TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Ván cờ Thạch Nghị Vũ dàn xếp ổn thỏa, Tiếu Thiện Minh vốn là Phó cục trưởng cục Công an thành phố, chẳng qua, trước kia phân quản công tác tuyên giáo và huấn luyện cảnh sát, còn công tác trị an, giao thông đều là bộ ngành quan trọng của cục Công an thành phố, thuộc loại chức quan béo bở, không thể so sánh với tuyên giáo và huấn luyện cán bộ. Nhìn qua tưởng Thạch Nghị Vũ đưa ra lợi ích và điều kiện vô cùng tốt, nhưng trên thực tế, chẳng qua chỉ là một sự điều chuyển phân công đơn giản.

Nhưng chuyện như vậy Nhiếp Chấn Bang cũng không truy cứu. Nếu quả thật còn giằng co nữa, bên kia mà lật lại, kiên quyết không thừa nhận đua xe, chỉ thừa nhân chạy tốc độ cao, quan tòa này còn có thể xử sao. Đương nhiên, nếu là là vụ án hình sự thực sự giống kiểu cưỡng gian, làm bị thương người khác…, Nhiếp Chấn Bang sẽ không dễ dàng buông tay như vậy. Tuy nhiên, lúc này, có thể có chút lợi ích, thì cũng còn hơn không. Tiếu Thiện Minh quản đội trị an và chi đôi cảnh sát giao thông, chắc chắn sẽ có điều chỉnh công tác đối với hai bộ ngành này. Như vậy tới lúc đó, thời khắc mấu chốt cũng có thể giúp mình không ít.

Lập tức Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:

- Bí thư Thạch suy nghĩ rất chu đáo, phương diện này đúng là tôi nghĩ có chút phiến diện rồi.

Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:

- Bí thư Thạch, hiểu lầm cũng đã nói rõ rồi, tôi thấy, chuyện này dừng ở đây

Có chỉ thị của Nhiếp Chấn Bang, rất nhanh, bên phía ba đại đội cảnh sát giao thông, Triệu Hải Ninh lại theo trình tự thông thường, bảo mấy người nộp tiền phạt, giáo huấn một trận, là xong chuyện.

Phương diện này, Nhiếp Chấn Bang cũng không phải sợ Thạch Nghị Vũ giở trò gì, chỉ là phân công một Phó cục trưởng thôi mà, cũng không phải liên lụy tới vị trí quan trọng gì. Nếu ngay cả việc này Thạch Nghị Vũ cũng giở trò, vậy Thạch Nghị Vũ đã không đi được tới vị trí hiện tại.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đứng lên, nói với Lý Cư Bằng bên ngoài:

- Cư Bằng, chuẩn bị một chút, báo cho lão Qúach chúng ta tới vịnh Nguyệt Hồ xem một chút.

Nhìn xe của Nhiếp Chấn Bang chạy nhanh ra khỏi trụ sở làm việc của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố, lúc này, ở cửa sổ văn phòng Thạch Nghị Vũ, Lưu Tư Tồn đứng cạnh Thạch Nghị Vũ nhìn bóng lưng Nhiếp Chân Bang rời đi.

- Bí thư Thạch, Nhiếp Chấn Bang đây là được voi đòi tiên. Thời gian này, các phương diện công tác của thành phố Vọng Hải dều khiến lòng người lo lắng. Mọi người đều mơ hồ, cứ lâu dài như vậy, chỉ e sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Lưu Tư Tồn lại khuyên giải.

Về vấn đề này, Lưu Tư Tồn đã nói qua không dưới năm lần. Điều này khiến Thạch Nghị Vũ nhíu mày lại:

- Những lời này của Trưởng ban thư ký Tư Tồn không cần nói nhiều. Trời của thành phố Vọng Hải vẫn không thể sụp xuống được. Lòng người bàng hoàng, đây là đang sợ hãi, Nhiếp Chấn Bang này thật không đơn giản. Không phải một chút chuyện nhỏ có thể lật đổ được. Hiện tại cơ hội duy nhất của chúng ta chính là đợi, đợi Nhiếp Chấn Bang tự mình mắc sai lầm, lỗ hổng lớn. Chúng ta có thể một kích trí mạng.

Lưu Tư Tồn rất ngại ngùng. Trong lời nói của Thạch Nghị Vũ có ý, nói như vậy, rõ ràng là nói bóng gió. Qủa thật, trong lời nói của Thạch Nghị Vũ có ý rất rõ ràng là sau khi Nhiếp Chấn Bang đến Vọng Hải nhậm chức, là đi theo con đường của Phó Bí thư Kiều. Tin tức trong Tỉnh ủy, ở Vọng Hải cũng có không ít người biết. Hiện tại, không ít lãnh đạo Tỉnh ủy rất không vừa ý đối với thành phố Vọng Hải, với tập đoàn Á Hải. Gọi Nhiếp Chấn Bang tới chính là mục đích này.

Cái gọi là, cây ngay không sợ chết đứng, nếu tự thân vượt qua thử thách, không có vấn đề gì, còn sợ Nhiếp Chấn Bang sao?

Nhìn bộ dạng xấu hổ của Lưu Tư Tồn, Thạch Nghị Vũ cũng hiểu, ngay cả mình cũng nhận được không ít ưu đãi từ Lâm Chính Tinh, Lưu Tư Tồn chắc chắn cũng như vậy.

Lập tức trầm giọng nói:

- Đồng chí Tư Tồn, tài liệu hội nghị thường vụ theo thông lệ ngày mai, phát tới tay từng ủy viên ở Vịnh Nguyệt Hồ, thành phố Vọng Hải chúng ta, tôi thấy, căn bản không thích hợp làm bán đấu giá công khai. Ngoài ra, đối với hạng mục mảnh đất vịnh Nguyệt Hồ dùng làm khu nhà ở, tôi cảm thấy, vẫn có chút không ổn. Phương diện này anh phải chú ý một chút.

Nghe lời nói của Thạch Nghị Vũ, Lưu Tư Tồn lộ vẻ vui mừng. Ý tứ trong đó rất rõ, thay đổi tính chất sử dụng mảnh đất vịnh Nguyệt Hồ, thành phố Vọng Hải không phù hợp bán đấu giá đất. câu này này đã đủ rõ ràng. Bí thư Thạch muốn mình liên hệ những Uỷ viên khác, lót đường trước, nghĩ tới đây, Lưu Tư Tồn cũng gật đầu nói:

- Bí thư Thạch nhìn xa trông rộng, nhìn rõ thành phố Vọng Hải. vọng Hải chúng ta, trước nay đều coi phát triển kinh tế là chính, khai thác bất động sản, đúng là quá phù hợp.

Buổi chiều, Nhiếp Chấn Bang vừa đi làm, Lý Cư Bằng liền cầm một bản tài liệu đi tới, thần sắc có chút phức tạp, thấp giọng nói:

- Chủ tịch thành phố, đây là tài liệu Trưởng ban thư ký Lưu mới đưa tới, những vấn đề sẽ thảo luận ngày mai. Phương diện này, tôi cảm thấy có một điều rất có mục đích.

Lời nói của Lý Cư Bằng khiến Nhiếp Chấn Bang rất kinh ngạc. Hơn một tháng qua, Lý Cư Bằng luôn làm việc cẩn trọng, cũng không nói quá nhiều. Hôm nay lại chủ động đưa ra ý kiến.

- Cư Bằng, có gì bất thường? Cứ nói đi đừng ngại.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười. Trong khoảng thời gian này, về mặt nhân phẩm, Lý Cư Bằng luôn khiến Nhiếp Chấn Bang tán thành. Nhưng về mặt năng lực, Lý Cư Bằng biểu hiện rất quy củ. Tìm hiểu và suy nghĩ về nhiều mặt một chút, là một phương thức tốt để khắc sâu nhận thức Lý Cư Bằng.

- Chủ tịch, trên tài liệu cho thấy chuẩn bị thảo luận về việc thay đổi tính chất sử dụng của mảnh đất vịnh Nguyệt Hồ tháng sau. Nói là chuẩn bị thay đổi từ đất dùng để làm nhà ở thành khu du lịch. Trong thành phố, muốn chuẩn bị lực lượng lớn phát triển tài nguyên du lịch của khu vực vịnh Nguyệt Hồ này.

Lý Cư Bằng nói nhè nhẹ.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang không nói lời nào, lập tức nói tiếp:

- Chủ tịch, phía vịnh Nguyệt Hồ có chút phong cảnh. Nhưng nếu nói khai thác phát triển du lịch, chút tài nguyên này rõ ràng không đủ.

Sau đó Lý Cư Bằng không nói gì thêm. Đây cũng là một thứ quy tắc của thư ký. Cũng không phải tất cả lãnh đạo đều ngu, ngược lại, có thể làm người của lãnh đạo, không nhất định phải có năng lực mạnh, hoặc, về mặt phát triển kinh tế có lẽ vẫn chưa đủ. Nhưng, về mặt tu dưỡng chính trị, mỗi lãnh đạo đều không thể coi thường.

Thân là cấp dưới, nói gì cũng nói đến cùng, sẽ không để con đường phát huy cho lãnh đạo, thư ký như vậy, lãnh đạo không thích.

Ở phương diện này, rất hiển nhiên Lý Cư Bằng cũng được cao nhân chỉ điểm, làm rất khá.

Thay đổi tính chất sử dụng mảnh đất vịnh Nguyệt Hồ, phương diện này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã sớm dự liệu rồi. Với cách làm người của Lâm Chính Tính, sau khi bán đấu giá, sẽ không thể không có hành động tiếp theo.

Vấn đề này khá khó giải quyết. Một mặt, lý do của Thạch Nghị Vũ lúc này lại rất tốt, có thể nói là có được lợi ích. Nếu thay đổi vịnh Nguyệt Hồ thành khu công nghiệp, hoặc dùng làm cửa cảng biển, mình căn bản không cần lo lắng, thậm chí, cũng khôgn cần phải đả thông các ủy viên thường vụ khác, đã có thể giải quyết vấn đề này rất dễ, nhưng hiện tại, nếu nói phát triển tài nguyên du lịch ở vịnh Nguyệt Hồ, mặc dù tài nguyên khôngnhiều, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được. Hơn nữa, mục đích của đám Thạch Nghị Vũ chính là phá hủy lần đầu tư này. Nếu như vậy, tính chất mục đích rõ ràng hơn nhiều.

Thường ủy có tổng cộng 13 ủy viên, số phiếu của mình sẽ là, mình một phiếu, Tề Tư Nguyên một phiếu, thêm Trương Tranh Quang, như vậy mới có ba phiếu. Mà bên phía Thạch Nghị Vũ rõ ràng đã có bốn phiếu. Hiện tại, xem ai có thể có được sự khẳng định của những ủy viên khác. Xem ra, mình cũng phải liên lạc với những ủy viên khác một chút.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đứng lên, mở cửa phòng, chỉ hai bước, liền đi tới cửa phòng làm việc của Vương Á Quang. Vương Á Quang là đối tượng thuyết phục đầu tiên của mình.

Về cấp bậc mà nói, Vương Á Quang là cấp bậc Thứ trưởng, ngang bằng với Thạch Nghị Vũ. Điều khác biệt duy nhất chính là, về mặt danh hiệu, Vương Á Quang thiếu một tấm biển ủy viên Tỉnh ủy.

Lần trước, chĩa mũi nhọn vào việc điều tra Ngưu Siêu, thiên hướng của Vương Á Quang đột nhiên lại khiến không khí toàn bộ hội nghị thay đổi. Về mặt bản năng, Nhiếp Chấn Vũ cảm thấy, Vương Á Quang, có lẽ không đơn giản như ngoài mặt, nghĩ cũng đúng, một cán bộ cấp Phó tỉnh, sao có thể không có chút nguyên tắc nào, không có chút chủ kiến nào, trở thành cỏ đầu tường nghiêng ngả.

Lý do chỉ có một, tuy Vương Á Quang là một cán bộ cấp Phó tỉnh, nhưng cũng không dám chống lại toàn thành phố Vọng Hải và tập đoàn Á Hải. Vì tự bảo vệ mình, Vương Á Quang rất có thể áp dụng sách lược khiêm tốn, thậm chí, nói không chừng, liên quan tới thư tố cáo của Hoàng Lương Văn chính là do Vương Á Quang bày ra đó.

Đương nhiên, những điều này chỉ là một sự phỏng đoán. Nhưng điều này cũng không ngăn cản mình đi tranh thủ sự ủng hộ của ông ta. Nếu có thể dưa Vương Á Quang ra sân khấu, chống lại Thạch Nghị Vũ, như vậy, toàn bộ sự việc nói không chừng sẽ có chuyển cơ nhất định.

Dưới sự chỉ dân của thư ký, Nhiếp Chấn Bang vừa bước vào phòng làm việc của Vương Á Quang. Lúc này Vương Á Quang mỉm cười đứng lên, rất nhiệt tình, đích thân rót một chén trà nóng cho Nhiếp Chấn Bang, mỉm cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, anh đúng là khách quý có muốn mời cũng không mời được.

Nghe lời nói của Vương Á Quang, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Chủ tịch thành phố, đây là ngài phê bình tôi à. Ngày thường đúng là tôi tới ít. Về phương diện này, công tác của tôi đúng là làm chưa được tốt. tôi nên giao lưu trao đổi tư tưởng, báo cáo công tác với Chủ tịch nhiều hơn nữa.

Bất kể là ai đều thích nghe nịnh. Nhiếp Chấn Bang hạ thấp bản thân, điều này cũng khiến Vương Á Quang có chút hài lòng. Nhìn sắc mặt của Vương Á Quang, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, quả nhiên, như vậy, cũng coi như thành công một nửa rồi.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:

- Chủ tịch thành phố, lần này tới, chủ yếu là muốn báo cáo với ngài một chút về mặt sắp xếp vịnh Nguyệt Hồ.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng kể lại tỉ mỉ tư tưởng của mình đối với mảnh đất vịnh Nguyệt Hồ và tiến cửa bất động sản Gia Thịnh, sau đó nhìn Vương Á Quang nói:

- Chủ tịch, hiện giờ, Bí thư Thạch có ý muốn phát triển tài nguyên du lịch của vịnh Nguyệt Hồ, nhưng tôi cảm thấy vậy có chút không ổn.

Tài nguyên du lịch của vịnh Nguyệt Hồ rất ít, nếu thật sự đầu tư, chỉ e không có hiệu quả và lợi ích như dự đoán.

Những lời này cũng khiến Vương Á Quang ngẩn người, thật không ngờ, Vương Á Quang không ngờ Nhiếp Chấn Bang lại thẳng thắn như vậy, trực tiếp tới mức không giống một cán bộ cấp giám đốc sở.

Bình luận

Truyện đang đọc