TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

“Cẩn thận.” Blake thấp giọng nói, hắn có thể nhìn thấy được đường cong bên cổ tao nhã trắng nõn của bán tinh linh ẩn bên dưới cổ áo màu đen, cánh tay của hắn cảm nhận được cơ thể mảnh khảnh gầy yếu của Phạm Âm.

Bị Blake kéo lại, mới phát hiện dưới chân mình cũng có một đóa hoa màu hồng. Hệt như ánh sáng mặt trời xua đi khói mù vậy, khắp vùng bình nguyên này đã bắt đầu bị những đóa hoa màu hồng thế này bao phủ, cho dù đất đai không được màu mỡ cũng vẫn sinh trưởng khỏe mạnh. Chúng nó nhìn qua yếu ớt như vậy, lại chiếm cứ tất cả đất đai của bãi săn bắn. Phạm Âm nhìn những đóa hoa này, không thể tưởng tượng nổi, nhìn chúng nó hoàn toàn không có gì giống nhau, ánh trời chiều dịu dàng, tựa như lúc bọn họ vừa mới đến bình nguyên vậy.

Mặt chời chiều đã dần dần hạ xuống, Phạm Âm trừng mắt nhìn cả biển hoa màu hồng mềm mại này, Blake bình tĩnh đứng bên cạnh hắn, cũng ngắm nhìn biển hoa.

An tĩnh xinh đẹp, mang đến cho mảnh đất quanh năm suốt tháng chìm trong máu tươi này giây phút yên tĩnh, như một cuộn tranh hoàn mỹ.

“Ngươi không nhìn thấy sao, Phạm Âm?” Blake cúi đầu nhẹ giọng hỏi bán tinh linh.

Bán tinh linh nghi hoặc ngẩng đầu, “Cái gì? Nhìn thấy cái gì?”

“Mất đi huyết thống tinh linh thật sự phiền phức đó.” Blake ôn nhu nói, “Ngươi không nhìn thấy sao, phía trên mỗi đóa hoa là một sinh mệnh chết đi, linh hồn của bọn họ bị mặt đất đẫm máu này trói buộc thật sâu, nhận lấy bi thương của mảnh đất hoang vu này… Nhưng mà hôm nay, bọn họ có thể rời khỏi nơi này, thoát khỏi trói buộc của Ager.”

“Hôm nay?”

“Có lẽ Thần đã khoan dung.” Đôi mắt xanh lam thâm thúy của Blake phản xạ ánh chiều tà, “Hắn vẫn cho những linh hồn tuyệt vọng này một chút thời gian, cứu rỗi trời chiều.”

Mặt trời đã biến mất ở dưới đường chân trời, lúc một vòng tà dương cuối cùng biến mất, những đóa hoa kia dường như bị một cơn gió lớn thổi bay lên, viền hoa màu hồng theo gió rời khỏi đĩa hoa, nhỏ vụn phiêu tán trong gió. Thân hoa nhỏ bé còn dư lại ngay lập tức héo rũ, nghiêng nghiêng cắm ở chỗ đó, giống như đánh mất tất cả sự sống.

Phạm Âm nhìn những cánh hoa bay múa trên không trung, đột nhiên nhớ tới Tinh Linh Vương ở Thụ Hải. Có lẽ đối với y thì sống và chết cũng không có gì khác biệt, bởi vì y vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi Ager. Hiện tại, Phạm Âm sầu muộn nghĩ, y có thể đã quên mình rồi, chuyên tâm chuẩn bị cho chuyện chiến tranh tương lai sắp đến.

“Có thể đi tiếp chưa?” Bên tai truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Blake, Phạm Âm vô ý thức gật đầu. Nhìn những cánh hoa bay múa trên không trung kia, nếu là Tinh Linh Vương, y sẽ hâm mộ những thứ này chứ, nếu linh hồn có thể thoát khỏi Ager, y nguyện ý chỉ là một nhân loại bình thường hoặc là một người của chủng tộc nào khác có vẻ cũng không có được sự ưu việt nào chứ?

Không biết là liên quan đến hoa nở hay là liên quan đến Lotus trong thân thể Blake, tóm lại bọn họ đi qua Nhật Lạc bình nguyên không bị bất kỳ yêu ma nào quấy rối. Có vài thực nhân ma phản ứng trì độn sẽ đột nhiên tìm tới bọn họ, nhưng đối với Blake thì đó cũng không tính là chuyện lớn gì, chỉ cần không phải là một đội thực nhân ma, về cơ bản hắn đều có thể đối phó. Phạm Âm không khỏi lại vì lực lượng đã bị phong ấn của mình mà tiếc hận, nếu lúc này có súng… cũng không cần súng quá tốt, cho dù là súng ngắn Glock 17L của Áo mà đám cảnh sát đang dùng cũng được… ừm, có cần lắp ráp thêm đạn bạc hay không nhỉ?

“Đang nghĩ gì vậy?” Blake vẩy vết máu dính trên lưỡi đao màu đen, nhìn Phạm Âm đang ngẩn người bên cạnh hỏi.

“Há, không có gì.” Phạm Âm có phần ủ rũ nói “Bây giờ ta đã không thể bảo vệ bản thân mình.”

Blake khẽ nghiêng mặt qua, “Chẳng lẽ thời gian qua ngươi không thể hưởng thụ cảm giác ỷ lại vào người khác?”

Phạm Âm có chút kinh ngạc nhìn hắn, Blake nhẹ nhàng quay người tiếp tục đi về phía trước, đi vài bước hắn quay người nhìn Phạm Âm nói: “Không định đi sao?”

“Đến đây.” Phạm Âm theo sau, hắn không thể tiêu hóa được ý nghĩ của câu này.

Nhật Lạc bình nguyên vẫn là Nhật Lạc bình nguyên, sau khi hoa nở, vẫn là một vùng hoang vu như cũ.

Bọn họ không qua đêm trên Nhật Lạc bình nguyên, thừa lúc sương mù còn chưa tụ lại, đi đến “Khách sạn cuối cùng” không xa Nhật Lạc bình nguyên.

Khách sạn này không có gì thay đổi, vẫn cổ xưa yên tĩnh, trên biển hiệu làm từ gỗ Hồ đào dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục viết “Khách sạn cuối cùng”, bên cạnh là một chiếc đèn mờ tối, vừa vặn chiếu sáng tấm biển kia.

“Mau vào ăn chút đồ ăn thôi.” Phạm Âm kéo Blake đi vào, “Ta sắp chết đói rồi.”

Vì đã khuya, chỉ có một nhân viên đang ở chỗ kia ngủ gà ngủ gật, Phạm Âm vỗ vỗ gã, gã không tình nguyện đứng lên đi chuẩn bị thức ăn và phòng, tất nhiên tất cả điều này sau khi Phạm Âm lấy ra một kim tệ, đã biến thành nhanh chóng đương nhiên. Phạm Âm từ phía sau ngọn đèn trên quầy nhìn thấy bà chủ vẫn ở chỗ đó đan áo len. Hắn gật đầu với bà ta, bà chủ cũng nhẹ nhàng đáp lễ.

“Xin lỗi, chỉ có một phòng.” Nhân viên áy náy nhìn bọn họ, “Ngài xem, bây giờ là mùa thịnh vượng để giao dịch, rất nhiều người sẽ từ nơi này lên đường đến phía Đông đại lục, phòng lúc nào cũng không đủ, nhưng hôm này vẫn còn thừa lại một phòng đơn, xin chấp nhận tạm một chút.”

Blake còn muốn nói gì đó, Phạm Âm đã mở miệng trước: “Ồ, không sao, bọn ta vốn chính là ngủ cùng nhau.”

Vẻ mặt “Vậy thật sự quá tốt rồi” của nhân viên cười một cái, sau đó xách theo ngọn đèn quay người lên lầu, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho Blake.

Blake cũng không phải là loại người sẽ để ý tới ý kiến của người khác, nhưng lại có một loại xúc động muốn giải thích, nhưng dưới tình huống thế này, hắn cũng không thể kéo nhân viên lại giải thích rõ ràng tỉ mỉ, cho nên đành phải theo nhân viên đi lên cầu thang cũ kỹ. Khách sạn cuối cùng này hắn cũng đã từng tới vài lần, hắn nhìn ra được trên người bà chủ có thứ gì đó tương tự như nguyền rủa, nhưng bà ta nhìn qua rất bình tĩnh, không hoảng loạn lo lắng chút nào, nhưng thời tiết của nơi này, gần như không cần dùng tới áo len.

Khách sạn cuối cùng có kết cấu hai tầng cũ kỹ, tuy rằng không quá lớn, nhưng phòng rất sạch sẽ, hơn nữa bên trong hình như nhìn lớn hơn so với bên ngoài rất nhiều. Nhân viên đặt ngọn đèn trên bàn rồi đi ra ngoài, Phạm Âm vừa tiến vào cửa lập tức nhìn một chút — cám ơn trời đất, bên trong có phòng tắm. Hắn mặc kệ Blake, trực tiếp chạy vào phòng tắm. Ở phía Đông đại lục, hắn đã quen tắm rửa, da của nhân loại dễ ra mồ hôi, tuy rằng nhiệt độ của nơi này đã bắt đầu hạ xuống, trở nên cũng không quá nóng, nhưng lúc đi qua bình nguyên đám thực nhân ma kia hình như thoáng cái đã làm ô uế không khí, cho nên Phạm Âm nóng lóng muốn tắm rửa. Có lẽ mình là một tên có bệnh sạch sẽ, Phạm Âm bất an nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc