TRỌNG SINH VỀ BÊN TỔNG TÀI CỦA TÔI


Chỉ mới 6 giờ sáng Bối Hi đã thức giấc.

Mặc dù hôm qua ngủ trễ nhưng hôm nay cô vẫn dậy sớm, cả đêm không tài nào ngủ yên giấc được.
Bước vào chuẩn bị làm vệ sinh cá nhân cho bản thân, sau đó cô uể oải mở của sổ ngắn nhìn cảnh sắc.

Ồ! Cảnh sắc hôm nay đặc biệt ngon mắt và đẹp.
Mộ Hàn bên dưới đang đeo tai nghe, mặc trên mình bộ đồ thun rộng rãi tập thể dục.

Anh chạy vòng quanh sân và xung quanh nhà, mồ hôi nhễ nhại làm ướt một chòm áo ngay trước ngực.

Không phải cô cố tình nhìn hay gì đâu nhưng đồi núi ở đó đồ sộ quá.
Ngây ngốc nhìn một lúc rồi cô xuống bếp làm bữa sáng.

Hôm qua trong lúc rảnh rỗi cô đã thám thính nhà anh được một đoạn rồi.

Đeo tạp dề, rửa sạch tay bắt đầu công việc.
Salad trộn, bánh mì sandwich, một cốc sữa nóng.
“Em làm gì đấy?”
Anh sảng khoái bước vào, có vẻ tập thể dục buổi sáng thực sự rất tốt.

Nhìn anh mà xem, nâng lượng tràn trề luôn.
“Em làm bữa sáng, anh lên tắm đi rồi xuống ăn còn đi làm.”
“Ừm.”
Nhìn chăm chú việc cô đang làm một chút rồi anh nghe lời lên tầng trên.


Đến khi cô chuẩn bị và dọn dẹp xong thì anh cũng đã thay một bộ đồ nghiêm chỉnh đi làm xuống.
“Anh ăn thử đi.”
Cô ngồi đối diện nhìn anh ăn.

Thật vui khi có thể chuẩn bị đồ ăn mỗi bữa cho người mình yêu thích.
“Ngon lắm.”
Tài nấu nướng của cô thật không chê vào đâu được.

Lần trước ăn đến giờ anh vẫn còn nhớ mãi.

Cảm giác vị nó ngon mà khiến người ta muốn ăn mãi không thôi.
Dù lưu luyến không muốn đi làm nhưng anh thật không thể bỏ bê công việc.

Làm một tổng giám đốc nào có thể trốn việc được sao? Chỉ đành có thể nhanh chóng hoàn thành rồi về nhà sớm thôi.
Đợi anh đi rồi cô cũng bắt đầu kế hoạch của mình.

Cầm lấy điện thoại gọi đi một cuộc sau đấy cô lên mạng đăng nhập vào một tài khoản ẩn danh và đăng những bài viết và hình ảnh khác nhau.
Lượt like và share cao đến chóng mặt, chúng nhanh chóng được đăng tải trên các diễn đàn và lượt bàn tán sôi nổi.

Nhưng điều này với cô mà nói chỉ có thể kéo dài được giây nào thì hay giây đấy thôi.

Vì chúng sẽ nhanh chóng được xoá bỏ và gỡ hết xuống.
“Sao rồi?”
Điện thoại đổ chuông, cô nhanh chóng nghe máy và nói vào vấn đề chính.
“Đã ổn thỏa rồi.

Chắc khoảng tầm đầu giờ chiều thì sẽ hết.”
Đầu dây bên kia, một giọng nói của người đàn ông cất lên.
“Được.

Làm tốt tôi sẽ gửi thêm tiền, nhớ xong vụ thì phải đi thật xa đấy.”
Cô đứng dựa một bên của cửa sổ sát đất.

Ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm, đầy tính toán.
“Tôi biết rồi, ngay hôm nay chúng tôi sẽ rời đi.”
“Được.”
Lại lướt một vòng mạng xã hội, cảm giác tạo nhiệt này thật tốt.

Cô cũng khá khen cho tốc độ quan hệ của Triệu và Tử gia.

Chỉ mới sau một đêm thôi mà đã không có bất kì bài báo nào đưa tin cả.


Nó như thể hôm qua đã không xảy ra bất kì điều gì vậy.
Đến 8 giờ, cô lên lầu mặc thử đồ mà Mộ Hàn cho người đưa tới.

Vừa vặn thật, không rộng cũng không chật, đúng với kích cỡ của cô.

Mặc bộ quần bò áo thun vào rồi cất mấy bộ còn lại đi.

Cô cột tóc gọn gàng bắt tay vào dọn dẹp nhà.
Đâu thể ăn ở chùa mà không làm gì cả? Cô nghĩ chắc mình phải ở lại đây tầm ba ngày.

Nên Mộ Hàn đi làm thì cô sẽ nấu bữa sáng và tối, ban ngày thì dọn dẹp nhà cho anh.

“Hàn Hàn có ở trong đấy không?”
“Có thưa Phó tổng.”
Phó Nhất Thiếu sải bước từ tháng máy ra, vô tình gặp ngay trợ lí Dương.

Thấy cậu ta đáp lời anh nhanh chóng hướng phía phòng tổng giám đốc đi tới.
“Khoan đã Phó tổng!”
Đắn đo một hồi lương tâm Dương Nhất trỗi dậy, gọi ngược Nhất Thiếu lại.

Thấy anh đứng nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cậu thì cậu đành bất an, kéo Nhất Thiếu tới một góc ngồi nói.
“Vì quen biết lâu nên tôi mới nói đấy.

Hôm nay Tần tổng lạ lắm.”
Cậu ta vẻ thần thần bí bí nói nhỏ cho Nhất Thiếu.

Thấy vẻ mặt ngu ngơ kia là cậu hiểu ngay, đảm bảo không biết gì đây này.
“Mới sáng sớm đến Tần tổng còn hát vu vơ vầy này, sau đấy kêu chúng tôi làm việc hết công sức chiều nghỉ sớm.


Còn chưa kể nha, trưa nay Tần tổng không ăn trưa mà nhịn đói để làm luôn.”
“Tôi nhìn mà xót vô cùng.”
Nghe cậu ta kể anh ra vẻ đăm chiêu, gật đầu liên tục đẻ biểu thị đã nắm bắt tình hình.

Vẻ mặt nghiêm tức nhưng sau đấy lại cười ha hả…
“Có gì khó đâu, chắc cậu ta biết tôi rủ đi chơi nên như vậy thôi.”
“Cậu đừng làm quá vậy chứ? Còn bầy đặt làm ra vẻ lén lút.

Làm mất hết cả dáng vẻ tổng tài của tôi.”
Anh đứng lên, phủi phủi bụi trên thân mặc dù nó chẳng dính bụi.

Cao lãnh bước từng bước về phía cánh cửa kia trước ánh mắt ngưỡng mộ và đầy vẻ thần tượng của Dương Nhất.
Mạnh bạo mở cánh cửa cái rầm.

Anh từ tốn đi vào trước con mắt hình viên đạn của Mộ Hàn.

Nuốt một ngụm nước bọt, dù cảm thấy điều chẳng lành nhưng anh vẫn muốn thử.
“Mộ Hàn, tối nay đi chơi không? Tôi mới tìm ra một chỗ xịn xịn, hàng bao ngon.”
Anh ngồi xuống ghế sô pha, miệng nói xong không quên cười một cách đê tiện về phía người ngồi trên kia.

Nhất Thiếu nhìn Mộ Hàn với con mắt đầy mong chờ và chờ đợi.
Nhưng chờ đợi anh có vẻ không được tốt lắm…
“Cút đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc