lát sau mới khe khẽ nói, “Có lẽ trên thế giới, không có việc nào cô ấy không thấy được.”

“Tại sao cô ấy lại đột nhiên rời khỏi Thần Điện?” Phạm Âm vươn tay, đầu ngón tay hơi lành lạnh dừng ở mi tâm của Tinh Linh Vương, nhẹ nhàng vẽ, “Không được nhíu mày vì cô ấy… ta sẽ tức giận.”

“Xin lỗi…” Tinh Linh Vương cười cười, “Ta chỉ… có chút hoài niệm mà thôi.”

Phạm Âm không cách nào tưởng tượng, ở niên đại không có mặt trời không có mặt trăng, ở niên đại thấp thoáng thủy sắc, ánh sao xán lạn, ở trong sự chúc phúc của chư Thần, tinh linh mỹ lệ thế này thức tỉnh trong hồ nước xinh đẹp ở Viễn Đông. Bọn họ có mái tóc dài màu bạc xinh đẹp, bề ngoài tuyệt sắc cùng vóc dáng thon dài, trong bất kỳ trường hợp nào cũng không mất đi cử chỉ tao nhã, cùng với phẩm cách kiên nghị và cao thượng được chủng tộc khác tôn kính.

Phụ quân lúc đó có bộ dáng thế nào đây?

Ở trong mắt tất cả tinh linh, Tinh Linh Vương vĩnh viễn được các tinh linh tôn kính, y tạo ra phồn vinh và an bình cho tộc Tinh linh, tạo nên văn hóa rực rỡ cho tinh linh, ở trong lòng rất nhiều tinh linh, Tinh Linh Vương hoàn toàn thay thế vị trí của Thần tối cao, bởi vì Thần tối cao trong truyền thuyết vĩnh viễn chỉ xuất hiện bên trong những thánh ca trên sổ tay cổ xưa; nhưng đối với Phạm Âm thì Tinh Linh Vương cũng như vậy. Đôi mắt màu mặc lục của y dường như hiểu rõ tất cả biến hóa trên thế giới, y chưa bao giờ phủ định bất kỳ thứ gì, ôn nhu lại mạnh mẽ, thỉnh thoảng cũng bá đạo một chút, bất luận là làm phụ thân hay là tình nhân, y đều làm được tốt nhất.

Chỉ là…

Tinh linh thật sự là chủng tộc trong sáng thiện lương sao, vậy thì mình sinh ra ở trong đó, tại sao vẫn có tính cách hoàn toàn không tương xứng vậy chứ…

Phạm Âm chống người dậy, vươn tay buộc mái tóc dài màu đen lên.

“Sao vậy?” Tinh Linh Vương cũng ngồi dậy.

“Xuống phía dưới ăn chút đồ.” Phạm Âm nở nụ cười, lông mi đen dài che đi con mắt màu đen, “Hình như có chút đói, vừa hay đúng giờ cơm tối.”

“Ta đi cùng với ngươi.” Tinh Linh Vương cầm áo choàng xám bên cạnh lên.

“… Ừm.” Phạm Âm gật đầu, vốn lúc ở Wabenella, Tinh Linh Vương gần như chỉ ăn hoa quả, Phạm Âm thỉnh thoảng hứng khởi nấu y cũng sẽ ăn, hiện tại đi ra ngoài, y lại thích rượu của nhân loại, không biết Tinh Linh Vương thích nhất điểm nào ở rượu của nhân loại, rượu do các tinh linh tự nhưỡng thơm ngọt hơn.

Landa đúng là một thành phố rất phồn hoa, đây có lẽ nhờ vào vị trí địa lý đặc thù của nó, ở Landa, người lui tới vô cùng nhiều, vì vậy mỗi đêm trong khách sạn đều vô cùng náo nhiệt.

Phần lớn đại sảnh tại lầu một của khách sạn là quầy rượu, đương nhiên quầy rượu đặt ở đây là để cam đoan khách trên lầu được nghỉ ngơi yên tĩnh, thời gian bán cũng sẽ không quá lâu, cho nên nếu như muốn uống rượu sảng khoái vẫn nên đến quán rượu chuyên bán rượu thì tốt hơn, nơi này càng thích hợp để dùng cơm.

Lúc Phạm Âm xuống lầu, gặp được Goos trên cầu thang lầu hai, Goos xinh đẹp búng ngón tay một cái, đi tới trước mặt hắn thoáng cười, “Xem ra chúng ta rất ăn ý đó.”

“Lần sau ta sẽ chú ý không xuống lầu vào thời gian này.” Phạm Âm mỉm cười, cho dù là Goos từng thấy vô số người cũng không tự chủ được thất thần, nhưng sự giảo hoạt đó chỉ chốc lát đã trở về lại trong đôi mắt màu lam của cậu ta.

Bình luận

Truyện đang đọc