TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Lời nói này coi như là sự biểu thị thái độ cứng rắn, dứt khoát của Nhiếp Chấn Bang. Điều này cũng thể hiện việc, thời gian mà những người thuộc phe phái của Nhiếp Chấn Bang luôn giấu mình chờ đợi ở thành phố Lương Khê từ nay sẽ kết thúc, cao giọng lên vũ đài, đây là điều khó tránh được.

Đây cũng là một sách lược của Nhiếp Chấn Bang. Việc qua đời đột ngột của ông cụ khiến cho toàn bộ Nhiếp gia đều trở nên rối loạn. Đối với Nhiếp gia mà nói, là một đả kích rất trầm trọng. Đời thứ hai Nhiếp gia không có ai nằm trong Bộ Chính trị, đây là tình huống xấu, cho dù có Trang Ái Quốc nhưng đó cũng chỉ là trợ lực. Đến cái tình trạng như thế này, chỉ có người trong một nhà mới tin tưởng được. Cái gọi là phe phái đó cũng chỉ là một lời sáo rỗng mà thôi. Người Nhiếp gia có thể vì Nhiếp gia mà liều mạng đầu rơi máu chảy, còn người trong Nhiếp hệ, chỉ có thể là khi đã đảm bảo bảo vệ được bản thân rồi thì mới để ý đến Nhiếp gia một chút, đây chính là sự khác nhau.

Lời dặn dò của Nam lão, giấu mình chờ thời, kiên định làm người, Nhiếp Chấn Bang luôn khắc sâu trong lòng.

Giấu mình chờ thời không phải là nói Nhiếp Chấn Bang kẹp đuôi lại khi làm việc, trong này có tầng ý tứ sâu xa hơn, e là để chỉ những chướng ngại trên con đường thăng tiến của Nhiếp Chấn Bang, Chủ tịch thành phố cấp giám đốc sở mà chưa tới 30 tuổi, ở trong nước đó cũng là chuyện trước giờ chưa từng có, đây chính là chuyện khiến người ta kiêng kỵ. Nhiếp lão còn sống thì không có gì, Nhiếp lão đi rồi thì Nhiếp Chấn Bang có vẻ quá bắt mắt, mọi lúc đều có thể trở thành đối tượng cho kẻ khác đả kích.

Ở cấp bậc này, nằm im tôi luyện thêm mấy năm, đợi đến khi mình không quá nổi bật như vậy thì lại từ từ tiến lên, đây là giấu mình chờ thời mà Nam lão nói đến.

Còn sách lược cao giọng mà Nhiếp Chấn Bang định ra mục đích cũng rất rõ ràng, từ bây giờ trở đi, đi theo kiểu âm mưu là không được. Nguyên nhân rất đơn giản, phía trên mình không có ai, đi theo loại đường này mọi lúc có thể bị người khác bóp chết từ trong trứng nước, đã như vậy rồi thì Nhiếp Chấn Bang dứt khoát sẽ gióng chống khua chiêng mà xuất kích, chuyện gì cũng đều bày ra hết ngoài sáng, đều thể hiện rõ ràng bên ngoài, khiến người ta muốn ngăn chặn cũng không có cách nào ngăn chặn được.

Khu dành cho người nhà của Cục Công an thành phố Lương Khê nằm ở phía sau trụ sở làm việc của Cục Công an thành phố, chiếm khoảng hơn hai trăm mẫu. Đây là khu người nhà mới xây dựng, các loại trang bị, quản lý tất cả đều lấy theo kiểu khu chung cư hiện đại hóa làm chuẩn.

Ở các cửa của khu chung cư đều có bảo vệ trực phiên, điều này đối với Cục Công an mà nói thực sự cũng không tính là gì cả, không bố trí cảnh sát coi như là tốt rồi.

Trong vành đai trung tâm của tiểu khu có một khu vườn chiếm diện tích bốn, năm mẫu, coi như là công viên của nội bộ khu chung cư. Bốn phía xung quanh của công viên này đều là cùng một kiểu biệt thự nhỏ hai tầng. Quay chung quanh một vòng, những biệt thự này đều là nơi ở của các lãnh đạo bộ máy Đảng ủy Cục Công an thành phố.

Biệt thự được đánh số ba là nơi ở của Phó Cục trưởng thường trực Cục Công an Quách Chấn Bảo. Lúc này trong phòng khách của biệt thự, Quách Chấn Bảo cả người đều lõm sâu vào trong sô pha, bốn phía bị thân hình có sức nặng đè ép xuống thành hình một cái ổ.

Ở phía bên trái của Quách Chấn Bảo, một người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh, thấy bộ dạng Quách Chấn Bảo bất động như núi, người đàn ông vẻ mặt có chút lúng túng, có chút khó xử.

Trầm mặc một lúc lâu, trong lòng người đàn ông sau khi đấu tranh một hồi, người đàn ông cắn răng kiên trì nói:

- Cục trưởng Quách ngài xem, chuyện của con trai tôi…?

Câu này vừa nói ra khiến chân mày của Quách Chấn Bảo nhíu lại, bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần cũng không duy trì được, hơi hơi mở mắt ra nhìn người đàn ông nói:

- Lão Trương à, tôi nói, anh sao lại gấp gáp như vậy, chuyện công việc này là chuyện nhất thời có thể sắp xếp được sao? Muốn vào Cục Công an đây không phải là chuyện đơn giản đâu? Hơn nữa, bây giờ Cục trưởng mới vừa lên, tôi cũng không dễ qua. Chuyện nhân sự, tài chính, cái gì cũng đều bị Cục trưởng mới nắm trong tay, anh cũng phải cho tôi chút thời gian xử lý chứ. Lão Trương, anh yên tâm đi, chuyện của con trai anh tôi sẽ dốc sức sắp xếp, đến lúc có tin tức tôi sẽ thông báo cho anh, anh thấy thế nào?

Trong giọng của Quách Chấn Bảo có chút bất mãn, người đàn ông trung niên được gọi là lão Trương cũng nghe ra, vẻ mặt rất khó xử. Lý do này theo lão Trương thì thực sự quá mức làm bộ rồi. Chuyện mà mình ủy thác đã là của một năm trước, lúc đó Cục trưởng mới vẫn chưa đến, năm mươi nghìn tệ đó là tích góp của cả nhà mình để cho con trai có thể vào được hệ thống Công an chứ không phải giống như mình cả đời làm ở xưởng dệt may số hai. Vì điều này lão Trương cũng coi như là lao tâm khổ tứ rồi.

Sau một lúc lâu, lão Trương cũng thở dài một tiếng, lập tức nói:

- Cục trưởng Quách, từ khi tôi vào nhà máy dệt may số hai, chúng ta chính là cùng một phòng, anh lại là lãnh đạo, chuyện của con trai tôi xin nhờ vào anh rồi. Tình hình nhà tôi Cục trưởng Quách anh là hiểu rõ, một đứa trẻ như vậy, tôi thực sự không muốn nhìn thấy nó ở nhà máy dệt may số hai mà phí hoài như vậy.

Quách Chấn Bảo lúc này cũng có chút đau đầu. Quách Chấn Bảo cũng là từ nhà máy dệt may số hai mà ra, con của lão Trương, Quách Chấn Bảo cũng có chút hiểu rõ. Nếu dùng từ không học vấn không nghề nghiệp mà lại còn được yêu thương quá mức để miêu tả, vậy cũng không hề có chút quá đáng. Đây cũng là nguyên nhân khiến Quách Chấn Bảo vẫn chưa xử lý ổn thỏa chuyện này. Nếu là nhân tài, Quách Chấn Bảo sớm đã sắp xếp xong rồi. Với loại người như vậy, Quách Chấn Bảo cũng muốn đợi cơ hội.

Nhưng cơ hội còn chưa đợi được thì lại đợi được Nhiếp Chấn Bang và Trần Nhạc đến. Sau đó, Trần Nhạc đao to búa lớn, dưới sự ủng hộ của Bí thư Ủy ban chính pháp thành phố (Bí thư Đảng ủy Công an) Hoàng Giang và Nhiếp Chấn Bang, nắm giữ hoàn toàn Cục Công an thành phố, từ đó thì chuyện này lại càng khó khăn.

Trầm mặc một lúc, trong lòng Quách Chấn Bảo cũng đưa ra một quyết định, chậm rãi nói:

- Lão Trương à, anh đã nói như vậy rồi tôi cũng nói thực với anh, chuyện của con anh tạm thời một hai năm này e là khó. Thế này, năm mươi nghìn của anh, trước đó tôi mời khách dùng hơn ba nghìn rồi, con tôi đi học tôi đã chi mất mười nghìn tệ, bây giờ tôi trả lại cho anh ba mươi nghìn năm trăm, mười nghìn hai còn lại sau này tôi lại trả anh.

Nghe được câu này, lão Trương sắc mặt thay đổi, có chút cầu khẩn nói:

- Cục trưởng Quách, anh không phải là tức giận chứ. Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không giục anh nữa, chuyện này trong lòng anh có tính toán là được rồi, được không?

Tuy nhiên, Quách Chấn Bảo lúc này đã quyết định suy nghĩ của mình. Chuyện này kéo dài hơn nữa, đối với mình mà nói sẽ mãi là chuyện phiền lòng. Hơn nữa, ai biết Trần Nhạc có thể làm ở đây bao lâu, chuyện không chắc chắn Quách Chấn Bảo lúc này cũng không dám nhận lời. Còn về tiền, Quách Chấn Bảo tuyệt đối sẽ không trả lại, mình giúp người ta làm việc, làm không được còn phải bỏ tiền ra, mình không phải là ngốc sao?

Nói rồi, Quách Chấn Bảo lại quả quyết đứng lên, từ trong phòng ngủ lấy ra ba mươi lăm nghìn tệ, đặt lên bàn trà, đẩy đến trước mặt lão Trương, lần nữa nói:

- Lão Trương, tiền này anh cầm về trước đi.

Thấy vẻ mặt kiên quyết của Quách Chấn Bảo, lão Trương khúm núm một chút, lập tức cầm lấy tiền đứng lên. Trở về nhà, lão Trương đem chuyện này nói với bà xã, bà xã của lão Trương lập tức kêu gào:

- Trương Đức Bảo, cái thứ vô dụng nhà ông, tên họ Quách này là đùa giỡn ông đó, năm mươi nghìn bỏ ra, chuyện không làm được biến thành ba mươi lăm nghìn. Mười hai nghìn mà ông ta nói sẽ trả cho mình sau đấy, ông thực sự tin sao, đợi tiền của ông ta thì đến ngày tháng nào không biết. Trương Đức Bảo, chúng ta đi tố cáo ông ta.

Lão Trương còn đang do dự, lúc này bà xã của lão Trương lần nữa gầm thét:

- Trương Đức Bảo, ông có đi hay không, không đi thì bà đây không để yên với ông đâu.

Ba ngày sau, Trần Nhạc bên này vừa vào phòng làm viêc, Phong Huống đã đi vào, trong tay còn cầm một phong thư, nói với Trần Nhạc:

- Cục trưởng, sáng sớm hôm nay nhận được một phong thư, không có địa chỉ.

Nghe lời nói của Phong Huống, Trần Nhạc cũng sửng sốt, không có địa chỉ. Trần Nhạc lập tức cũng tò mò nhận lấy phong thư, mở phong thư ra, vừa nhìn thấy nội dung, Trần Nhạc liền mỉm cười, đúng thật là buồn ngủ liền có người đưa gối kê đầu, đang lo không có cơ hội, nhưng thật không ngờ cơ hội liền đến.

Nhận tiền hối lộ, cậy quyền làm bừa, đây không phải là tội nhỏ. Hơn nữa, Trần Nhạc có thể nói chắc chắn, với tính cách của Quách Chấn Bảo, có một thì nhất định có hai, lấy điều này làm đột phá khẩu, đi sâu vào điều tra, Quách Chấn Bảo nhất định sẽ lộ ra nguyên hình.

Nghĩ đến đây, Trần Nhạc lập tức đứng dậy, đi ra khỏi bàn làm việc, nói với Phong Huống:

- Phong Huống, đi, lập tức đến Ủy ban nhân dân thành phố.

Với quan hệ của Trần Nhạc và Nhiếp Chấn Bang, một đường thông suốt không có cản trở, trực tiếp đi vào phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang. Thấy bộ dạng tươi cười của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười mắng:

- Cười cợt nhả như vậy, có chuyện tốt gì sao? Khiến anh vui vẻ thành bộ dạng này, còn có uy nghiêm của một Cục trưởng nữa không?

Lời này không những không khiến Trần Nhạc sợ hãi, càng như vậy Trần Nhạc lại càng vui mừng. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang anh ta là hiểu rõ, chỉ có đối diện với người của mình Nhiếp Chấn Bang mới nói như vậy. Lập tức, Trần Nhạc đi đến trước bàn làm việc, đưa phong thư trong tay tới, lập tức nói:

- Chủ tịch, Cục Công an bên này có đột phá khẩu rồi.

Kết quả, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang quét phía trên cũng vui mừng đứng dậy, xem xong thư, Nhiếp Chấn Bang cũng ngẩng đầu nói:

- Trần Nhạc, người viết thư này các cậu tìm được chưa?

Trần Nhạc lúc này có chút xấu hổ, chuyện đến đột ngột, Trần Nhạc cũng bị thắng lợi làm cho loạn đầu, nhìn ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang, cười nói:

- Đến quá đột ngột, nhận được thư xong tôi liền đến đây. Có điều, mong Chủ tịch cứ yên tâm, bọn tôi bên này sẽ lập tức liên lạc với người tố cáo và bảo vệ tuyệt đối, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng gật gật đầu. Đại khái nội dung của thư đã trình bày rất rõ ràng, chính là tìm Quách Chấn Bảo nhờ làm việc, nhưng Quách Chấn Bảo làm không thành, tiền cũng không trả lại toàn bộ. Thật đúng là không nghĩ tới được, Quách Chấn Bảo lại lật thuyền trong mương rồi.

Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang lại nhìn được một tầng sâu hơn. Đừng nhìn chức vụ của Quách Chấn Bảo không lớn, chỉ là Phó Cục trưởng thường trực của Cục công an thành phố, nhưng Quách Chấn Bảo lại là người của Lý Quốc Hoa. Mượn cơ hội này bắn rụng Quách Chấn Bảo, đối với Lý Quốc Hoa là một lần đả kích trầm trọng, đây mới là điều mà Nhiếp Chấn Bang coi trọng. Hơn nữa, xé to chuyện này ra, hấp dẫn ánh mắt của Lý Quốc Hoa và Phạm Thường Thắng, bên mình quay đầu đi điều tra chuyện bên khu dệt may, chắc chắn sẽ gặp ít sự cản trở hơn. Có thể nói đây là biện pháp hai bút cùng vẽ, vẹn toàn cả đôi bên.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, nói với Trần Nhạc:

- Trần Nhạc, cậu bây giờ lập tức hành động, nhất định phải bảo vệ cho Trương Đức Bảo và toàn bộ người nhà của ông ta. Bây giờ tôi lập tức đi tìm Chủ nhiệm Lôi Định Quốc, lần này tranh thủ một hành động hạ bệ đám người Lý Quốc Hoa.

Bình luận

Truyện đang đọc