TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Lời nói của Lưu Bân vừa dứt, Cao Vệ đứng ở cạnh cũng gật đầu nói:

- Đúng đấy, Tam ca, anh Bân nói không sai. Anh đến đây đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của Uông Hồng Viễn. Vốn nghĩ cái vị trí đó là mười phần chắc chín, không ngờ lại bị anh đoạt đi rồi, Uông Hồng Viễn giờ đã 44, 45 tuổi. Lần này thật vất vả có được cơ hội bước thêm nửa bước để lên Giám đốc Sở, nhưng lại bị anh ngăn lại. Nhất định là không dễ chịu rồi.

Lưu Bân cũng gật đầu nói:

- Lão Tam, theo chức vụ mà nói, cậu lớn hơn, theo tuổi mà nói, tôi lớn hơn cậu chút. Tính cách của tôi, cậu chắc cũng hiểu, gọi Tam ca là tôi không mở miệng được rồi, sau này, tôi gọi cậu là lão Tam là được. Vệ Tử nói không sai. Uông Hồng Viễn không đơn giản, Từ Hồng Chuyên và Hoàng Tịch Sinh đều là người của ông ta, thái độ của Đàm Hùng Bân cũng lập lờ không rõ ràng, tôi thấy, cái vị trí của tổ 2 đó, cậu cần thu xếp càng sớm càng tốt. Như vậy đối với chuyện nắm giữ phòng số năm của cậu, cũng sẽ có lợi hơn.

Nhưng thật ra Nhiếp Chấn Bang lúc này rất cao hứng, không nghĩ đến, trong phòng năm, lại vẫn tập trung hai người là con cháu thế gia. Nhân vật trong vòng luẩn quẩn, Nhiếp Chấn Bang nhìn lại, chỉ cần không phải loại hàng nát như Chu Thần đó thì những người khác đều dễ tiếp xúc. Hơn nữa, nghe cách hai người nói chuyện và suy nghĩ, cũng không phải loại người không có đầu óc, trái lại, giác ngộ chính trị đều rất nhạy bén.

Hai người này, sau này có thể là cánh tay mạnh mẽ làm chỗ dựa cho mình. Trầm tư một lúc, Nhiếp Chấn Bang trong lòng cũng đang suy nghĩ về hai ứng cử viên cho vị trí tổ trưởng tổ hai.

Cán bộ cấp Cục trưởng, hiện đang trong kế hoạch của mình, hoặc có thể nói, ở trong hệ thống của chính mình, người thích hợp cũng không nhiều. Dịch Quân tính là một, nhưng bản thân đã sắp đặt Dịch Quân xong xuôi rồi, vậy tức là không thể điều động lại được. Suy nghĩ một lát, trong đầu Nhiếp Chấn Bang xuất hiện một người có thể lựa chọn.

Phó chánh văn phòng tinh thần văn minh Trung ương Đoàn, Trịnh Căn Sinh, đây chính là người đi theo mình sớm nhất. Mấy năm nay, không có mình dìu dắt, mặc dù có thành thích có năng lực, nhưng vẫn dậm chân tại chỗ. Theo lý mà nói, không thể nào như vậy, kết quả như thế, chỉ có một, đó là đằng sau Trịnh Căn Sinh không có ai nâng đỡ. Điều này cũng gián tiếp chứng minh rằng phía sau bước đi của Trịnh Căn Sinh không có bất cứ phe phái nào. Người như vậy, là người đáng tin cậy.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:

- Ừ, ứng cử viên của tổ hai, trong lòng tôi cũng đã có tính toán, hai người hãy yên tâm. Lão Lưu, Vệ Tử, hai người giúp tôi nắm chắc tổ một và tổ sáu, vậy là tôi đã bớt việc hơn rồi. Hai người ra ngoài trước đi. Buổi tối, chúng ta cùng tới Vương Triều tụ họp.

Đợi sau khi hai người Lưu Bân và Cao Vệ đi rồi, Nhiếp Chấn Bang lúc này trầm ngâm một chút, liền cầm điện thoại lên. Trí nhớ của Nhiếp Chấn Bang rất tốt, mặc dù thời gian rời khỏi Trung ương Đoàn đã hai năm, nhưng, điện thoại lại nhớ rất rõ ràng. Gọi đi một cú điện thoại, một lát sau, đầu bên kia, một âm thanh quen thuộc truyền tới. Đúng là Trịnh Căn Sinh.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:

- Lão Trịnh, còn nhớ tôi không?

Một câu nói, đầu dây bên kia, cả người Trịnh Căn Sinh đều kinh hãi. Có chút giật mình, có chút khó có thể tin, một lúc lâu sau, cũng chưa bình tĩnh, giọng cũng có chút run rẩy nói:

- Cậu, cậu là Tam thiếu gia?

Giờ phút này, Trịnh Căn Sinh cảm thấy một trận kích động. Từ khi ở Trung ương Đoàn bên này đi theo Tam thiếu gia một khoảng thời gian, sau đó Nhiếp Chấn Bang dời Trung ương Đoàn, đi xa tới Tây Bắc nhậm chức, Trịnh Căn Sinh liền nhớ kỹ lời của Nhiếp Chấn Bang. Tuy rằng, suốt hơn hai năm chờ đợi, cũng chưa được Nhiếp Chấn Bang tiệu tập, nhưng Trịnh Căn Sinh vẫn kiên trì. Lần này đây, Nhiếp Chấn Bang điều động trở lại thủ đô, ngay cái thời điểm Trịnh Căn Sinh đã cảm thấy thất vọng, thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Nhiếp Chấn Bang. Đời người thay đổi rất nhanh, chờ được cuộc điện thoại này cũng là ở thời điểm mất mác nhất, cảm giác thật là có chút giống như trò đùa.

- Ha ha, hơn hai năm rồi, lão Trịnh anh còn nhớ tôi, khiến tôi cũng có chút ngượng ngùng rồi. Không nói lời vô nghĩa nữa, lão Trịnh, hiện giờ tôi điều nhiệm tới Ủy ban Kỷ luật Trung ương, đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm phòng năm, chịu trách nhiệm về việc giám sát kiểm tra kỷ luật, anh có hứng thú tới đây công tác không? Lúc này, tổ hai của phòng năm vẫn thiếu một Cục trưởng. Với lý lịch kinh nghiệm, năng lực và cấp bậc của anh, tôi cảm thấy, anh rất thích hợp với chức vụ này.

Nhiếp Chấn Bang không có nói quanh co lòng vòng tý nào, mà nói thẳng mục đích của mình ra.

Đầu bên kia, Trịnh Căn Sinh trong lòng có chút mừng như điên. Công tác ở Ủy ban Kỷ luật, đây chính là nơi dễ dàng nhất để có được thành tích. Tuy rằng, công tác Ủy ban Kỷ luật không dễ làm. Phần lớn đều là bố trí sau khi đã diễn ra một trận “đánh cờ chính trị”. Nhưng, có Nhiếp Chấn Bang với bối cảnh như vậy tồn tại, Trịnh Căn Sinh cơ bản cũng không lo lắng việc này. Ngay lập tức, Trịnh Căn Sinh không chút do dự lên tiếng trả lời:

- Tam thiếu gia, tôi đây không có vấn đề gì. Chỉ cần lệnh điều động đến, tôi lập tức có thể tới trình diện.

Sau khi cùng Trịnh Căn Sinh quyết định, Nhiếp Chấn Bang lại cầm điện thoại gọi tới chỗ Hoắc Thu Nguyên. Vì vừa mới đến cho nên, về tổ chức nhân sự bên trong của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, hắn cũng còn chưa hiểu rõ các mặt. Việc điều chuyển Trịnh Căn Sinh, vẫn chỉ có thể là để Hoắc Thu Nguyên giúp đỡ giải quyết.

Điện thoại vừa thông, tiếng cười sang sảng của Hoắc Thu Nguyên liền truyền tới:

- Ha ha, Chủ nhiệm Nhiếp, gọi điện tới đây là có việc gì cần tôi giúp sao?

Tính chất công việc của Hoắc Thu Nguyên cũng giống như Trưởng ban thư ký Thành ủy. Ở bên trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương, Hoắc Thu Nguyên chính là đại quản gia, còn phải phân công quản lý sự việc của Cục cán bộ lão thành Ủy ban Kỷ luật Trung ương.

Nhiếp Chấn Bang vừa mới báo danh, lập tức liền gọi điện tới đây luôn, nhất định là có chuyện, những thứ kiểu này, Hoắc Thu Nguyên vẫn có thể đoán được ra.

Nhiếp Chấn Bang cũng không che giấu, chuyện như này, cứ thẳng thắn một chút thì tốt hơn. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, lúc này, Nhiếp Chấn Bang hạ thấp thái độ của mình, mỉm cười nói:

- Ha ha, Chủ nhiệm Hoắc, đúng là có việc phải làm phiền anh một chút. Ứng viên tổ trưởng của tổ hai thuộc phòng năm chúng tôi không phải vẫn còn đang trống sao? Chỗ tôi, thật ra có một ứng cử viên thích hợp, đồng chí Trịnh Căn Sinh, người của văn phòng thanh niên văn minh bên Trung ương Đoàn. Đồng chí này là cán bộ nhiều năm đảm nhiệm cấp Cục phó, ở lĩnh vực này cũng có không ít kinh nghiệm công tác cũng rất có kinh nghiệm phong phú. Tôi nghĩ, có thể phiền Chủ nhiệm Hoắc giúp đỡ một chút không, đưa đồng chí Trịnh Căn Sinh điều chuyển đến đây, đảm nhiệm tổ trưởng của tổ hai.

Nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, trong lòng Hoắc Thu Nguyên hơi sửng sốt. Chuyện này rất bình thường, Nhiếp Chấn Bang không làm vậy, đấy mới là chuyện lại. Lập tức, Hoắc Thu Nguyên cũng cười nói:

- Như vậy sao? Chủ nhiệm Nhiếp, cậu cứ yên tâm đi. Tôi sắp xếp một chút, khoảng chừng, ngày mai hoặc ngày mốt, đồng chí Trịnh Căn Sinh có thể đến chỗ cậu trình diện.

Ngay tại thời điểm diễn ra cuộc điện thoại của Nhiếp Chấn Bang và Hoắc Thu Nguyên, ở văn phòng của Phó chủ nhiệm Uông Hồng Viễn, hai người Từ Hồng Chuyên và Hoàng Tịch Sinh đều tỏ vẻ tức giận.

Hoàng Tịch Sinh tuổi chừng 36 – 37 tuổi, bản thân xem như là hệ chính của Uông Hồng Viễn. Chủ nhiệm Uông thăng cấp, vậy mình không phải cũng có thể lên theo sao? Nhưng hôm nay, lại bị Nhiếp Chấn Bang phá hỏng, trong lòng tức giận cũng là điều có thể hiểu.

- Chủ nhiệm Uông, anh cứ đành chịu như vậy sao. Sau khi Chủ nhiệm Hoắc đi rồi, tôi liền nhìn thấy hai tên nhãi Lưu Bân và Cao Vệ với đôi mắt trông mong mà chạy tới văn phòng của Nhiếp Chấn Bang. Bọn chúng là đang muốn đi biểu hiện lòng trung thành đấy. Trong phòng, thái độ Đàm Hùng Bân vẫn luôn lập lờ nước đôi, tôi thấy, vị trí của tổ hai này, chúng ta phải chuẩn bị và bố trí cho sớm. Nếu không, bị Nhiếp Chấn Bang lấy đi, vậy thì cũng muộn rồi.

Hoàng Tịch Sinh nói một cách lo lắng.

Ở đâu có người, thì chỗ đó có giang hồ. Nơi có quan trường, thì còn có tranh đấu. Cái khác nhau chính là, mục đích tranh đấu, quy mô tranh đấu và nguyên nhân tranh đấu.

