TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Nhất định đã quên mất chuyện quan trọng gì đó, không phải chuyện không vui, là… chuyện cực kỳ hạnh phúc. Nó vô cùng quan trọng, tại sao lại quên mất chứ…

Áo ngủ màu trắng, tóc hơi mất trật tự, dép lê màu kem, trong miệng ngậm một miếng bánh mì nướng, trong tay cầm tờ báo. Đây chính là bộ dáng của chủ tịch công ty nổi tiếng.

“A, sao một quý tộc lại luôn mang dáng vẻ này chứ?” Phạm Âm tựa ở trên giường cười nhìn Kỳ.

“Đừng giễu cợt ta, cho dù ta là quý tộc, cũng là một quý tộc xuống dốc.” Kỳ cười nói, đặt khay thức ăn ở trên bàn, “Qua bàn ăn hay là ăn ở trên giường?”

“Ta qua bàn ăn.” Phạm Âm ngồi vào bên cạnh bàn, mùi thịt đặc biệt của bò bít tết hòa lẫn với vị cay của hạt tiêu đen, “Đã lâu rồi không ăn thịt nha — mới sáng sớm đã ăn cái này à?”

“Không phải ngươi thích cái này sao? Thân thể của ngươi nhìn không tốt lắm, ăn nhiều thịt chút.” Kỳ đột nhiên nghi ngờ, “Hả? Sao lại nói rất lâu rồi không ăn thịt — ngươi nha, không phải mỗi ngày đều ăn thịt à?” Kỳ cười nói, giúp Phạm Âm cắt thịt bò trong đĩa thành miếng nhỏ, “Nào, ăn đi.”

“Hả… ừ.” Phạm Âm cười cười mất tự nhiên, vị nước thịt vào trong miệng lại chân thật như vậy, loại cảm giác này giống như đã vài năm không ăn thịt rồi. Nghĩ tới đây Phạm Âm cười cười, sao có thể chứ, đó không phải muốn mạng của mình sao, hơn nữa bản thân vẫn luôn sống ở trong thành phố lớn New York này, làm sao có thể lâu như vậy không được ăn thịt chứ.

Nhưng… luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, là chỗ nào chứ…

Thế giới này gần như không thay đổi, sinh hoạt mỗi ngày cũng đều như vậy.

Báo sáng đúng hạn đưa đến, nơi nào trên thế giới xảy ra chuyện gì, mọi thứ vừa nhìn là thấy ngay, tất cả lộ ra ở trạng thái trong suốt. Nhìn ra bên ngoài, xi măng cốt thép dày đặc như rừng rậm, tuy rằng sống ở cao tầng, lại có một loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị bao phủ…

Hình như có lúc nào đó, cơ thể của bản thân nhẹ nhàng, đã từng có thể dễ dàng nhảy lên, hưởng thụ gió mát lướt nhẹ qua mặt.

Đã quên là ở đâu, nơi đó là một vùng xanh biếc tươi ngát, trên mặt đất tích tụ tầng lá rụng thật dày, cảm giác mềm mềm. Nơi đó là thiên đường của động vật, chim sơn ca màu tro, chim yến tước màu trắng màu xám và màu đỏ xinh đẹp, trên lông vũ chim sáo đá xanh loang lổ và chim sẻ ngô màu xanh nhạt… Nơi đó là nơi nào chứ, bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành, rừng rậm vĩnh viễn không tử vong… Nơi đó xinh đẹp giống như trong đồng thoại, bất luận là đường nhỏ tĩnh lặng trong rừng hay là bãi cỏ mềm mại, bất luận là cung điện màu trắng cao lớn nguy nga hay là tháp cao Ngà Voi trắng tượng trưng cho sinh mệnh vô hạn…

Đi lên bậc thềm cao làm từ cẩm thạch, trên cột trụ màu trắng quấn đầy dây leo và tua của cây leo, chúng nó dán sát lan ra ở trên cột trụ, vừa nhìn khiến người rất thoải mái. Còn có một người, một người vô cùng vô cùng ôn nhu, nơi đó tên gọi là gì nhỉ… Mình quên tên của nó ở đâu rồi chứ…

“Phạm Âm?” Kỳ vừa tan ca lập tức trở về nhà, trong phòng không có bóng dáng của hắn, “Ra ngoài rồi à?”

“Kỳ…” Kỳ xoay người, phát hiện Phạm Âm ở ngay phía sau mình, nhưng mơ hồ cảm thấy nơi đó có chút không thích hợp. Thân thể Phạm Âm lại hiện ra ánh sáng nhu hòa mờ nhạt. Phạm Âm nhìn về một nơi khác của căn phòng, nhưng lại hoàn toàn không tập trung, “Xin lỗi, Kỳ, ta phải đi, mộng… hình như phải tỉnh rồi.”

“Đi đâu?” Kỳ vươn tay kéo, nhưng phát hiện tay mình xuyên qua thân thể của hắn, thử vài lần vẫn cứ như vậy. Kỳ sửng sốt lùi về phía sau một bước.

“Nè… ta phải trở về.” Phạm Âm nhẹ giọng nói.

“Trở về? Về đâu?” Giọng nói của Kỳ có chút run rẩy, “Ngươi không có nơi nào để trở về cả, ở lại chỗ này nhé, giống như trước đây!”

“Kỳ… y tới đón ta, ta phải trở về rừng rậm rồi.” Phạm Âm nở nụ cười, nhẹ nhàng đến gần Kỳ, kiễng chân ôm cổ Kỳ, “Kỳ… ta thật sự thích một người rồi, cho nên… xin lỗi, ta phải quên ngươi.”

“… Vậy à… vậy cũng tốt.” Nếu như có thể hạnh phúc là tốt rồi, Phạm Âm vốn đã chết đột nhiên có một ngày xuất hiện ở trong nhà của mình, hơn nữa hình như còn mất trí nhớ. Vốn câu chuyện nên có kết thúc thế này, người đã chết lại vẫn còn sống, sau đó thì tốt đẹp, rồi hạnh phúc, nhưng… thân thể của Phạm Âm đang từ từ nhạt dần, thẳng đến trong suốt không nhìn thấy.

Vốn còn muốn trách cứ Kỳ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc, lại vẫn gắng cười của Kỳ… Quên đi, vậy thì tha thứ cho tri tình bất báo của Kỳ vậy.

*Tri tình bất báo: biết mà không báo, tội bao che

“Phạm Âm?”

“Ưm… Phụ quân?” Phạm Âm mở đôi mắt màu đen, lập tức nhìn thấy đôi mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương.

“Nên dậy rồi.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, cúi đầu hôn trán Phạm Âm.

“Ừm…” Phạm Âm ngồi dậy, phát hiện mình vẫn còn đang ở căn phòng chất đống báu vật, vốn đang ngủ ở trên sô pha, trong tay còn ôm quyển sách lấy xuống từ trên giá sách kia.

“Sao lại ngủ ở phòng để đồ” Tinh Linh Vương đứng lên khom người bế Phạm Âm từ trên sô pha lên, “Đã là buổi tối rồi đấy.”

“Vậy à…” Phạm Âm nhìn ngoài cửa sổ một chút quả thực đúng là như vậy, “Ta vừa mới mơ một giấc mơ đó.”

“Mơ gì?”

“…”

“Phạm Âm?” Tinh Linh Vương cúi đầu nhìn bán tinh linh xinh đẹp trong lòng, phát hiện hắn lại nặng nề thiếp đi.

Tinh Linh Vương bế hắn đi ra khỏi phòng, cửa gỗ sồi to lớn nhẹ nhàng đóng lại sau lưng.

“Bảo bối của ta hôm nay sao lại mệt như vậy… lẽ nào là bởi vì sắp đến mùa mưa sao?” Giọng nói ưu mỹ của Tinh Linh Vương khe khẽ lẩm bẩm. Ánh trăng Wabenella ôn nhu, hôm nay Phạm Âm – sát thủ hàng đầu thế kỷ 21 vẫn như cũ ở trong lòng Tinh Linh Vương bình yên chìm vào giấc ngủ.

Wabenella mỗi một trăm năm có một lần mùa mưa, mùa mưa lần trước Phạm Âm còn chưa ra đời. Mưa nhỏ tí tách tí tách đứt quãng rơi xuống, lúc này Phạm Âm mới cảm thấy Wabenella có chút chân thật, trong không khí mang theo mùi bùn đất, ánh sáng mặt trời sau cơn mưa hơi mỏng manh, lại khiến người cảm thấy thoải mái không ngờ.

Trong phòng của Tinh Linh Vương, ở mép ngoài tấm thảm, Phạm Âm ngồi ở phía trên nhìn mưa nhỏ ở bên ngoài.

Năm nay ở Wabenella là năm thứ mấy rồi…

“Bé con, mưa có đẹp đến vậy không?”

“… Bởi vì rất hiếm thấy.”

Tinh Linh Vương ngồi xuống bên cạnh Phạm Âm, “Bởi vì hiếm thấy cho nên đẹp à? Đây chính là luận điệu của nhân loại sao.”

Phạm Âm bĩu môi, kéo tay của Tinh Linh Vương ra, cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương, dường như ngửi được mùi ẩm ướt của Thụ Hải. Thực ra bây giờ hắn đang yêu đương với một cái cây nhỉ? — Bỗng nhiên nảy sinh ra ý nghĩ như vậy, Phạm Âm trở nên ủ rũ.

“Nhìn ngươi rất uể oải?” Tinh Linh Vương đưa tay nâng cằm Phạm Âm lên, cúi xuống dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của Phạm Âm.

Trước mắt rơi xuống vài sợi tóc màu bạc, phía sau là đình viện bị mưa làm ướt. Phạm Âm chậm rãi nhắm mắt lại, vòng tay ra phía sau lưng Tinh Linh Vương, thân thể càng thêm gần sát Tinh Linh Vương.

Phạm Âm chưa bao giờ cảm thấy Tinh Linh Vương sẽ là thiện nam tín nữ gì, ở trong mắt người khác có lẽ y là vương giả tinh linh nhân từ tràn đầy trí tuệ trong tộc, nhưng trong mắt Phạm Âm y chỉ là một tình nhân có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ lại cực kỳ ôn nhu.

Trong khoang miệng cũng là mùi vị của y, người đàn ông này không chút kiêng kỵ thâm nhập thăm dò, răng, lợi trên, lợi dưới, vách quai hàm, mỗi một chỗ đều không buông tha, thậm chí khiến Phạm Âm có ảo giác thiếu dưỡng khí.

Thật sự khó tin, cho dù là kiếp trước cũng chưa từng nghĩ đến sẽ nảy sinh chuyện này với cha của mình, tuy rằng đây chỉ là cha nuôi. Nếu như cần phải cộng thêm một kỳ hạn cho đoạn tình cảm này, ta hy vọng là một vạn năm.

Lời ngon tiếng ngọt thế này đặt ở trên người tinh linh, hình như là lí do thoái thác vô cùng ác liệt nhỉ.

Thân thể tinh linh sẽ không sinh bệnh, nhưng Phạm Âm thân là bán tinh linh lại có thể sẽ bị bệnh. Cho nên Tinh Linh Vương không muốn Phạm Âm ra ngoài vào ngày mưa lắm, nhưng vẫn luôn ở trong phòng đọc sách, làm tình đối với Phạm Âm là chuyện chẳng có bao nhiêu hứng thú.

Bỗng nhiên nhớ tới, hình như đã một khoảng thời gian rồi không gặp Nguyệt Bạch, Phạm Âm nhìn thời tiết bên ngoài một chút, vừa mưa xong, trong tầng mây thật dày, ánh sáng mặt trời lờ mờ vẩy ra, vì vậy Phạm Âm quyết định đi thăm hỏi người bạn duy nhất của hắn ở Wabenellra.

Bởi vì do trời mưa nên mặt đất trở nên rất lầy lội, nhưng điều không ảnh hưởng đến hành động của tinh linh. Thân thể tinh linh nhẹ nhàng, đối với bọn họ thì lực hấp dẫn trái đất dường như không có tác dụng gì, áp suất không khí cũng vậy, trên mặt đất tuyệt nhiên không hề có dấu chân.

Phạm Âm từ trong nhà đi ra ngoài, đi thẳng đến đằng sau nhà Nguyệt Bạch, chỗ trên lầu hai một cái ban công nhô ra đó chính là phòng của Nguyệt Bạch.      

Bất thình lình thăm hỏi không lễ phép lắm thì phải, ý nghĩ này cũng chỉ ở trong đầu Phạm Âm vòng vo một chút, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên ban công phòng Nguyệt Bạch.

Chạm đất nhẹ không một tiếng động giống như mèo, Phạm Âm nhìn vào trong phòng. Bởi vì không có ánh sáng mặt trời, trong phòng có hơi tối.

Nhưng đồ vật bên trong phòng vừa nhìn là thấy ngay, Nguyệt Bạch hình như đang ngủ ở trên giường, mái tóc dài màu vàng nhạt phập phồng theo gối đầu và đệm chăn mềm mại, sau đó nhu thuận rũ xuống bên giường.

Phạm Âm mang theo ý định đùa dai, nhẹ nhàng đi vào phòng. Phòng của Nguyệt Bạch cũng rất đẹp, trên sàn nhà bằng gỗ trải thảm nhung mềm mại. Giường của Nguyệt Bạch là giường gỗ sồi cổ xưa, bốn trụ chống lên màn giường dày nặng đẹp đẽ, thân thể Nguyệt Bạch vùi vào trong đệm chăn mềm mại.

Hình như hắn ngủ không yên ổn, giữa đôi lông mày khẽ nhíu lại. Là do thời tiết à? Phạm Âm nghi ngờ nghĩ như vậy.

Nhưng các tinh linh hình như đều thích ngủ khỏa thân, Nguyệt Bạch lúc ngủ thế mà cũng không mặc quần áo.

Nhưng… ánh mắt Phạm Âm dời đến sau tấm lưng trần trụi của Nguyệt Bạch thì lại sợ giật mình.

Ở trên tấm lưng trắng nõn của Nguyệt Bạch có một vết thương màu đen dữ tợn, từ trên bả vai trái chạy thẳng đến thắt lưng bên phải, chỗ rộng nhất ước chừng mười lăm centimet hoặc là lớn hơn. Thương tích có hình dải dài, sát viền là hình răng cưa cực kỳ bất quy tắc, không biết là do vũ khí sắc bén gì tạo thành, gần như tách lưng Nguyệt Bạch làm hai nửa.

Phạm Âm đến gần trên giường, vết thương dường như rất sâu, lại có màu đen quái dị, không giống vết sẹo cũng không giống hình xăm. Phạm Âm nhìn hồi lâu vẫn không biết được, Nguyệt Bạch không giống người thích “đánh nhau”, hơn nữa thân thể của tinh linh có năng lực hồi phục rất mạnh, vết thương bình thường chỉ vài ngày sẽ biến mất, căn bản sẽ không lưu lại vết tích.

Là bị lúc nào chứ… Tại sao lại bị thương nặng như vậy, cũng chưa từng nhắc đến?

Tay của Phạm Âm chậm rãi xoa nhẹ vết sẹo dữ tợn kia, thình lình cổ tay bị Nguyệt Bạch bắt lấy.

Đôi mắt màu lam của Nguyệt Bạch sắc bén không giống bình thường, trong ánh mắt sớm đã không còn một chút buồn ngủ.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc