TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Nhìn thấy Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng không có ngạc nhiên gì. Mình đột nhiên rời huyện Lê, không có bất kỳ giải thích nào, không có bất kỳ sự ủy thác nào, đột nhiên như vậy, ban lãnh đạo huyện Lê không kinh hoảng mới lạ. Tuy nhiên, đây cũng là điều cố ý của Nhiếp Chấn Bang.

Huyện Lê này, chính mình không thể ở lại cả đời được. Nơi này là bước đầu tiên của mình, cũng là một bước quan trọng nhất. Mong muốn của Nhiếp Chấn Bang chính là, không những là khi mình còn tại nhiệm, mà cho dù là mình rời đi thì vẫn phải duy trì được cục diện cũng như xu thế như hiện nay. Mà nói như vậy, nhất định phải có một bộ máy kế thừa có năng lực mạnh mẽ để tiếp nhận công việc. Bây giờ chính là sự khảo nghiệm đầu tiên của Nhiếp Chấn Bang đối với hệ thống này.

Nhiếp Chấn Bang lập tức nói với đám người Mẫn Chí Cao ở bên cạnh:

- Anh Cao, anh Chu, anh Kiều, mọi người đến nhà hàng trước đợi tôi một lát, tôi có chút chuyện, sẽ nhanh chóng đến.

Ba người Mẫn Chí Cao đều gật đầu. Mỗi người đều có một vài thứ riêng tư, đặc biệt là trên quan trường. Vị trí của Nhiếp Chấn Bang và nhóm người bọn họ không giống, bọn họ đều là chức Phó cấp thành phố, so sánh thì ngược lại không phiền phức bằng Nhiếp Chấn Bang.

- Tiểu Dịch, tôi còn đang nghĩ các cậu có lẽ phải qua mấy ngày nữa mới đến. Không ngờ lại đến nhanh như vậy, điều này lại khiến tôi có chút bất ngờ.

Nhiếp Chấn Bang cười nói.

Lời này khiến Dịch Quân có chút xấu hổ. Trong lời nói của Chủ tịch ẩn chứa ý phê bình, nhưng lúc này Dịch Quân cũng là đầy một bụng nghi hoặc, chỉ có thể kiên trì nói:

- Chủ tịch, bây giờ toàn thành phố Bá Châu đã đồn ầm lên cả rồi. Đều nói, đều nói anh trong thời gian nhậm chức ở huyện Lê, làm việc thiên tư, bây giờ đến học tập chỉ là ngụy trang, Ủy ban Kỷ luật muốn điều tra, đây mới là thật.

Nghe thấy lời của Dịch Quân, lông mày Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu lại. Nhiếp Chấn Bang tức giận không phải là vì lời đồn này. Đột nhiên đi như vậy, thậm chí đến ngay cả lãnh đạo của Thành ủy cũng không có mấy người biết chuyện, có những lời đồn này đương nhiên là khó tránh. Quan trọng là, vừa đúng lúc chính mình bị Chu Thần đánh rớt mặt mũi của mình, đây chính là điều khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi.

Lập tức Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Tiểu Dịch, sao cậu cũng học theo người khác a dua vậy. Chuyện của tôi có phải giống như lời đồn hay không, trên tổ chức tất nhiên sẽ có giải thích rõ ràng. Đây cũng không phải là chuyện các cậu cần phải bận tâm. Bây giờ, vấn đề của các cậu chính là phải nắm chắc công cuộc xây dựng và phát triển kinh tế huyện Lê, nắm chắc lấy công tác của chính mình, những chuyện khác không cần đi quản. Rõ chưa?

Sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang có chút nghiêm túc. Mình mới đi có một ngày, vậy mà đều đã ngồi không yên. Sau này mình điều đi khỏi huyện Lê rồi, đến lúc đó huyện Lê sẽ xảy ra tình hình như thế nào, này còn cần phải nói sao.

Dịch Quân lúc này cũng gật đầu, nói nhỏ:

- Chủ tịch, tôi hiểu rồi. Tôi lập tức trở về huyện Lê.

Cảm xúc của Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng ổn định lại nhiều, gật đầu nói:

- Ừm, về đi, điện thoại của tôi cậu cũng biết rồi. Có chuyện gì thì gọi cho tôi.

Nhìn Dịch Quân rời khỏi, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới chạy đến nhà hàng món ăn Tứ Xuyên ở bên cạnh trường Đảng. Giờ phút này, ba người đều đã gọi xong đồ ăn, còn đối với chuyện của Nhiếp Chấn Bang thì tất cả đều không hỏi tới. Đều là lãnh đạo, chút giác ngộ này là phải có. Cái gì không nên hỏi thì sẽ không hỏi, mà cái gì nên nói thì sẽ nói. Cho dù là hỏi, nói ra sợ là cũng là lời nói dối.

Mẫn Chí Cao lúc này lấy ra một bình Y Lực Đặc Khúc (một loại rượu nổi tiếng Tân Cương), rót đầy một ly cho Nhiếp Chấn Bang, lập tức cũng cười nói:

- Cảm tình thâm, nhất khẩu muộn. Cảm tình thiển, thiểm nhất thiểm.

- Chú em, mấy ông anh chúng tôi đây đợi cậu, ly này cậu nhất định phải chịu phạt rồi.

Văn hóa trên bàn rượu, đây cũng là một nét văn hóa đặc biệt trên quan trường mà chỉ Hoa Hạ có, không giống như tiệc rượu của người nước ngoài. Tiệc rượu theo kiểu tự do của nước ngoài chỉ là cách treo đầu dê bán thịt chó, một đám người có tiếng tăm nâng lên một ly rượu vang, đi qua đi lại trong phòng yến hội, không ngừng cụng ly, hớp một ngụm nhỏ, đó chỉ gọi là đi diễn mà thôi.

Còn văn hóa rượu trong nước lại có lịch sử lâu đời. Lệnh uống rượu đã trở thành một nét văn hóa, dường như bất kỳ trường hợp nào, bất cứ lúc nào đều có thể tìm được lý do và cái cớ để mời rượu.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười. Trong ba người ngồi trước mặt này, Mẫn Chí Cao rất có nghĩa khí giang hồ, người như vậy cũng là người dễ kết bạn nhất. Chu Xuân Lôi rất ngay thẳng. Kiều Nguyên người này mặc dù có chút khí phách thư sinh, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn ra đây là người ngoài lạnh trong nóng.

Đều là những người đáng để kết giao. Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng hào sảng nâng ly lên, nói:

- Anh Cao, anh đây là ức hiếp tôi trẻ tuổi đây.

Nói xong liền một ngụm uống cạn ly rượu. Ly rượu khá nhỏ, một ngụm liền hết, mặt không đỏ hơi thở không gấp, biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang lúc này rất thong dong.

Một bữa cơm ăn xong, bốn người đã uống hết bốn chai rượu trắng. Trong bốn người này thì tửu lượng của Kiều Nguyên là kém nhất, ước chừng khoảng một chai mà lúc này đã có chút hưng phấn rồi. Chu Xuân Lôi và Mẫn Chí Cao vừa nhìn là biết lão thủ đã qua khảo nghiệm, còn về Nhiếp Chấn Bang, lại càng vượt xa khỏi dự liệu của ba người.

Mấy ngày trôi qua, nhất là tới cuối tuần, Lâm Dương và Từ Kiến Hoa đều đang hành động. Lớp cán bộ thanh niên không giống như là lớp bồi dưỡng trường Đảng khác. Nếu là lớp bồi dưỡng cán bộ cấp huyện hoặc là cấp bậc thấp hơn chút, người có bối cảnh thâm hậu tuyệt đối là không có chút gì thấp thỏm.

Nhưng đối với lớp cán bộ thanh niên lần này mà nói, bối cảnh rõ ràng không phải là quan trọng như vậy. Đều là cán bộ cấp Phó Giám đốc sở, ai sau lưng lại không có chút quan hệ nào được. Từ cấp Cục trưởng đến cấp Phó Giám đốc Sở, đây chính là một cái rào chắn. Có thể vượt qua được thì cũng đều là có phương pháp riêng của mình.

Hơn nữa, trong cái tình huống như thế này, trừ phi là có bối cảnh thông thiên, nếu không sức hấp dẫn của bọn họ sẽ không mạnh. Bởi như vậy, Lâm Dương và Từ Kiến Hoa lúc này đều đang dốc toàn lực lôi kéo. Hôm nay anh mời khách ăn cơm, ngày mai tôi mời khách uống rượu. Trong cái khoảng thời gian ngắn này, tất cả cán bộ trong khóa học Thanh niên xuất sắc đều trải qua cuối tuần trong những bữa cơm xã giao cả.

Tám giờ sáng thứ Hai.

Lúc này, tất cả học viên trong lớp cán bộ thanh niên đều đã ngồi trong phòng học. Lâm Dương ngồi ở bên trái của phòng học, đang tụ tập cùng mấy người, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng thảo luận gì đó. Từ Kiến Hoa bên này cũng tụ tập mấy người, cũng là bộ dạng có cảm giác chuyện trò vui vẻ.

Cùng lúc vang lên âm thanh của chuông báo vào lớp, Trương Hiểu Âu cũng đúng lúc từ bên ngoài bước vào. Chủ nhiệm lớp cán bộ thanh niên không dễ làm, đây là cảm giác đầu tiên của Trương Hiểu Âu.

Những người ngồi đây đều là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, theo lý mà nói thì cấp bậc như vậy lẽ ra đều đến trường Đảng trung ương học tập. Nhưng lần này đây, Đảng ủy khu tự trị không ngờ lại mở một lớp như vậy. Nói thực, cấp bậc của Trương Hiểu Âu cũng chỉ mới là cấp Phó Giám đốc Sở. Nếu không phải là thân phận của mình đặt ngay ra đó, lại có Đảng ủy khu tự trị chống lưng, Trương Hiểu Âu thực sự có chút khó giải quyết. Tuy nhiên, Trương Hiểu Âu lúc này lại rất đắc ý. Đảm nhiệm chủ nhiệm lớp, về sau những học sinh này có thể sẽ là mạng lưới quan hệ của mình. Bất luận mình sau này có thể tiến được lên trên hay không, những Trương Hiểu Âu dám khẳng định, cả đời này chính mình chỉ cần không vi phạm vấn đề trái với nguyên tắc thì chỉ riêng là đám học sinh này thôi cũng đủ giữ cho địa vị của mình được an toàn.

Bước lên bục giảng, Trương Hiểu Âu lập tức mở miệng nói:

- Các học sinh, đây là buổi họp lớp đầu tiên của lớp cán bộ thanh niên chúng ta. Một năm sau này chúng ta sẽ ở đây cùng sinh hoạt học tập, vì vậy, lần này chủ đề của cuộc họp lớp chính là lựa chọn ra cán bộ lớp, một Bí thư Chi bộ, một Ủy viên tuyên truyền và một Ủy viên tổ chức. Mong các bạn có hứng thú chủ động lên bục tham gia tranh cử.

Quy tắc tranh cử lần này hoàn toàn là áp dụng phương thức tuyển cử công khai dân chủ công bằng. Chỉ định cán bộ lớp, trước tiên làm đại lý, Trương Hiểu Âu cũng không dám. Những người phía dưới mỗi người đều không phải là trẻ con gì. Nói như thế này mới có thể giảm thiểu tới mức thấp nhất ý kiến của các học viên không trúng cử về cuộc bầu cử này.

Nghe thấy giải thích về nguyên tắc tranh cử của Trương Hiểu Âu, tất cả mọi người bao gồm cả Lâm Dương và Từ Kiến Hoa đều gật đầu hài lòng. Đây coi như là phương thức tốt nhất rồi. Ngay tiếp đó, Lâm Dương đứng lên, bước lên bục giảng nói:

- Chào các vị bạn học. Nếu đã là công khai cạnh tranh ứng tuyển, vậy tôi trước tiên xin được “Phao chuyên dẫn ngọc” (tức thả con tép, bắt con tôm).

Nhìn thấy Lâm Dương đi lên, sắc mặt Từ Kiến Hoa cũng chìm xuống. Tốc độ của mình vẫn là chậm một chút, không ngờ lại để Lâm Dương giành trước. Tuy nhiên, chuyện đã như vậy, Từ Kiến Hoa cũng không làm cái gì được, chỉ có thể là người thứ hai bước lên. Tiếp theo, cả lớp có năm người đều cùng lên bục giảng tự giới thiệu, nói mấy câu cạnh tranh ứng tuyển.

- Chấn Bang, nghĩ một chút xem nói thế nào, đợi lát nữa chính là đến phiên cậu. Tranh cử này mặc dù không phải đều là nguyện ý làm cán bộ, nhưng ít nhất thì cũng phải tỏ thái độ ra một chút, hiểu không?

Mẫn Chí Cao ngồi cũng một chỗ với Nhiếp Chấn Bang, liền nhỏ tiếng nói.

Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu. Lời của Mẫn Chí Cao không sai, diễn thuyết tranh cử, đây là điều nhất định phải có. Đây là một cái thái độ. Đều là cán bộ có cấp bậc, có thân phận, nếu ngay cả một chút ý nghĩ tiến tới này thôi mà cũng không có thì truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng đối với tiền đồ của bản thân. Có thể được chọn hay không thì chưa nói trước, ít nhất phải tỏ ra một cái thái độ như vậy. Trên quan trường chính là như vậy, có lúc cho dù mình không cạnh tranh, cũng sẽ vì nguyên nhân khác ép buộc phải đi tranh giành. Bây giờ chính là như vậy.

Nhiếp Chấn Bang là người cuối cùng bước lên bục. Nhìn mọi người phía dưới một lượt, Nhiếp Chấn Bang lập tức gật đầu nói:

- Các anh, các chị, xin chào mọi người. Xin tự giới thiệu, tôi tên là Nhiếp Chấn Bang, tới từ huyện Lê, thành phố Bá Châu. Lần này tôi cũng đến tranh cử chức Bí thư Chi bộ…

Sau khi vòng giới thiệu và phát biểu lời tranh cử xong, tiếp đó, Trương Hiểu Âu lấy ra một tập giấy trắng, phát ra cho từng người. Lúc này là thời điểm bỏ phiếu.

Giờ phút này, sắc mặt Từ Kiến Hoa cũng trầm xuống. Nhìn thấy bộ dạng dương dương tự đắc của Lâm Dương ở đối diện, Từ Kiến Hoa lại cúi đầu nói nhỏ bên tai mấy học viên ở bên cạnh.

Dưới sự sắp xếp của Trương Hiểu Âu, mấy học viên ngồi ở hàng phía trước phụ trách kiểm phiểu và công tác giám sát. Ở nơi công chúng đông người, phiểu bầu là phát trước mặt, thu tại chỗ, kiểm phiếu và xướng phiếu tại chỗ, trạng thái hoàn toàn công khai. Lúc này, Trương Hiểu Âu cũng sẽ không nghĩ giở trò gì. Chuyện như vậy thì chỉ cần công bằng là được, nếu giở trò ngược lại sẽ xảy ra chuyện không hay.

Khi việc đọc phiếu bầu diễn ra, tên từng người được đọc lên tại đó. Lúc này, đám người Mẫn Chí Cao đều mỉm cười, Nhiếp Chấn Bang lại há to miệng nhìn đám người Kiều Nguyên ở bên cạnh. Chuyện đã vượt qua sự dự liệu của mình. Trên danh sách đề cử Bí thư Chi bộ, mình đã đạt được số phiếu quá bán. Cả lớp có ba mươi hai người, đã vượt qua hai mười chín phiếu, dường như Nhiếp Chấn Bang được chọn làm Bí thư Chi bộ đã không có bất kỳ nghi ngờ gì nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc