TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Blake đã từng thấy một đôi mắt xinh đẹp, đó là mắt màu đen hiếm thấy trên đại lục Ager. Xinh đẹp rồi lại tĩnh mịch, đôi mắt kia dịu dàng nhìn hắn, mắt màu đen tựa đêm đen đẹp nhất, khiến người dễ dàng trầm luân.

Hắn khẽ vươn tay ra, âm thanh xung quanh dường như thoáng cái biến mất, trên đôi tay trắng nõn xinh đẹp kia nhiễm máu đỏ, nhìn yêu diễm như vậy.

Cuối cùng hắn không giết mình, Blake lại cảm thấy đã lướt vai mà qua với tử thần, loại cảm giác đó rõ ràng như vậy, cho đến bây giờ vẫn có thể nhớ rõ.

Xinh đẹp giống như đêm đen, tĩnh mịch giống như tử thần. Hắn nhất định đã từng giết rất nhiều người, hắn có thể đã từng bình tĩnh nhìn rất nhiều người tử vong, cho nên mới có ánh mắt xinh đẹp như vậy, tựa như đã trải qua vô số tôi luyện hắc ám. Loại cảm giác tử vong kia trực tiếp mà đơn giản đến vậy, khiến người sợ hãi.

Blake nhìn bán tinh linh trong lòng. Hắn đang ngủ yên ổn, hô hấp của hắn rất vững vàng, Blake có thể thấy được gò má nhu hòa xinh đẹp của hắn, không chút phòng bị như rất nhiều đứa trẻ khác. Hắn mất đi máu tinh linh, nhìn yếu ớt mềm mại, giống như chỉ nhẹ nhàng nhấc tay cũng có thể có được hắn. Nhưng hắn vẫn nguy hiểm như cũ, cho dù là một nhân loại bình thường, vậy mà hắn vẫn có thể giết được một con thực nhân ma.

Ngây thơ giống như một đứa trẻ, tàn nhẫn giống như một ám tinh linh, hắn có thể dung hợp hai loại khí chất cùng một chỗ rất tốt, nhưng trước giờ lại chưa từng có cảm giác không cân đối.

Bán tinh linh trong lòng vô ý thức cọ cọ mình, tiếp tục an ổn ngủ. Ngón tay thon dài của Blake nhẹ nhàng quét qua gò má xinh đẹp của bán tinh linh, khẽ miêu tả xương mềm nổi lên trên lỗ tai của hắn. Hắn không phòng bị nằm ở trong lòng của mình như vậy, xinh đẹp gần như khiến tim người ta ngừng đập.

Mặc dù đã là ban đêm, nhưng trong thành phố vẫn sáng rực ánh đèn, còn có tiếng người khe khẽ, nơi này dù là ở lầu ba vẫn có thể cảm giác được sự náo nhiệt trên đường phố.

Nơi này là Landa, một trong những thành phố xinh đẹp của nhân loại ở phía Đông đại lục, nơi kết thúc và là khởi điểm bắt đầu của lữ đồ. Sau nơi này chính là Nhật Lạc bình nguyên “Bãi săn bắn của yêu ma”, đi qua Nhật Lạc bình nguyên thì được xem như đã rời khỏi phía Đông đại lục.

Blake nhìn bán tinh linh trong ngực, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, hắn nhẹ nhàng đẩy Phạm Âm ra, sau đó rút cánh tay lại. Hắn đứng dậy khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, ban đêm ở Landa cũng rất đẹp, đây là một thành phố tràn đầy sức sống, vẫn luôn là như vậy.

Đèn đuốc lập lòe lấp lánh, thuộc về mỗi một người ở nơi này, có nhân loại thân phận bình thường và cuộc sống bình thường, Blake tựa trên bệ cửa sổ yên lặng nghĩ. Sinh ra, sau đó già yếu chết đi… Cảm giác này hắn vẫn chưa từng trải qua, Ager rất lớn, sức mạnh hắn muốn tìm kiếm đã đạt được, những thứ gọi là cái giá kia hoàn toàn nhỏ nhặt không đáng kể, hắn có chuyện nhất định phải hoàn thành. Hắn mất rất lâu mới có thể tiêu hóa được sức mạnh của Lotus, đạt thành nhất trí với Lotus.

Hơn nữa hắn biết, với tư cách là yêu ma, Lotus đã nhượng bộ với hắn rất nhiều, nhưng…

Nhân loại luôn khó khống chế tình cảm của bản thân, nhất là thời điểm đối mặt với cám dỗ xinh đẹp.

“Blake…” Phía sau truyền đến giọng nói mông lung buồn ngủ của bán tinh linh, một đôi tay trắng nõn từ phía sau ôm lấy hắn, cách lớp vải mỏng, hắn có thể cảm giác được thân thể mềm mại đằng sau đang dựa sát vào trên lưng hắn.

“Làm sao vậy?”

“Sao ngươi lại không ngủ nữa.” Giọng nói kia mang theo lười biếng mơ hồ, nói chính là tiếng Tinh Linh, nhưng Blake nghe hiểu được, “Ngủ tiếp thôi, ta rất buồn ngủ.”

Trong lòng Blake rất khó chịu, hắn kéo đôi tay ở trên hông ra, “Tại sao ta phải ngủ cùng với ngươi chứ?”

Bán tinh linh vẫn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt đen mở ra nhìn hắn, hình như còn chưa tiêu hóa được những lời này của hắn, Phạm Âm lắp ba lắp bắp nói: “Blake… ngươi đang tức giận sao?”

“Ta không có tức giận.” Blake nói, hắn rất ít khi không khống chế được tâm tình, nhưng hắn chính là không khống chế được giọng điệu của mình, “Ta chỉ bảo vệ ngươi đến Thụ Hải Wabenella mà thôi, ngoài ra thì không có loại phục vụ không có đền bù gì đó.”

Đôi mắt đen mê mang nhìn hắn, hắn ép buộc bản thân không được nhìn đôi mắt kia, vì vậy hắn nghiêng đầu đi.

“Xin lỗi…” Bán tinh linh nói nhẹ, khôi phục lại tiếng thông dụng của đại lục, “Vậy thì… ta ngủ trước.”

Blake nghe được tiếng hắn nhẹ nhàng leo lên giường đồng thời nằm xuống. Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, Blake xoay người, hắn nhìn thấy Phạm Âm vốn thích chiếm cả chiếc giường đang ngoan ngoãn ngủ ở một bên. Phạm Âm cuộn người ngủ ở một bên, lộ ra một vùng lãnh địa lớn, mái tóc dài màu đen yên lặng uốn lượn, hòa với bóng đêm lờ mờ bên ngoài.

Blake có chút bực bội, tính cách của hắn rất tốt, rất ít nói mấy lời như vậy, ít nhất đối với cố chủ, hắn luôn hiện ra chuyên nghiệp lễ phép. Hắn chậm rãi đi qua, sau đó nhẹ nhàng ngồi ở trên giường. Hắn đã quen cô độc, cũng rất ít ngủ ở trên giường, nhưng mà hiện tại hết thảy thói quen bắt đầu trở nên không quen.

Hắn xoay người, nhìn thấy bán tinh linh nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn. Phạm Âm nhắm mắt, mày cau lại, Phạm Âm như vậy thoạt nhìn tuổi tác rất nhỏ, rất cần người thương yêu, hơn nữa còn vô tội như vậy.

Hắn như vậy, Blake hoàn toàn không có cách nào liên hệ hắn cùng bán tinh linh tùy tiện giết người kia với nhau.

Blake nhìn thấy lỗ tai mềm mại của hắn, phía dưới là cần cổ trắng nõn có đường cong đẹp mắt, bờ vai tròn trịa ẩn ở trong chăn, cái tay trắng nõn hơi nắm lại chống ở dưới cằm của hắn. Hắn thoạt nhìn ngủ không ngon.

Blake không xác định Phạm Âm có ngủ hay không, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi.”

Theo sau đó là yên lặng, bán tinh linh không làm ra bất cứ phản ứng nào, có lẽ hắn thật sự đã ngủ. Không có Blake, hắn cũng có thể ngủ dễ dàng.

Blake cúi đầu, môi rơi xuống bên cổ bán tinh linh, hắn cảm giác được động mạch dưới làn da đập có quy luật, những huyết dịch thuộc về nhân loại yên lặng chảy qua. Ngón tay thon dài của hắn đẩy chiếc chăn trên vai Phạm Âm ra, làn da trắng nõn của bán tinh linh bại lộ trong không khí.

Blake biết bản thân không nên làm như vậy, nhưng lại không khống chế được, chỉ là cuốn tới như vậy, không có một chút chỗ trống có thể phản kháng.

Bán tinh linh phát ra rên rỉ nhẹ, môi Blake chuyển dời lên phía trên, hôn tai của hắn. Blake lật Phạm Âm lại, vây hãm hắn ở trong lòng của mình, nhẹ nhàng hôn hắn.

Người trong lòng phát ra rên rỉ nhỏ vụn, từ từ mở mắt, mê mang nhìn hắn. Cái tay hàng năm cầm kiếm của Blake thô ráp mà có lực, quét qua da thịt trắng nõn mềm mại của Phạm Âm, thăm dò thân thể của hắn.

Phạm Âm giống như còn chưa ý thực được xảy ra chuyện gì, có lẽ bây giờ hắn nên dừng lại, nhưng Blake biết bản thân không dừng được. Đúng vậy, rất lâu trước đây, lúc hắn nhìn thấy Phạm Âm, hắn đã thích Phạm Âm rồi.

Ở trước mặt Phạm Âm, tất cả ẩn nhẫn đã tan rã sụp đổ toàn bộ.

Phạm Âm không hiểu nhìn Blake, hắn không hiểu ý của Blake lắm, động tác của Blake rất dịu dàng, thế nhưng hắn không xác định đó đại biểu cho cái gì… Hắn phát hiện sau khi biến thành nhân loại đầu óc bắt đầu chập mạch. Hắn ngừng thở nhìn người đàn ông đang đè ở trên người mình, đôi mắt màu lam kia bởi vì vậy mà nhiễm lên màu sắc khác biệt, mái tóc vàng dưới ánh trăng lộ ra nhu hòa như vậy.

Đây rốt cuộc tính là chuyện gì? Phạm Âm vươn tay chống đỡ thân thể của Blake, hắn có thể từ trên đầu ngón tay cảm giác được nhiệt lượng tản mát ra ở trên người Blake — không giống với nhiệt lượng thường ngày.

Phạm Âm cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, hắn kéo vạt áo của Blake, ngăn cản động tác tiếp theo của Blake, “Blake, Blake…”

“Ta rất xin lỗi.” Hắn bình tĩnh nói.

Đôi mắt màu lam nhìn Phạm Âm, thỉnh thoảng trầm mặc một lát khiến Phạm Âm có chút lúng túng, hắn quay mặt qua chỗ khác, không đi nhìn Blake.

Người trên thân đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, Phạm Âm chợt quay đầu lại, hắn thoáng chốc cảm giác được nhiệt độ lập tức hạ xuống. Đôi mắt xanh lam xinh đẹp kia sâu thẳm gần như tối tăm.

“Ta không biết hắn thích ngươi.” Blake có chút chán nản nói, sau đó tránh ra khỏi người Phạm Âm.

Trọng lượng trên người thoáng cái giảm bớt, để Phạm Âm hít một hơi thật sâu, hắn ngồi dậy, kéo áo của mình lên, cảm kích nhìn Blake đang ngồi bên cạnh nói: “Ngươi ra đúng lúc, Lotus.”

Lotus nhìn về hắn lộ ra một nụ cười, tuy rằng là cười khổ.

Phạm Âm nhìn hắn, lắp bắp nói: “… Ta không biết ngươi thích hắn.”

Lotus bình tĩnh ngồi ở nơi đó, sau đó nói: “Hắn thích ngươi, tình cảm, đều có, ngươi nhìn, thân thể của hắn có phản ứng.”

“Sao có thể, hắn là ta…” Phạm Âm đột nhiên ngừng nói, hiển nhiên chuyện thân thích này Blake cũng không biết, Blake đối với sự thân cận của hắn, đối với Blake có lẽ chỉ là một ám thị. Đối với Blake thì Phạm Âm chỉ là một người qua đường dừng lại, có lẽ có thể phát sinh một ít quan hệ, nhưng tuyệt đối sẽ không liên hệ đến huyết thống gì đó.

“Lời của ngươi có ý gì?” Lotus nheo mắt lại, nhìn Phạm Âm, yêu ma như Lotus rất dễ phát hiện một vài thứ giữa cuộc trò chuyện, “Hắn là cái gì của ngươi?”

“Bạn.” Phạm Âm nghiêng đầu, hờ hững nói. Hắn đột nhiên muốn hút thuốc, có lẽ bởi vì bây giờ hắn đang bắt đầu bực bội, muốn dùng thuốc để trấn tĩnh tâm tình một chút.

“Phải không?” Lotus tiếp tục theo hỏi.

Phạm Âm đột nhiên không muốn nói chuyện, hắn nằm xuống, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa. Hắn cảm giác được Lotus áp sát đến gần, cảm giác được hơi thở của Lotus — cảm giác đó hoàn toàn khác biệt với Blake.

“Có lẽ ta nên giết ngươi.” Lotus nhẹ nhàng nói.

Hắn mở mắt chống lại đôi mắt màu lam tĩnh mịch kia. Hắn cảm nhận được ngón tay của Lotus khẽ lướt qua cổ của mình, giống như một thanh đao sắc bén, hắn cảm thấy được hô hấp của mình có chút khó khăn, thân thể gần như đang run rẩy.

Hắn nhớ tới dáng vẻ lúc Lotus giết đám thực nhân ma, cảm nhận được loại cảm giác khiến người sợ hãi đó của Lotus.

Phạm Âm kiềm chế thân thể đang không ngừng run rẩy, trong nháy mắt đó thôi hắn cảm giác được đó là sát khí chân thật của lưỡi đao sắc bén — giống như lưỡi hái của tử thần, chớp lóe ánh sáng sắc bén thực sự lướt qua trong đôi đồng tử xanh lam kia, phản ứng trung thực của thân thể nói cho hắn biết, vào một khắc kia, hắn cách tử thần rất gần.

Loại cảm giác này khiến thân thể của Phạm Âm trở nên phấn khởi, hắn bình tĩnh duy trì tư thế cũ. Đúng vậy, trước đây hắn vô số lần lướt qua sát bên người tử thần, hắn thậm chí nghe được hô hấp bình tĩnh chậm rãi của tử thần. Đây là chuyện có thân thể của nhân loại mới có thể cảm nhận được, Phạm Âm cảm thấy hắn có chút luyến tiếc máu của tinh linh thêm vào trong máu của nhân loại.

Ngay sau đó Lotus nở nụ cười, “Nhưng ta không thể giết ngươi, ngươi là cố chủ, nếu ngươi chết rồi, hắn nhất định sẽ tức giận.”

Phạm Âm thấy cổ họng của mình hơi khô khan, “Ta có thể biết giữa các ngươi có những… ước định gì không?”

“Ngươi thật giống như… thích Blake.” Lotus có chút ủ rũ nói, “Trong lòng hắn thích ngươi bao nhiêu ta cũng có thể cảm giác được.”

Vị yêu ma quý tộc tôn quý này đang cùng Phạm Âm đàm luận con đường tình cảm của hắn, tình cảm vượt qua cả chủng tộc coi bộ ở trên đại lục cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.

“Lotus.” Phạm Âm ngăn cản hắn nói tiếp, “Blake ở trong thân thể ngươi thế nào?”

Lotus trầm mặc, sau đó lại nói: “Ta… ta như vậy, hắn nhất định sẽ tức giận… nhưng ta không kiềm chế được.”

Phạm Âm vốn muốn nói, cuộc sống cấm dục đối với đàn ông cũng không quá tốt, nhất là đàn ông nhân loại, nhưng cân nhắc đến trước mặt hắn là Lotus nổi tiếng trong yêu ma, hắn vẫn không nói câu kia ra khỏi miệng.

Nhưng mà điều này khiến Phạm Âm có chút yên lòng, có lẽ Blake chỉ là kiềm nén tình dục quá lâu mà thôi. Đây cũng không tính là chuyện quá phiền phức.

“Nói về ước định của các ngươi đi.” Phạm Âm nói “Ta nghĩ giữa các ngươi nhất định có ước định đặc biệt gì đó đúng không?”

“Không có gì đặc biệt.” Lotus chẳng sao cả nói, “Ta cho hắn mượn sức mạnh của ta, hắn giúp ta tìm lại thân thể.”

“Sau đó thì sao?”

“Chuyện phía sau còn chưa có quyết định.” Lotus đẩy sợi tóc vàng trước trán ra, “Nói thật, ta chưa từng nghĩ tới yêu đương là một chuyện khó khăn đến vậy.”

“Dựa vào sức mạnh của ngươi, chuyện như vậy đối với ngươi cũng không tính là khó khăn gì.” Phạm Âm nói, “Ta là nói, ngươi có càng nhiều biện pháp hơn, nhưng đã chọn biện pháp khoan dung nhất.” Lời nói xong, hắn bắt đầu hối hận. Ta là đang xúi giục hắn đối phó Blake sao?

“Tất nhiên.” Lotus ôn nhu nói, “Nhưng mà ta không thích như vậy, hơn nữa ta cũng không có thân thể.”

Phạm Âm có tâm tình rất phức tạp, yêu ma gọi là Lotus này có thể thừa nhận tình nhân như em trai của hắn, tên này đang nhiệt tình theo đuổi em trai của hắn, nhưng hắn không thể giao Blake cho một người nguy hiểm như vậy.

Yêu ma rất dễ mất hứng thú với một vài thứ, tình yêu của chúng nó tới nhanh cũng biến mất rất nhanh, hắn không muốn nhìn thấy kết cục bi thảm sau cùng của Blake. Thụ Hải Wabenella mới là nơi an toàn, bọn họ có thể cách những tinh linh kia xa một chút, còn lại đều không cần lo lắng.

Hắn đối kháng với Lotus không nổi, có thể đối phó Lotus thì chỉ có Tinh Linh Vương mà thôi.

“Ta phải đi.” Lotus nhẹ giọng nói, “Hắn tức giận rồi.” Lời vừa dứt đôi mắt màu lam của Blake lại khôi phục màu sắc vốn có — Thật ra thì màu sắc của mắt cũng không có biến đổi, chỉ là cho người cảm giác sâu cạn mà thôi.

“Blake?” Phạm Âm có chút không xác định gọi tên của hắn.

“Là ta.” Blake bình tĩnh nói, theo sau đó bầu không khí lại trở nên trầm mặc.

Phạm Âm nắm nắm tóc, dùng giọng điệu buông lỏng nói: “Ta cũng không biết trong thân thể của ngươi có một… yêu ma.”

Bình luận

Truyện đang đọc