TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

- Chủ tịch huyện, bàn của anh hôm qua khi chuyển đi dọn dẹp, chân bàn đã bị gãy một đoạn, nếu không tôi đổi cho anh một cái mới nhé.

Trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân cũng có chút ngượng ngùng.

Chả trách hôm nay đi làm luôn có cảm giác chiếc bàn này có chút không vững, thì ra là gãy mất một đoạn, Nhiếp Chấn Bang lúc này có chút xấu hổ, đồ mà cơ quan chính quyền mua chất lượng thực sự khó mà nói. Nhìn chiếc bàn cụt mất một đoạn, Nhiếp Chấn Bang dường như nhớ đến bộ dạng khập khiễng ở kiếp trước của mình. Nếu lúc này để Nhiếp Chấn Bang giả làm người què thì căn bản không cần bất kỳ huấn luyện gì, tuyệt đối là nhập vai được hoàn hảo.

- Hà hà, đổi cái gì, kê một cái gì phía dưới bàn là được rồi, bảo đảm vững vàng là được. Sắp sửa đổi nơi làm việc rồi, lại đổi bàn thì lãng phí tiền.

Nhiếp Chấn Bang lập tức cười nói.

Đúng lúc này, bên ngoài một người từ ngoài đẩy cửa đi vào, cảnh này khiến Dịch Quân kinh ngạc, sao hôm nay lại xảy ra tình trạng này, vừa bắt đầu đã làm gãy mất một đoạn chân bàn, bây giờ lại để người xông vào, ngay lúc đang chuẩn bị nói chuyện.

Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, nói với Dịch Quân:

- Tiểu Quân, cậu ra ngoài trước đi, đóng cửa vào cho tôi. Không có chuyện khẩn cấp thì hôm nay tôi cũng sẽ không tiếp khách.

Dịch Quân lúc này cũng mơ hồ, nhìn người thanh niên bước vào phòng làm việc, đeo một cặp kính mắt, nhìn rất nhã nhặn, nhưng lại cứ đứng như vậy, vẻ mặt mỉm cười, lại toát lên khí độ tự tin. Mặc dù có chút hoài nghi nhưng Dịch Quân cũng không tiện hỏi, gật gật đầu bước ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy cửa đóng lại, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Anh cả, sao anh đột nhiên đến đây, cũng không nói trước với em một tiếng.

Nhiếp Gia Lương chiều hôm qua đã tới đây rồi. Sở dĩ không thông báo cho Nhiếp Chấn Bang, chủ yếu là muốn xem nơi mà Nhiếp Chấn Bang làm việc rốt cuộc như thế nào. Ở nhà, Nhiếp Gia Lương luôn nghe nói Nhiếp Chấn Bang làm được tốt thế nào thế nào đó, nói thực Nhiếp Gia Lương có chút không phục.

Con cháu của gia tộc lớn luôn có chút xấu xa, Nhiếp gia coi như là tốt rồi. Nề nếp gia giáo của ông cụ luôn luôn không sai, không nói đến hòa thuận thế nào, ít nhất cũng sẽ không xảy ra tình trạng huynh đệ tương tàn, cạnh tranh cũng là cạnh tranh lành mạnh.

Nhiếp Gia Lương ở tỉnh Yến Bắc cũng coi như có thể, lấy tiếng hai năm, bây giờ lại điều về Bộ ủy trung ương, đảm nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban quản lý và Giám sát tài sản nhà nước của cục Phân bổ doanh nghiệp. Một cán bộ cấp Cục trưởng hai mươi bảy tuổi, cũng coi như là nhân vật cực kỳ hiếm thấy, lúc này vì lòng hiếu kỳ nên Nhiếp Gia Lương đã đến đây.

Ở huyện Lê tìm đại một khách sạn ở lại, Nhiếp Gia Lương cũng không có chọn khách sạn huyện Lê. Một buổi tối trôi qua, nhìn toàn bộ sự kiến thiết, phát triển của huyện Lê, nhìn sự phát triển của kinh tế huyện Lê, Nhiếp Gia Lương trong lòng cũng đã phục rồi. Đều cùng là cấp phó Cục bắt đầu, mình sau thời gian hai năm mạ vàng mới lên được cấp Cục trưởng. So với Nhiếp Chấn Bang, mình có vẻ rất nhỏ bé rồi.

- Hà hà, điều về Bộ ủy trung ương rồi, nhậm chức ở Ủy ban tài sản quốc gia, nhàn rỗi không có chuyện gì, đột nhiên muốn qua thăm chú. Gia Dân không phải cũng ở đây sao? Nhân tiện đi thăm thằng nhãi này luôn.

Nhiếp Gia Lương nói rất nhẹ nhàng, nhưng thực ra là có khổ tự biết.

Trong thủ đô, các gia tộc đều phải chú ý một nguyên tắc, một cái quy củ. Ít nam giới sao, đương nhiên là không tồn tại chuyện này rồi. Còn nhiều nam giới hơn thì, giống như là ông cụ vậy, trong quân đội, chính phủ hai giới đều có mạng lưới quan hệ. Còn về cơ bản, một quân một chính cũng có thể, nhưng cho dù như vậy, giữa hai giới cũng nhất định phải lựa chọn ra một người làm chủ. Đây cũng là thuật cân bằng chính trị, bất luận là gia tộc nào đều phải tuân thủ quy tắc ngầm này, thông tục mà nói đây chính là tuyển chọn hạ nhiệm gia chủ.

- Chấn Bang à, làm được rất tốt đấy. Hôm qua, anh đặc biệt đi thăm thú cả huyện Lê này một chút. Đường quốc lộ của khu kinh tế mới xây dựng rất vững chắc, quy hoạch thì ngay ngắn, trật tự. Anh thấy tương lai khu này của cậu không thể lường được đâu. Sau một hai năm, sợ là toàn quốc lại có một kỳ tích đấy.

Nhiếp Gia Lương có vẻ rất tự nhiên nói.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đi đến chỗ ấm trà, rót cho Nhiếp Gia Lương một chén trà nguội, lập tức cười nói:

- Anh cả, chú ý một chút. Lúc này khí hậu của Tây Bắc là ban ngày nóng, ban đêm mát mẻ, uống nước sôi không thích hợp, uống chút trà lạnh đi.

Nhiếp Chấn Bang sau đó cũng ngổi xuống ghế sô pha, cười nói:

- Cái gì kỳ tích với không kỳ tích, nói ra không sợ anh cả cười sao, em cũng là muốn thực sự làm chút chuyện mà thôi, cái khác cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Đối với loại tư tưởng này của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Gia Lương cũng thán phục ở trong lòng. Chính vì cái loại suy nghĩ này của Nhiếp Chấn Bang mới khiến cho Nhiếp Chấn Bang làm được xuất sắc như vậy đi.

- Chấn Bang, hiện giờ trong thủ đô coi như là bình lặng hơn nhiều. Sau khi thủ trưởng số một nhậm chức, tất cả đều có xu hướng ổn định. Năm ngoái, sau khi lão thủ trưởng đi thị sát toàn quốc thì về vấn đề cải cách mở cửa, ông ấy đã trực tiếp giải đáp những thắc mắc của không ít người, cũng củng cố thêm lòng tin của người dân trong nước. Hiện nay tình hình rất tốt, có muốn trở về thủ đô không, nhậm chức ở các Bộ ủy trung ương?

Nhiếp Gia Lương lại một lần nữa hỏi.

Mô thức này dường như là một loại hình thức mà con cháu thế gia thường dùng. Tham gia công tác, đến Bộ ủy trung ương nhậm chức một thời gian ngắn, cấp bậc nâng lên tới Phó cục trưởng, sau đó xuống cơ sở, đánh bóng tiếng tăm khoảng một, hai năm, đề bạt lên, một cái cấp Cục trưởng là không chạy đi đâu được. Sau đó tiếp tục lăn lộn trong Bộ ủy một thời gian ngắn nữa, đắp nặn lý lịch, sau khi đến cấp Phó giám đốc sở hoặc cấp Giám đốc sở, lại xuống dưới tiếp rồi lại quả trở về đến Bộ ủy đảm nhiệm cấp Thứ trưởng, đây dường như đã trở thành một mô thức, mô thức cố định.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng trầm tư. Trở về thủ đô là một cách. Nhưng từ thái độ của ông cụ, hắn không cảm thấy được ông cụ có ý tứ này, hơn nữa, về bản chất, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng chưa muốn đi. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ít nhất trước khi những cán bộ trong huyện Lê chưa bị mình hoàn toàn ảnh hưởng và lan truyền, Nhiếp Chấn Bang là sẽ không đi. Có một câu nói của vĩ nhân mà Nhiếp Chấn Bang còn nhớ rất rõ ràng, chỉ một tia lửa nhỏ cũng có thể tạo thành đám cháy. Bây giờ mình chỉ là một cái tia lửa yếu ớt đó, trên con đường phát triển bền vững, trong hình thái môi trường tốt đẹp, tiết kiệm tài nguyên, Nhiếp Chấn Bang có thể hoàn toàn xứng đáng nói ra rằng, mình coi như là mượn thành quả của tiền bối, trở thành người tiên phong. Nhưng lúc này, nếu đi thì tất cả nỗ lực đều là uổng phí.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang lắc đầu kiên định nói:

- Anh cả, nói thực là bây giờ em chưa muốn rời huyện Lê. Công việc của huyện Lê mới bước đầu nhìn thấy thành quả, tạo phúc một phương cũng là cần phải có thời gian. Trước mặt anh em cũng không nói cái gì to lớn, em cảm thấy người sống cả đời dù sao cũng phairk lưu lại chút gì đó.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Nhiếp Gia Lương kinh ngạc. Loại suy nghĩ này, Nhiếp Gia Lương đúng là không có dự liệu đến, trên thực tế thì lần này qua đây cũng là từ một lần nói chuyện.

Cuộc trao đổi giữa Hoàng lão và ông cụ nhà Dương gia, lần đó Nhiếp Gia Lương cũng là vô tình mà nghe được, vì vậy mới có hành trình đến huyện Lê lần này.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Gia Lương lần đầu tiên chịu thua rồi. Trầm mặc một lúc lâu, nội tâm của Nhiếp Gia Lương cũng đang rối bời, lần này nhận thua, chính là đại biểu cho việc, mình chủ động rút lui khỏi cuộc cạnh tranh giữa những người mà Nhiếp gia bồi dưỡng. Sau này, Nhiếp gia sẽ lấy Nhiếp Chấn Bang làm trọng tâm, tất cả các nguồn lực đều sẽ hướng về Nhiếp Chấn Bang, còn mình sẽ trở thành trợ thủ của Nhiếp Chấn Bang trong tương lai.

Do dự một chút, Nhiếp Gia Lương liền mở miệng nói:

- Lão Tam, mãi đến lúc này anh coi như là hiểu rồi. Anh thua em cũng không oan. Bụng dạ này của em, anh không có. Sau này Nhiếp gia phải dựa vào em chống đỡ rồi. Phòng làm việc mà ông nội đã từng ngồi đó, cũng chỉ có thể xem em thôi.

Nhiếp Chấn Bang cũng sửng sốt, lập tức cười nói:

- Anh cả, nói những lời này làm gì. Cái gì mà chống đỡ không chống đỡ chứ, chỉ mình em cũng không được, chúng ta cùng nhau, đó mới là Nhiếp gia.

Nhiếp Gia Lương lập tức nói:

- Lão Tam, biết ông nội, ông ngoại anh và Dương gia đánh giá thế nào về chuyện em ở huyện Lê không?

Nhiếp Chấn Bang cũng có chút kinh ngạc, chuyện ở huyện Lê của mình lẽ nào trong thủ đô mấy vị lão gia tử cũng quan tâm sao? Mình thực sự có chút gánh không nổi.

Nhiếp Gia Lương không phải là đang hỏi ý của Nhiếp Chấn Bang, vì vậy anh ta liền tiếp tục nói:

- Khi ông ngoại bọn họ thảo luận, anh đúng lúc nghe được, về vấn đề em nhanh chóng trở về thủ đô hay là tiếp tục ở huyện Lê, bọn họ có tranh luận qua.

- Biết anh hỏi em có muốn về thủ đô hay không là vì sao không?

Nhiếp Gia Lương cười một cái ra vẻ thần bí, tiếp tục nói:

- Nếu trở về thủ đô, với thành tích của em, nhảy một cấp đó là tất nhiên. Chưa đến tuổi trung niên mà đã đến được cấp Phó Giám đốc sở, tuyệt đối là trường hợp đầu tiên của thủ đô. Nhưng kế tiếp, dự tính là em phải ở vị trí này ít nhất đến năm năm, đến tuổi đúng thì xuống địa phương làm một Ủy viên thường vụ cấp Phó Giám đốc sở coi như là rất tốt rồi. Nhưng ông ngoại anh cũng đoán được sự sắp xếp của ông nội

Sự sắp xếp của ông nội?

Nhiếp Chấn Bang cũng kinh ngạc, ông cụ không phải là đơn thuần để mình rèn luyện ở khu vực khó khăn sao? Lẽ nào còn có sự sắp xếp nào đó sâu xa hơn? Thấy Nhiếp Chấn Bang biểu hiện như vậy, Nhiếp Gia Lương cũng mỉm cười. Phản ứng này khiến Nhiếp Gia Lương rất vui. Lão Tam này cũng không phải là yêu nghiệt đặc biệt, lập tức giải thích nói:

- Với suy đoán của ông ngoại, ý của ông nội, dự tính là muốn để em ở nơi này yên lặng một thời gian. Cấp cục trưởng ở một huyện, nói quan trọng cũng không quan trọng, nói không quan trọng cũng là một sự liên kết, ràng buộc giữa cấp Sở và bên dưới địa phương. Cơ sở này làm vững rồi, tương lai của em sẽ thuận buồm xuôi gió, mọi việc đều thuận lợi.

Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng có cảm giác mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa. Quả nhiên con cháu sinh ra từ các gia tộc lớn, không có người nào là nhân vật đơn giản. Nếu thực sự tin lời của Nhiếp Gia Lương, chịu sự dụ dỗ này và trở về thủ đô, sợ là con đường sẽ không giống trước nữa. Còn sự tán thưởng, kỳ vọng và những thứ khác nữa của ông cụ, sợ là đều sẽ rút dần đi.

Tuy nhiên Nhiếp Chấn Bang cũng có chút may mắn, may mắn vì mình thực sự muốn ở đây tạo ra một phen sự nghiệp. Cũng coi như là ngốc có ngốc phúc. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, cười nói:

- Anh cả, ngồi lâu như vậy rồi, em thấy là cùng đến khách sạn huyện Lê đi, đúng lúc Đổng Uyển cũng ở đây, Lưu Côn và Triệu Tinh Long cũng ở, gọi bọn họ đến tụ tập chút.

Vừa nghe thấy tên Đổng Uyển, Nhiếp Gia Lương cũng có vẻ mặt phức tạp, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Lão Tam, nói đến Đổng Uyển, anh thực sự có chuyện muốn nhắc nhở em. Đổng lão bây giờ sợ là đã biết quan hệ của bọn em, anh thấy phiền phức của em đến rồi, Dương gia và Đổng gia không phải là dễ đắc tội đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc