TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Về lời nói của Lục Vũ, Nhiếp Chấn Bang cũng không nghi ngờ nhiều lắm. Thứ nhất, Lục Vũ là bí thư quận ủy quận Quỹ Thành, luận về cấp bậc chức vụ, tuy rằng cũng là cấp huyện, nhưng xét về thực quyền lại lớn hơn nhiều so với người đứng đầu ba nhà máy dệt của thành phố. Xét ở điểm này không thể nào hoài nghi Lục Vũ có lòng ganh ghét, đố kị được. Mặt thứ hai, Lục Vũ cũng là một Đảng viên lão thành, cũng là một cán bộ lãnh đạo, rất hiểu cái gì nói được và cái gì không nên nói, nếu chỉ là phỏng đoán, Lục Vũ tuyệt đối không thể chắc chắn như vậy. Sự chắc chắn của Lục Vũ đích thị là vì trong tay nắm giữ một số thứ nên ông ta mới dám nói như vậy.

Đến Lục Vũ cũng nói là vấn đề lớn rồi, vậy thì vấn đề bên trong chắc chắn không thể nhỏ được. Suy nghĩ một lúc, Nhiếp Chấn Bang đưa ra một quyết định, lúc này, tình huống rất tế nhị. Ba nhà máy dệt của thành phố không thể xảy ra hỗn loạn được. Các công nhân viên của ba nhà máy bây giờ giống như một thùng thuốc nổ lớn, vốn là ở xa nơi bùng nổ, lời hứa của mình giống như một ngụm nước, tuy là tạm thời trì hoãn thời gian bùng nổ của nó, nhưng cái mà các công nhân viên chức cần là lời hứa của mình. Chỉ khi lời hứa được thực hiện rồi mới có thể dập tắt được lửa giận của mọi người. Nếu lúc này công bố vấn đề của lãnh đạo ba nhà máy này ra, thì khả năng lớn nhất là thùng thuốc nổ lập tức nổ tung.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu nhìn Lục Vũ nói:

- Bí thư Lục Vũ, tôi không nói nhiều nữa làm gì. Việc của nhà máy dệt thành phố tạm thời không phải là lúc công bố ra. Mọi thứ ông cứ chờ tin của tôi…

Khi nói đến điểm này, Nhiếp Chấn Bang lộ ra một vẻ mặt vô cùng kiên định, một lần nữa chắc chắn nói:

- Ở ngay dưới mắt tôi, tôi tuyệt đối không thể dung thứ và cho phép xảy ra chuyện như vậy.

Lục Vũ nhìn thấy thần thái nói chuyện của Nhiếp Chấn Bang, tự nhiên cảm thấy tâm phục khẩu phục, chính Lục Vũ cũng không hiểu tại sao trước mặt vị lãnh đạo nhỏ hơn mình này lại có cảm giác này. Trên thực tế, đây cũng chính là sức hút từ nhân cách của Nhiếp Chấn Bang. Trong thời gian hơn hai năm ở thành phố Tân Lê, Nhiếp Chấn Bang đã ảnh hưởng đến một số người, cho nên, mặc dù bản thân đã rời đi rồi, nhưng thành phố Tân Lê vẫn không ngừng phát triển với hiệu suất cao. Chính là vì lý do này mà thành phố Lương Khê bây giờ cũng vậy, dần dần bắt đầu có người thay đổi một cách vô tri vô giác rồi.

Ngày hôm sau, đây cũng là thời hạn mà Nhiếp Chấn Bang cho Lý Quốc Hoa về phương án thay đổi chế độ nhà máy dệt của thành phố. Trong ngày hôm nay, Lý Quốc Hoa bắt buộc phải nộp đến tay Nhiếp Chấn Bang.

Buổi sáng, Nhiếp Chấn Bang cùng với Dịch Quân, lãnh đạo thành phố Lưu Vệ Quân, phó chủ tịch Thạch Hồng Ba đi điều tra nghiên cứu thị sát cục Môi trường ở thành phố Lương Khê. Đài truyền hình thành phố Lương Khê đã điều ra một tổ quay phim toàn trình đi theo, ngoài ra còn thêm cả phóng viên “Nhật báo Lương Khê”.

Sau khi nghe báo cáo công việc của lãnh đạo cục Môi trường, hỏi thăm tỉ mỉ về công tác môi trường, trong hội nghị Nhiếp Chấn Bang đã nhấn mạnh tính quan trọng của môi trường và làm bài phát biểu “Thúc đẩy kinh tế phát triển, thiết lập thành phố mới màu xanh”, chỉ ra tình hình chung về phát triển kinh tế trước mắt, ngành môi trường cũng cần phải làm tốt công việc của mình. Bài phát biểu này như là một làn gió xuân tươi mát bất ngờ thổi đến. Thời đại này, toàn bộ đất nước từ trên xuống dưới đều nghiên cứu kinh tế, nói về phát triển, lúc này môi trường là một bộ phận bị xem nhẹ.

Buổi chiều, Dịch Quân ở bên ngoài đi vào, nói bên tai:

- Chủ tịch, phó chủ tịch Lý đến rồi, nhìn dáng vẻ rất bình tĩnh, anh xem?

Thấy vậy là chắc chắn rồi, Lý Quốc Hoa đúng là theo đúng thời hạn đến. Nếu như bây giờ mình không ra ngoài gặp, truyền ra ngoài, phó chủ tịch Lý Quốc Hoa đã làm tốt phương án mà chủ tịch lại tránh không gặp thì trách nhiệm hơi bị lớn đấy. Nhiếp Chấn Bang không thể làm ra chuyện như vậy.

Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, rồi cũng đứng lên nói:

- Mời hắn ta vào đi.

Vừa nhìn thấy Lý Quốc Hoa, Nhiếp Chấn Bang đã cười nói:

- Phó chủ tịch Lý đến rồi, mời ngồi.

Lời lẽ tuy là khách sáo nhưng từng hàng từng chữ lại phát ra một sự khách khí ngăn cách ngàn dặm, Lý Quốc Hoa vẫn có tí năng lực này, lập tức Lý Quốc Hoa mỉm cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, lần này tôi tới là để báo cáo tình hình nhà máy dệt.

Lý Quốc Hoa nói như vậy lộ rõ vẻ mặt chỉ là tới để giải quyết công việc chung, hơn nữa trong lời nói phát ra cảm giác rất xa xôi. Mâu thuẫn ân oán giữa Lý Quốc Hoa và Nhiếp Chấn Bang, hai người đều có nền tảng gia đình gần giống nhau, đều cứng rắn giống nhau, một người có kinh nghiệm ở phương Tây nước ngoài, một người có kinh nghiệm làm việc ở Ủy ban kỷ luật, hai người có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân. Đây mới đúng là đối thủ số mệnh, không thể có cơ hội làm hòa. Lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Việc ba nhà máy dệt rất là quan trọng. Điều này liên quan đến sự ổn định của thành phố chúng ta. Trong phương diện này phó chủ tịch Lý đã điều tra nghiên cứu một thời gian dài rồi, bây giờ lại trực tiếp quản lý việc này, chắc là đã có một phương án thỏa đáng, thích hợp rồi. Bây giờ tôi rất hồi hộp, mong chờ được xem kế hoạch của phó chủ tịch Lý rồi.

Không khí giữa hai người có chút lúng túng, nếu nói là chưa xé rách mặt nhau đó là giả dối, nhưng bên ngoài hai người nói chuyện vẫn phải giữ thái độ đúng mực. Lý Quốc Hoa lúc này cũng không nói nhiều, cầm ra một tập tài liệu đưa lên cũng không nói thêm gì nữa.

Nhận lấy tài liệu, cả tập tài liệu khoảng hơn bốn mươi trang. Tiêu đề được viết trên trang bìa là “Phương án cải cách nền công nghiệp dệt thành phố Lương Khê”, Nhiếp Chấn Bang nhìn rất kỹ, gần như xem từng câu từng chữ, xem mất chừng hơn năm mươi phút, lúc này Nhiếp Chấn Bang mới ngẩng đầu lên.

Trên khuôn mặt Nhiếp Chấn Bang không tỏ ra biểu lộ gì, nhưng trong lòng thì đang phân tích. Thực tình mà nói, trong việc phát triển xây dựng kinh tế Lý Quốc Hoa cũng có trình độ đấy. Mấy năm nay, nền kinh tế thành phố Lương Khê phát triển rất nhanh, vượt qua cả Giang Châu, trở thành đầu bảng của tỉnh Giang Bắc. Điều này không thể tách rời khỏi công lao của Lý Quốc Hoa được. Dẫn dắt được mấy doanh nghiệp nổi tiếng quốc tế vào, đằng sau cũng có bóng dáng Lý Quốc Hoa. Xét về các mối quan hệ, về năng lực, Lý Quốc Hoa vẫn là rất mạnh.

Nhưng đối với sự cải cách ngành dệt, Nhiếp Chấn Bang lại có một cách nhìn khác. Trong kế hoạch của Lý Quốc Hoa, ba nhà máy dệt sau này sẽ tiến hành sát nhập tài sản lại, ủy ban nhân dân thành phố đầu tư số tiền một trăm triệu, cộng thêm với một nghìn mẫu đất, nhà xưởng, thiết bị, tài sản và kỹ thuật độc quyền để nhập cổ phần, chiếm năm mươi lăm phần trăm cổ phần của ba nhà máy. Ngoài ra bốn mươi lăm cổ phần còn lại là thu hút vốn đầu tư nước ngoài. Dựa vào số vốn này để hoàn thành việc sa thải công nhân, phân loại sa thải. Những công nhân viên còn lại sẽ được đào tạo lại, đánh giá công việc, và đầu tư dây chuyền tiên tiến của nước ngoài về, tạo thành một tập đoàn ngành dệt mới của Lương Khê, từ đây khôi phục lại cả ngành dệt.

Kế hoạch này về chi tiết, tốt thì có tốt, cũng có thể được xem là một kế hoạch hay, nhưng theo Nhiếp Chấn Bang thì vẫn còn chỗ thiếu sót.

Trong lòng ngầm lắc đầu thở dài, Lý Quốc Hoa con người này, năng lực thì có đấy, nhưng trong hành động lời nói vẫn rất thiên về sự cao xa, hoành tráng.

Trong kế hoạch chi tiết của Lý Quốc Hoa, đã không xét đến lợi ích của các công nhân viên bình thường của ba nhà máy dệt. Hay nói một cách khác, việc Lý Quốc Hoa làm toàn là đại sự. Đầu tư, thu hút vốn nước ngoài, đầu tư dây chuyền sản xuất mới, làm hết những điều này là có thể sinh ra lợi ích hiệu quả. Nhiếp Chấn Bang lại có chút nghi ngờ, thậm chí, nói một cách không khách sáo, hợp nhất vô căn cứ, không theo thị trường điều chỉnh phương thức sản xuất, sự cải cách mù quáng như vậy rất có thể tạo thành một gánh nặng vô cùng to lớn cho thành phố Lương Khê.

Đừng nghĩ ba nhà máy một năm cộng lại cũng phải tiêu hao hết mấy triệu. Nhưng một khi hợp nhất, không phải đơn giản là một cộng một như vậy, rất có thể một năm cũng phải thua lỗ trên trăm triệu, thậm chí mấy tỷ.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:

- Phó chủ tịch Lý, phương án này tổng thể mà nói thì rất là hay. Nhưng, ở khía cạnh thu hút đầu tư nước ngoài, cá nhân tôi lại thấy vẫn cần phải thận trọng. Cần phải điều động được tính tích cực của công nhân viên ba nhà máy. Tôi thấy, có thể xem xét cho công nhân viên cũng tham gia cổ phần, mọi người đều trở thành cổ đông của doanh nghiệp mới, như vậy mới có thể làm dịu đi cảm giác sợ hãi của công nhân viên.

Khi nói tới cái này, Nhiếp Chấn Bang cũng là căn cứ vào thực tế, về diện tích của khu nhà máy, vì ba nhà máy cơ bản vẫn đều nằm sát nhau, nếu muốn thông nhau, chỉ cần phải đập vài bức tường đi là được, ở khía cạnh này thì hoàn toàn chẳng có vấn đề gì. Đồng thời, nhiều đất như vậy cũng thật là lãng phí, ý của Nhiếp Chấn Bang là, có thể xem xét lấy ra năm trăm mẫu đất nhà máy nằm tiếp giác với con đường lớn nối liền khu vực trung tâm phồn hoa của thành phố, thành lập công ty bất động sản tập đoàn Dệt May, tiến hành khai thác, phát triển bất động sản. Đây cũng được coi là một thí điểm cải tạo khu vực thành phố cùng các nhà xưởng đã cũ nát.

Trong sản xuất, Nhiếp Chấn Bang cũng đưa ra cái nhìn của mình, thiết lập thị trường, điều tra nghiên cứu đầy đủ, tận dụng các máy móc thiết bị sẵn có để sản xuất những sản phẩm mà thị trường khan hiếm. Mà không phải là đầu tư máy móc mới một cách mù quáng. Tận dụng kinh tế có hạn trên cơ sở sẵn có.

Nghe xong lời nói của Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt của Lý Quốc Hoa rất khó coi. Lý Quốc Hoa con người này cực kỳ tự phụ, theo cách nhìn của anh ta thì tác phong của Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn rất nhỏ nhặt, ý thức nhà nông, không làm nên được điều gì, làm như vậy mới càng làm ngành dệt chết thêm. Nhưng nay Nhiếp Chấn Bang là cấp trên nên Lý Quốc Hoa cũng không nói được gì.

Hơn nữa, Lý Quốc Hoa cũng chỉ mong sao cho Nhiếp Chấn Bang thất bại cho xấu mặt.

Lập tức Lý Quốc Hoa hừ một tiếng nói:

- Chủ tịch Nhiếp, nếu như anh đã kiên trì như vậy, tôi cũng chẳng nói thêm gì nữa. Về việc này, tôi vẫn giữ ý kiến của mình. Ngoài ra, tôi thấy chúng ta nên trưng cầu ý kiến của công nhân viên đi.

Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, lập tức nói:

- Như vậy tốt lắm, phương án này của anh cứ để nguyên như vậy, sau đó trên cơ sở của kế hoạch này, tôi sẽ làm ra một bản kế hoạch mới. Công bố ra cho công nhân viên các nhà máy dệt, xem nhân dân lựa chọn thế nào? Anh thấy thế được không?

Lý Quốc Hoa nheo mày một cái, đây được xem là đánh cuộc sao? Những tưởng nơi này là khu tự trị Tây Bắc và vùng miền xa xôi sao? Người ở khu kinh tế phát triển rất có con mắt nhìn đấy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Quốc Hoa cũng đang chờ đợi Nhiếp Chấn Bang xấu mặt, cũng gật đầu nói:

- Được, cứ làm theo ý của chủ tịch Nhiếp đi, mọi thứ đều do nhân dân chọn lựa!

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Bình luận

Truyện đang đọc