TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Phạm Âm nhớ rõ từng có người nói một câu thế này, tội ác lớn nhất của nhân loại chính là giết người và bị giết, mà quân nhân lại coi việc giết người thành nghề nghiệp.

Lúc đó X rất tán thành câu nói này, hắn là người như vậy, một mặt thì tán thành một mặt lại giết người.

Đây là vì lợi ích của quốc gia, hắn cười nói.

Bởi vì địa vị của X trong chính phủ rất đặc thù, cho nên hắn vừa đóng vai người tốt trước mặt công chúng, vừa ở trong bóng tối trù tính các loại mưu sát.

Quốc gia là một bộ máy rất phức tạp, vì có thể khiến nó vận chuyển ổn định hơn, nhất định phải tiêu diệt một ít nhân tố không tốt, Phạm Âm, ngươi có thể hiểu được không?

Cho nên giết người với Phạm Âm không phải là chuyện quá khó khăn hoặc phải để tâm. Chưa từng thấy người này, trước kia không có, sau này cũng sẽ không gặp lại, một người như vậy chết rồi thì ảnh hưởng gì đến bản thân chứ?

Tử vong rốt cuộc là gì?

Phạm Âm nghe thấy ủng của mình trên đá cẩm thạch cứng rắn phát ra âm thanh cô đơn, ở trong Thần điện tĩnh mịch từ từ có tiếng vọng lại. Trên vách tường là bức bích họa cực kỳ xinh đẹp, chỉ là Phạm Âm không hiểu ý của những thứ này. Hắn chỉ chậm rãi đi về phía trước, thậm chí không biết bản thân phải dừng lại ở nơi nào.

Tận cùng của Thần điện chính là chủ điện, một sảnh đường lớn giống như quảng trường, nơi vốn nên đặt tượng thần lại bị bỏ trống, cả đại điện càng lộ vẻ trống trải.

Ba mặt tường đều xây cửa sổ sát đất cực lớn, đương nhiên thời này chưa có thủy tinh, cho nên dùng sắt đen làm thành hình dạng hoa đằng, nhìn rất nghệ thuật rất xinh đẹp. Phạm Âm nhìn những bóng mờ dưới ánh nắng gần cửa sổ. Hoa văn đó vặn vẹo lộ ra vẻ dương nanh múa vuốt vô cùng quỷ dị.

Trong chủ điện có từng hàng ghế gỗ dài, giống như rất nhiều nhà thờ khác, trật tự lại trang nghiêm. Phạm Âm nhìn thấy một người đang ngồi ở hàng thứ hai bên phải.

Tinh linh viễn cổ, nữ tế ti duy nhất của Tinh Linh tộc — Freya.

Chủ điện rõ ràng sáng sủa hơn rất nhiều mấy địa phương khác của tòa Thần điện này, có lẽ bởi vì nơi này có rất nhiều cửa sổ, đón nhận ánh sáng mặt trời.

Cơ thể của Freya đắm chìm trong ánh nắng chiều, mái tóc dài uốn xoăn màu bạc vẫn được buông xuống tận mặt đất, ở dưới ánh nắng phản xạ ra một vòng sáng nhu hòa, hoa văn và kiểu dáng phức tạp trên trường bào tế ti nhìn rất phù hợp với cô, cao quý rồi lại ưu nhã. Làn da của cô tái nhợt, ánh sáng mặt trời gần như có thể xuyên thấu qua, lúc nào cô cũng u buồn như vậy, Phạm Âm nghĩ, có lẽ bất kỳ người nào ở lại nơi thế này lâu đến vậy thì đều vậy cả, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Cô vẫn duy trì tư thế cầu nguyện, mười ngón nắm chặt, đốt ngón cái để ở chính giữa trán, hai mắt nhắm chặt. Thân thể của cô hơi nghiêng về phía trước, khiến cho mái tóc bạc của cô đổ hết lên phía trước vai, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn.

Phạm Âm nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô ngồi xuống. Ghế dựa bằng gỗ cũng không bởi vì động tác của hắn mà phát ra bất kỳ âm thanh nào. Rõ là chất lượng không tệ, Phạm Âm nghĩ. Hắn ngẩng đầu, trong chủ điện quả thực không có thờ phụng bất cứ thần linh nào. Trong tình huống bình thường chắc sẽ có mấy đồ vật như giá chữ thập gì đó, nhưng phía trước đúng là trống trải.

Freya vẫn đang duy trì tư thế vừa rồi, không bởi vì bán tinh linh đi đến mà thay đổi gì cả.

“Ngươi thờ phụng vị Thần nào?” Giọng nói dịu dàng của Phạm Âm phá vỡ yên tĩnh của Thần điện, như những hạt bụi trên mặt đất thỉnh thoảng bay múa trong ánh nắng.

“Thần tối cao.” Freya nhẹ giọng trả lời hắn, vẫn duy trì tư thế cầu nguyện.

“Có tác dụng chứ?”

“Thần thật sự tồn tại, ngươi không cảm nhận được sao?”

“Thần à…” Phạm Âm nghiêng đầu, “Khiến phụ quân rời khỏi ta, khiến tín đồ của hắn chết ở trong Thần điện. Tín ngưỡng của Ager chính là vị Thần quang minh như thế à?”

“Thần sẽ không sai.” Freya nhẹ giọng nói, “Làm sai là chúng ta… Thần vĩnh viễn đúng.”

Phạm Âm ngã về phía sau, dựa lưng lên ghế, thả lỏng sức lực của bản thân, đôi mắt màu đen nhìn thấy trên mái vòm hình cung cao ngất lại là các chòm sao xinh đẹp. “Ngươi không cảm thấy… nơi này có chút giống lồng giam à?” Phạm Âm nghiêng đầu, lướt qua cần cổ xinh đẹp của Freya nhìn thấy những thanh sắt thép vặn vẹo màu đen, “Ngươi vẫn muốn sống ở đây sao?”

“Ta không đi ra Thần điện được.” Freya đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phạm Âm, lộ ra nụ cười yếu ớt, “Ta đang sám hối vì quá khứ của ta và lỗi lầm sắp phạm phải.”

“Được tha thứ chứ?” Phạm Âm nhìn đôi mắt màu lam xinh đẹp kia, ôn nhu hỏi.

“… Không.” Freya nhẹ giọng nói, “Trên người của ngươi có mùi máu tươi, hơn nữa còn rất mới.”

“Ta không thấy có máu dính lên người ta.” Phạm Âm nhíu mày, “Ta đứng cách chỗ ấy khá xa.”

Freya yên lặng cười, tiếp tục tư thế cầu nguyện vừa rồi, tư thế thành kính đó khiến cô nhìn qua rất quyến rũ.

“Có tác dụng đến vậy à?” Phạm Âm nhẹ giọng hỏi.

Freya dịu dàng trả lời hắn: “Ngươi có thể thử xem, Thần ở ngay bên cạnh chúng ta, nói ra nguyện vọng của ngươi, để Thần nghe thấy.”

“Ta khẩn cầu linh hồn của gã bình yên.” Phạm Âm học dáng vẻ của Freya nhẹ giọng nói, “Cầu nguyện hoa hồng nở, phủ kín mặt đất, cầu nguyện thời tiết quang đãng, vĩnh viễn không mưa gió, nguyện linh hồn chết đi của gã nhận được hạnh phúc mãi mãi.”

“Nghe không tệ.” Freya khẽ nở nụ cười, sau đó quay đầu nhìn Phạm Âm, “… Ngươi đang khóc à?”

“Chỉ là mắt của ta… đột nhiên hơi đau.” Phạm Âm duy trì tư thế cầu nguyện, một bàn tay trắng nõn thình lình đưa qua, đầu ngón tay trắng nõn lạnh lẽo khẽ lướt qua mặt của hắn, giọt lệ nong nóng rơi xuống theo đầu ngón tay của cô. Nhanh chóng rơi lên mặt đất, như đột nhiên nở ra một đóa hoa sáng long lanh.

“Ta chỉ là…” Giọng nói của Phạm Âm có chút đắng chát, không nói tiếp nữa, nhưng vẫn duy trì tư thế cầu nguyện.

“Đối với người chết thì hoài niệm và nước mắt đã đủ rồi.” Giọng của Freya dịu dàng, khiến Phạm Âm nhớ đến người yêu ở Thụ Hải Wabenella, nữ tinh linh nói tiếp: “Những thứ này đủ để gã vượt qua dòng sông tử vong tịch mịch, dẫn dắt gã đến vùng đất yên giấc an bình.” Lời của Freya nói xong, lại là một khoản thời gian yên lặng, buổi chiều ở nơi này nhẹ nhàng, dường như ngay cả thời gian cũng ngừng lại.

Đột nhiên cảm thấy người lùn mập mạp dong dài kia đã đi rất xa rất xa, đoạn du lịch phía Đông đại lục tựa như ký ức cũ xưa xảy ra ở trăm năm trước.

Ở trong Thần điện không có tượng thần, hai người thành kính cầu nguyện, Thần điện trống trải âm u, chỉ nơi này có ánh nắng yên bình, cho dù nó giống như một lồng chim to lớn.

Ta khẩn cầu linh hồn của gã yên bình, cầu nguyện hoa hồng nở, phủ kín mặt đất, cầu nguyện thời tiết quang đãng, vĩnh viễn không mưa gió, nguyện linh hồn chết đi của gã đạt được hạnh phúc mãi mãi. Lúc cả Thần điện chìm đắm trong nắng chiều mỹ lệ, Phạm Âm khẽ ngẩng đầu, Freya vẫn duy trì tư thế cầu nguyện cũ.

“Một ngày ngươi sẽ dùng bao nhiêu thời gian để cầu nguyện?” Phạm Âm nhẹ giọng hỏi.

“Nếu như tâm hồn của ta không được bình yên.” Freya nhẹ giọng nói, “Ta liền sẽ cầu nguyện giống thế này.”

“Ta nghe phụ quân nói… ngươi đã từng phản bội Thần?” Phạm Âm nhìn Freya.

“Đúng vậy, đã từng.” Freya nói, “Tất cả mọi người đều có ‘đã từng’ không phải sao? Từng có mê muội và hối hận, đến khi hiểu rõ tất cả, nhưng ngay cả dũng khí gánh chịu kết quả cũng không có.” Cô ngừng lại sau đó nói tiếp: “Thần vẫn còn, rất nhân từ.”

“Ta không hiểu.” Phạm Âm nói, “Phụ quân… rất ít khi nhắc tới chuyện có liên quan đến bản thân.”

“Ngươi đang hỏi ta về chuyện của tinh linh viễn cổ à?” Freya ngẩng đầu, mái tóc màu bạc của cô nhiễm lên nhan sắc của nắng chiều, đôi mắt xanh lam yên lặng nhìn hắn.

“Nếu ngươi nguyện ý nói.” Phạm Âm thả lỏng sức lực của mình, dựa vào ghế dài.

Freya khẽ cười: “Tất nhiên ngươi có thể biết, đây cũng không phải bí mật cần phải cố ý giấu giếm gì đó.”

“Có lẽ ngươi biết, tinh linh viễn cổ sinh ra cực kỳ… sớm, lúc đó phía Đông đại lục ở Ager, cũng chính là nơi này đã xuất hiện, Thần tạo ra nhóm con dân đầu tiên cho Ager, cũng chính là tinh linh viễn cổ, chúng ta thức tỉnh dưới ánh sao Viễn Đông — Trời sao lúc đó rất xinh đẹp, không có mặt trời cũng không có mặt trăng, yên tĩnh mỹ lệ.”

“Thần lần lượt tạo ra rất nhiều thứ, sau đó hắn thử giao Ager cho tinh linh quản lý.” Freya nhẹ giọng nói, Phạm Âm cảm thấy mình như đang được nghe một câu chuyện xưa giống hệt thần thoại, có lẽ không phải bất kỳ du ngâm thi nhân nào cũng đạt được trình độ như cô.

“Thần đối với Ager — đổi một cách nói khác, ngươi nhận được một đứa trẻ, nhưng lại không thể khống chế nhân sinh của nó, Thần đối với Ager cũng giống như vậy, ta muốn nói, cũng không phải tất cả tinh linh đều thích hợp với sứ mệnh mà Thần giao phó cho.”

“Cuối cùng Thần lựa chọn hai tinh linh hắn thích nhất — Huyền và ta. Chúng ta cùng gánh vác Ager, cẩn thận bảo vệ nó.”

“Giống như ánh sáng không thể rời khỏi bóng tối, trong lịch sử của Ager, chiến tranh và hòa bình mãi mãi luân phiên không ngừng, sinh mệnh bất hủ của chúng ta liền chậm rãi trở nên mệt mỏi trong vòng luân hồi đó.”

“Nhưng nhìn y… vĩnh viễn đều yên tĩnh lại cơ trí, hơn nữa còn dũng cảm gánh vác trách nhiệm của mình.” Phạm Âm nói, “Ở trong tất cả sử thi và thơ ca đều là tán dương y, y trở thành niềm tự hào cho cả tộc Tinh Linh.”

“Đúng vậy…” Freya nở nụ cười khẽ, Phạm Âm gần như cho rằng đây là lần đầu tiên hắn thấy cô cười, xinh đẹp lại hồn nhiên. “Nhưng mà Phạm Âm…” Cô nhẹ giọng nói, giọng nói dịu dàng, tựa như đang nói về một người bạn thanh mai trúc mã, thực tế bọn họ đúng là vậy, “Ta biết Huyền không giống với bọn họ… lúc chúng ta còn trẻ, chúng ta đã từng thẳng thắn đối mặt với ích kỷ và tà ác trong lòng của chúng ta, nhưng bây giờ y lại giấu đi tất cả giấu. Tuy trạng thái của y bây giờ tốt hơn, càng phù hợp với Ager… ngươi biết mà, tất cả mọi người đều cần tín ngưỡng, y gần như đã thay thế địa vị của Thần, phải không?”

“Y tạo ra vương quốc Tinh Linh ở Thụ Hải Wabenella, cũng không phải bởi vì y có bao nhiêu nhân từ, ta giống y chỉ là vì không muốn cô đơn, đối với chúng ta, cô đơn đáng sợ nhường nào; y bảo vệ Ager, trở thành anh hùng trong mắt tất cả mọi người, cũng không phải vĩ đại thế đâu, có lẽ y chỉ vì để bản thân không sa ngã vào trong bi thương vạn năm tĩnh mịch sau này của Ager.”

“Y mà trước đây ta biết, trên mặt luôn có đủ các loại biểu cảm, ngươi biết mà, bọn ta là tinh linh cùng một thời kỳ, lúc đó, y cũng không hoàn mỹ như hiện tại. Y cũng từng lo lắng và khổ đau, y cũng không kiên cường như thế — Phạm Âm, ngươi hiểu ý của ta chứ? Y không phải Thần, y giống ta, chỉ là một tinh linh đã sống rất lâu, rất cô đơn mà thôi, yếu đuối giống như chúng ta vậy.” Đôi mắt xanh lam của Freya trở nên ảm đạm, “Ngươi là người yêu của y, ta nghĩ ngươi hẳn sẽ hiểu rõ.”

“Đúng vậy…” Phạm Âm khẽ cười, đúng vậy, hắn biết, Tinh Linh Vương được rất nhiều người ngưỡng mộ, chỉ là một tinh linh rất cô đơn mà thôi.

Có lẽ y không dũng cảm đến vậy, cũng không cơ trí, có lẽ y cũng sẽ nói với bản thân: ‘Ta nên làm gì bây giờ? Tại sao ta phải chịu trách nhiệm với Ager? Ta không muốn như vậy.’

Có lẽ y cũng sẽ sợ hãi hoặc bất lực, nhưng tất cả đối với y đã là quá khứ, cuối cùng y vẫn tiếp nhận tất cả vận mệnh, lần này cũng vậy.

“Còn muốn tiếp tục cầu nguyện không?” Freya nhẹ nhàng lên tiếng.

“Thần… trừng phạt ngươi cái gì?” Hắn khẽ giọng hỏi.

“…” Freya trầm mặc, sau đó liền nhẹ giọng nói: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, bởi vì ta cũng đã dần dần chết lặng… nhưng ta vẫn phải cám ơn ngươi, vì ngươi nên ta mới có thể gặp lại ám tinh linh kia, hơn nữa còn rời khỏi được tòa Thần điện này mấy ngày.”

“Ngươi… là nói lấy ta để làm điều kiện trao đổi chuyện này?” Phạm Âm nhíu mày, “Lợi dụng Thần khiển, đạt được hiệu quả ngươi muốn.”

“Đây là một điều kiện trao đổi.” Freya quay đầu nhìn bán tinh linh xinh đẹp nhẹ giọng nói, “Đây là một nhân từ của Thần, cũng là một cơ hội của ta.”

“Cô đơn à?” Phạm Âm dựa sát vào cô, ngón tay khẽ cong nâng chiếc cằm hoàn mỹ của cô lên, nhẹ giọng nói, “Mặc kệ nghe thế nào cũng chỉ là một cái cớ.”

“Quả thực như vậy.” Freya bình tĩnh nhìn Phạm Âm, “Ta dùng ngươi trao đổi thứ ta muốn.”

“Ngươi thật sự là một người rất… thẳng thắn.” Phạm Âm nhíu mày buông cô ra.

“Ngươi không phải muốn biết trừng phạt của ta là gì sao?” Ngón tay trắng nõn của Freya vén lọn tóc trước trán ra, “Vào rất lâu trước đây, ta cũng quên là bao nhiêu năm trước đây rồi, thích một ám tinh linh, ở rừng rậm Hắc Ám vĩnh viễn là đêm tối đó, hơn nữa còn kết hợp.” Nhìn cô không hề hối hận chút nào, lời nói tao nhã tựa như đang trần thuật về thời tiết hôm nay vậy: “Trước lúc đứa bé còn chưa ra đời, Thần khiển đã tới trước một bước, lúc đó con của ta chỉ còn một tháng thì sẽ được sinh ra…”

“Ngươi biết đó, tinh linh chúng ta chỉ cần uống chút nước, thức ăn với chúng ta thì chỉ cần hấp thu chút ít là được.” Đôi mắt xanh lam của Freya trở nên sâu lắng.

Phạm Âm không hiểu tại sao cô đang nói từ trẻ con lại dính dáng đến phương diện thức ăn của tinh linh, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe, im lặng lắng nghe luôn luôn là ưu điểm của hắn. Hắn không phải một người giỏi về bộc lộ tâm sự, nhưng lại là một kẻ lắng nghe rất tốt. Freya còn đang miêu tả về vấn đề thức ăn của tinh linh.

“Nhưng sau khi Thần khiển buông xuống, ta cảm thấy cực kỳ đói, cực kỳ khát, vô luận ta ăn bao nhiêu thức ăn uống bao nhiêu nước, toàn bộ đều biến mất trong cơ thể ta — ta liền giống như nhân loại, đói bụng khát nước, thân thể yếu ớt hệt như một nhân loại, cứ như vậy trôi qua một tháng, ta ngạc nhiên vậy mà ta không chết…” Freya nhìn Phạm Âm, giọng nói vẫn là dịu dàng như vậy, “Cuối cùng, ta ở trước mặt hắn, ăn con của mình.”

Bình luận

Truyện đang đọc