Có, là vì một cái mũ (tức chức vị) ở trên đầu mà đấu, có, là vì quyền lợi và tiền đồ của cấp dưới mà đấu. Có những cuộc tranh đấu, đều diễn ra trong vô hình, như gió xuân mưa phùn liên miên không dứt, loại tranh đấu này, phần lớn là tốt, hai bên đều tuân thủ nghiêm ngặt một điểm mấu chốt,, đó là sẽ không để sự việc gây ồn ào lớn. Mà có một số tranh đấu, lại lấy cái chết làm kết thúc cuối cùng. Không cẩn thận một chút, thì sẽ là vạn kiếp bất phục. Từ đây, cũng không có khả năng vùng dậy lần nữa.

Lúc này, giữa Uông Hồng Viễn và Nhiếp Chấn Bang, chính là loại tranh đấu thuộc kiểu vô hình đó. Trong vấn đề tổ trưởng của tổ hai, nó sẽ có quyết định trực tiếp tới thái độ và khuynh hướng của Đàm Hùng Bân.

Nếu như mất đi vị trí này, cho dù bên cạnh mình có hai cái tổ trưởng là Từ Hồng Chuyên và Hoàng Tịch Sinh, nhưng, sức nặng của lời nói cũng đã thấp đi một bậc.

Ngay sau đó, trầm ngâm một chút, Uông Hồng Viễn cũng chậm rãi nói:

- Hai người các cậu đi về trước đi, làm tốt công việc mình đảm nhận. Về những phần khác, không cần lo lắng suy nghĩ. Chủ thứ và công tư phải rõ ràng. Chuyện này, tôi tự có sắp xếp.

Nhìn Từ Hồng Chuyên và Hoàng Tịch Sinh cùng rời khỏi văn phòng, Uông Hồng Viễn cũng cầm điện thoại lên bấm gọi cho Trưởng ban tổ chức Ủy ban kỷ luật Thái Lập Cường.

Vừa nối được điện thoại, Uông Hồng Viễn liền cười nói: - Bộ trưởng Thái, làm phiền rồi. Tôi là lão Uông, quản lý kiểm tra kỷ luật của phòng năm. Ừm, tìm Bộ trưởng Thái có ý là, về chuyện tổ trưởng tổ hai còn trống ở phòng năm chúng tôi, tôi muốn đề cử với Bộ trưởng Thái một đồng chí. Buổi tối Bộ trưởng Thái có thời gian sao? Cùng nhau ăn bữa cơm, vừa ăn vừa nói chuyện được chứ?

Nghe được ý của Uông Hồng Viễn, Thái Lập Cường cũng cười nhạt một tiếng. Lão Uông này đúng là coi mình làm nhân vật quan trọng tới đâu. Xem ra, đây là đang chưa hết hi vọng với cái vị trí chủ nhiệm phòng năm này. Muốn nắm lấy sức mạnh phía dưới, dùng cái này để chống lại Nhiếp Chấn Bang, ý tưởng này là tốt, nhưng, thực tế lại thật tàn khốc.

Ngay lập tức, Thái Lập Cường cười nói:

- Lão Uông, ăn cơm thì không cần. Trước lúc ông gọi điện, lão Hoắc đã cùng tôi đề cập đến vấn đề này rồi. Đã chọn được người rồi.

Dừng một lát, Thái Lập Cường quyết định vẫn là nên nhắc nhở Uông Hồng Viễn một câu. Bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang, không phải lão Uông ông có thể so sánh được. Phó bí thư Âu Dương Hạ tự mình sắp xếp người vào, nhanh như vậy thì còn có sự sắp xếp thỏa đáng. Có thể nói, đây là bảo hộ tới cả quá trình rồi.

Lập tức, Thái Lập Cường cũng thấp giọng nói:

- Lão Uông, có câu này, không biết có nên nói hay không. Năng lực của đồng chí Nhiếp Chấn Bang là đã được khẳng định. Tuy rằng lần đầu tiếp xúc công tác của Ủy ban kỷ luật, nhưng đúng là cần người lão thành như đồng chí ủng hộ. Ông cần ngồi cho vững cái vị trí của mình đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc