TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Chuyến bay từ thủ đô đến Giang Châu từ từ đáp xuống sân bay quốc tế Giang Châu tỉnh Giang Bắc. Là sân bay hàng không lớn đầu tiên của tỉnh Giang Bắc, đây cũng là điều duy nhất thành phố Giang Châu vượt qua thành phố Lương Khê. Đường đường một tỉnh lị lại không bằng một thành phố cấp ba, điểm này cũng khiến cho Bí thư Thành ủy thành phố Giang Châu, vốn treo thêm cả cái danh Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, vô cùng tức giận.

Nhiếp Chấn Bang vừa ra khỏi sân bay, bên ngoài, Dịch Quân và lái xe Dương Thanh Sơn đã đi lên đón. Ông cụ Nhiếp gia xảy ra chuyện, Dịch Quân cũng biết đến. Hiện giờ, sau khi thông qua sự thẩm hạch và kiểm tra của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chấn Bang cũng không giấu Dịch Quân bối cảnh của Nhiếp gia nữa.

Lúc mới đầu, sau khi nghe được bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang, cho dù sớm đã có chuẩn bị, Dịch Quân cũng kinh hãi, lúc này ông cụ qua đời, Dịch Quân cũng biết.

Nhận hành lý trong tay Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân lập tức cũng gật đầu nói:

- Chủ tịch, trong nhà đều đã ổn thỏa rồi chứ? Ông cụ đi rồi, chủ tịch anh vẫn là phải nén đau thương.

- Tôi không sao, sinh lão bệnh tử đây là chuyện tự nhiên, vĩ nhân một đời đều không thoát khỏi vận mệnh của tử vong, ông nội tôi cũng như vậy. Tiểu Dịch, thời gian tôi đi trong thành phố không có chuyện gì chứ.

Nhiếp Chấn Bang lúc này vừa xuống máy bay liền nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc, vừa lên tiếng liền hỏi chuyện công việc.

Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân là người hiểu nhất, một khi vào trạng thái làm việc thì đó đúng là dạng người liều mạng mà làm. Tăng ca đến đêm khuya, để nguyên quần áo mà ngủ, nghỉ ngơi ngay trong phòng làm việc, đây đều là chuyện như cơm bữa. Mình là thư ký, mọi lúc cũng chuẩn bị sẵn đồ cá nhân, chủ tịch thành phố tăng ca, buổi tối ngủ ở phòng làm việc, mình lấy luôn ghế sô pha ở phòng ngoài làm giường nghỉ tạm luôn. Bây giờ, Dịch Quân sớm đã thành thói quen rồi.

Dịch Quân lập tức sắp xếp một chút, trả lời:

- Trong thành phố thì ở bên ngoài coi như yên tĩnh. Hiện giờ Phạm Thường Thắng bên này lại thường xuyên xuống dưới, không ngừng có các buổi tọa đàm, giao lưu với đại biểu Hội đồng nhân dân của các khu và các ngành nghề sản xuất. Xem ra Phạm Thường Thắng cũng đang lo lắng chúng ta.

Nghe được lời nói của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng lập tức mỉm cười nói:

- Phạm Thường Thắng không lo lắng mới lạ. Nếu thật sự bầu cử trúng tôi, Phạm Thường Thắng nhất định phải chịu trách nhiệm, ông ta gánh vác không nổi. Đừng nói là ông ta, cho dù là Thẩm Ngôn Thạc cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

Đi ra khỏi sảnh chờ sân bay, Nhiếp Chấn Bang lên thẳng xe ngồi, Dịch Quân cũng nhanh nhẹn ngồi vào ghế phụ, nói với Dương Thanh Sơn ở bên cạnh nói:

- Thanh Sơn, lái xe đi.

Xe số hai Thành ủy thành phố Lương Khê nhanh chóng lái vào đường cao tốc sân bay, ở đường vành đai ba Giang Châu bên này trực tiếp đi vòng qua cao tốc, chuyển đến cao tốc Hỗ Giang trở về thành phố Lương Khê.

Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên trầm tư. Gian nan trong công tác ở thành phố Lương Khê chỉ có Nhiếp Chấn Bang tự mình hiểu rõ trong lòng. Mặc dù nói chức vụ của mình không lo lắng, nhưng cái mà Nhiếp Chấn Bang sợ là không phải không có được cái chức vụ hư danh này mà là không có thực quyền, cũng may Ủy ban nhân dân thành phố bên này mình đã nắm trong tay.

Nhưng, cải tổ của khu dệt may lại giống như một quả bom hẹn giờ, mọi lúc đều xoay quanh bên cạnh mình, treo cao trên đầu mình, mọi lúc đều có nguy cơ phát nổ. Một khi khu dệt may bên này xảy ra chuyện thì đó không phải là chuyện nhỏ mà là đại sự, điểm này là điều chắc chắn.

Nhiếp Chấn Bang lập tức ngẩng đầu, nói với Dịch Quân ở trước mặt:

- Tiểu Dịch, chuyện vụ cháy ở khu dệt may, ban phòng cháy bên đó có kết quả chưa?

Vừa nói đến cái này, Dịch Quân đột nhiên vỗ đầu một cái, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười xấu hổ, dường như là làm sai chuyện gì, thấp giọng nói:

- Chủ tịch, xin lỗi, anh không nói em cũng quên mất. Điều tra hỏa hoạn đã có kết quả bước đầu rồi, kết quả giám định ban phòng cháy đưa ra là đường dây điện đã cũ quá, tạo nên chập mạch dẫn đến hỏa hoạn, nhưng Cục trưởng Trần bên này lại có suy nghĩ không giống.

Chân mày của Nhiếp Chấn Bang lúc này đã nhíu lại, đường dây cũ quá, lừa gạt sao? Tòa nhà làm việc của nhà máy dệt may thời gian tu sửa xây dựng mới đi vào sử dụng chưa đến ba năm. Theo một số tài liệu báo cáo của nhà máy dệt may số một cho thấy, tầng lầu phát hỏa được trang hoàng còn chưa đến hai năm, nói đường dây điện cũ quá, ai tin được. Trong này chắc chắn có mờ ám. Đương nhiên, khi chưa có kết quả giám định này, Nhiếp Chấn Bang đã biết có mờ ám rồi. Đám người Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa kiên quyết phản đối đi sâu điều tra và xử lý người chịu trách nhiệm, đây chính là chứng minh. Chỉ có điều, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể ngờ, những người này lại đã thò tay vào đội phòng cháy.

Còn về Trần Nhạc bên này, có suy nghĩ không giống mới là bình thường. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang hơi trầm ngâm, liền chậm rãi nói:

- Tiểu Dịch, cậu bây giờ thông báo một tiếng, tối nay gọi Trần Nhạc, Lục Vũ, Chủ tịch Tân Thiên và Tư lệnh Bành đến, chúng ta tụ tập một cái.

Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân lập tức cũng gật đầu, dùng bút ghi chép lên cuốn sổ ghi, như vậy cũng coi như là một buổi tụ tập trong vòng tròn nhỏ. Những người này đều là người đã qua khảo nghiệm, bây giờ đều đã đạt được sự tín nhiệm của Nhiếp Chấn Bang, tụ tập đương nhiên không thể thiếu bọn họ.

Lần này, Nhiếp Chấn Bang không lựa chọn nơi khác mà chính là khách sạn thành phố Lương Khê bên này. Trong một phòng riêng, Lục Vũ, Trần Nhạc, Triệu Tân Thiên và Bành Khai Bảo đã đến đây, trên bàn các món ăn đẹp mắt cũng đã được bưng lên.

Cửa phòng mở ra, Nhiếp Chấn Bang và Dịch Quân mang theo vẻ phong trần mệt mỏi đi vào. Nhìn thấy mọi người đang chuẩn bị đứng dậy tiếp đón, Nhiếp Chấn Bang lập tức đưa tay áp xuống, vừa cởi áo khoác ngoài của mình treo lên giá áo bên cạnh, vừa nói:

- Đều ngồi xuống đi, không cần đứng lên.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi xuống, Dịch Quân lúc này là thư ký, ngồi ở vị trí cửa. Cùng lúc Nhiếp Chấn Bang đến, mọi người cũng đều lần lượt nâng chén lên.

Nhiếp Chấn Bang lần lượt cụng chén một cái, lập tức nói:

- Đây là lần tụ tập đầu tiên của năm mới, mọi người cùng lên đi, đi trước một cái.

Sau khi mấy chén rượu vào bụng, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng chậm rãi nói:

- Các đồng chí, trọng điểm công tác hôm nay vẫn là phải nhằm vào khu dệt may bên này. Ngoài ra, suy nghĩ của tôi là, việc gia tăng hình tượng thành phố và phẩm vị thành phố của Lương Khê, cũng là phải thực hiện đồng thời. Vậy thì, tăng lên thế nào, trọng tâm trong đó chính là việc cải tạo thực chất đối với khu vực thành phố cũ. Quận Quỹ Thành là trung tâm của khu công nghiệp cũ, đây sẽ là trọng điểm cải tạo lần này. Lục Vũ, anh bên này phải làm tốt chuẩn bị.

Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt của Lục Vũ cũng lộ ra vẻ vui mừng. Quận Quỹ Thành là khu vực lạc hậu, kinh tế không phát triển, nhân khẩu nhiều, khiến gánh nặng thì lại càng nặng hơn.

Chỉ riêng việc ba nhà máy khu dệt may không chịu sự quản lý của mình đã khiến Lục Vũ hành động có chút bó tay bó chân. Lúc này trong thành phố muốn thực hiện cải tạo khu vực địa bàn thành phố đã xuống cấp, Lục Vũ đương nhiên là hết sức vui mừng. Nếu làm tốt thì đây chính là một thành tích lớn của mình. Đi theo Chủ tịch Nhiếp làm việc đúng là chuyện muốn cũng muốn không được.

Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Lục Vũ lúc này cũng đứng dậy, nâng chén lên nói:

- Chủ tịch, xin anh yên tâm, tôi quyết không gây trở ngại cho thành phố. Tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng gật đầu biểu thị tán thưởng, ngay sau đó nhìn Trần Nhạc nói:

- Lão Trần, án khu dệt may, anh bên này có tiến triển gì không?

Vừa nói đến vụ án khu dệt may, không những Lục Vũ yên lặng, cho dù là Triệu Tân Thiên và Bành Khai Bảo cũng đều yên lặng cả lại. Dự án khu dệt may có tính chất quan trọng thế nào người ngồi đây đều rất rõ. Việc này có liên quan mấu chốt đến chuyện Chủ tịch Nhiếp có thể ngồi vững cái mông hay không. Khu dệt may làm tốt rồi thì tiếp sau đó chính là một đường bằng phẳng. Làm không tốt, Nhiếp Chấn Bang phải mang theo cái đuôi làm người, đạo lý này ai cũng đều hiểu rõ.

Trần Nhạc bên này nói đến hành động do mình phụ trách lập tức cũng ngồi thẳng người, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Chủ tịch, theo chỉ thị của anh, khoảng thời gian này người của tôi đã tiến hành theo dõi và giám sát hai tư giờ đối với Giám đốc nhà máy số một Ngô Ái Quân. Trong thời gian ăn Tết, người của bọn tôi tận mắt thấy Ngô Ái Quân đến Thành ủy một chuyến, lãnh đạo mà ông ta tìm chính là Trưởng ban Tổ chức thường vụ Thành ủy Hoàng Tuấn Sơn.

Hoàng Tuấn Sơn, quả nhiên như vậy, trên mặt Nhiếp Chấn Bang lộ ra vẻ mỉm cười. Như vậy là đã có thể giải thích được, tại sao khi mình và Bành Khai Bảo đề xuất muốn nghiêm trị người chịu trách nhiệm, Hoàng Tuấn Sơn khẩn cấp đứng ra tỏ thái độ. Xem ra, chỗ dựa sau lưng Ngô Ái Quân chính là Hoàng Tuấn Sơn rồi.

Lời của Trần Nhạc vẫn chưa nói xong, nhìn mọi người một lượt, Trần Nhạc tiếp tục nói:

- Ngoài ra, sau khi vụ cháy xảy ra, người của bọn tôi cũng vào hiện trường. Căn cứ theo trí nhớ người của tôi, hiện trường có mùi xăng sau khi đốt cháy. Chúng tôi bên này nghi ngờ có người cố ý phóng hỏa. Chỉ là, hiện nay vẫn chưa tìm được chứng cớ rõ ràng mà thôi. Tôi thấy, khu dệt may bên này hoàn toàn có thể lấy quan hệ qua lại giữa Hoàng Tuấn Sơn và Ngô Ái Quân hai người bọn họ để làm điểm đột phá, từ đây mở ra một lối, ép bọn họ tự làm loạn, lòi ra cái đuôi.

- Hay, sớm nên làm như vậy rồi. Báo cáo vụ cháy tôi cũng xem rồi. Xem ra Phạm Thường Thắng bên này đã nhúng tay vào tới tận đây rồi. Tôi sớm đã nhịn một bụng tức giận rồi. Tôi kiến nghị, không những có thể ra tay từ bọn họ, cũng có thể ra tay từ đội phòng cháy bên này. Chuyện cảnh sát phòng cháy bên này do tôi đích thân xử lý, tôi không tin những người này có thể làm đến mức không chút kẽ hở.

Lời của Trần Nhạc vừa nói xong, Bành Khai Bảo lập tức tiếp chủ đề. Báo cáo vụ cháy của cảnh sát phòng cháy không thể nghi ngờ là giống như đã tát một cái bạt tai lên mặt Bành Khai Bảo. Nếu không phải là Nhiếp Chấn Bang vẫn chưa về, Bành Khai Bảo sớm đã động thủ rồi. Lúc này, Trần Nhạc nói như vậy Bành Khai Bảo cũng có chút không chờ được nữa rồi.

Nghe được lời nói của Trần Nhạc và Bành Khai Bảo, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên trầm tư. Vụ án của khu dệt may không phải là chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn được. Nhưng Trần Nhạc nói có đạo lý, từ bên này đi có lẽ cũng là một phương hướng không sai. Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang cũng nghiêm túc nói:

- Được, cứ theo ý kiến của Trần Nhạc đi. Cục công an bên này mọi lúc theo dõi Ngô Ái Quân, tốt nhất vẫn phải cho ông ta chút áp lực, chỉ có như vậy ông ta mới hoảng loạn. Ngoài ra, lão Bành bên này cũng có thể tăng thêm chút áp lực, tôi bên này sẽ đến thương lượng với Chủ nhiệm Định Quốc (Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lôi Định Quốc) một chút. Lần này tôi muốn xem xem, lũ sâu mọt nhà máy dệt may số một còn thoát thân thế nào. Đối với những người này, quan điểm của tôi chính là nhất định phải xử lý nghiêm trọng, phải chuyển giao bên công tố.

Nói rồi, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, thần sắc nghiêm túc, nghiêm trang nói:

- Các đồng chí, lần này mọi người không được sợ hãi. Mọi người đều xốc lại tinh thần, lần này không bắt được nhà máy dệt may số một thì quyết không thu binh.

Bình luận

Truyện đang đọc