TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Bàn tính của Lý Quốc Hoa đánh được rất là vang dội. Quyền Chủ tịch thành phố mới đến đề xuất phải điều chỉnh phân công ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố, đây không những là chạm đến lợi ích bản thân của Lý Quốc Hoa, e là, mấy Phó Chủ tịch thành phố khác cũng đều có cảm giác bất an. Lý Quốc Hoa tùy tiện chen miệng vào, ngắt lời của Nhiếp Chấn Bang, mục đích rất rõ ràng, chính là hi vọng người khác phụ họa mình trong tình hình chưa rõ chân tướng, biểu thị phản đối. Chỉ cần mấy Phó chủ tịch khác đều phản đối, Nhiếp Chấn Bang cho dù là quyền Chủ tịch thành phố cũng không dễ cưỡng ép làm như vậy. Nếu như làm cứng, truyền ra ngoài thì sẽ khiến cho người ta có cảm giác hành sự ngông cuồng, không chú ý đến dân chủ. Trong quan trường, sức mạnh quan trọng nhất, nhưng cũng không thể không có tiếng nói khách quan.

Bên cạnh, Triệu Tân Thiên lúc này lại chậm rãi nói:

- Chủ tịch Lý, tôi thấy hay là đợi Chủ tịch Nhiếp nói xong đã rồi hãy có kết luận.

Sách lược của Lý Quốc Hoa, Nhiếp Chấn Bang rất rõ, đương nhiên Triệu Tân Thiên cũng rõ. Muốn ngăn cản, chỉ dựa vào cái này vẫn chưa đủ, đây là khác biệt của cấp bậc chức vụ. Nhiếp Chấn Bang mặc dù chỉ là quyền Chủ tịch thành phố, nhưng dù sao cũng là Chủ tịch thành phố, vậy thì có quyền điều chỉnh phân công ban lãnh đạo rồi.

Biết rõ bên trong có vấn đề, nhưng Nhiếp Chấn Bang lại là quang minh chính đại bày rõ âm mưu ra như vậy, Lý Quốc Hoa vẫn thật sự không có biện pháp gì.

Bị Triệu Tân Thiên nói một trận vô thưởng vô phạt như vậy, trên mặt Lý Quốc Hoa cũng lộ ra vẻ mặt có chút lúng túng, trong mắt lóe lên tia căm hận. Nếu sớm biết Triệu Tân Hoa người này là như vậy, lúc đó nên hạ bệ người này xuống mới phải.

Nhưng lúc này Lý Quốc Hoa lại không có cơ hội rồi, cười mỉa một cái, Lý Quốc Hoa nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Haha, tôi là cảm thấy phân công ban lãnh đạo hiện nay rõ ràng các mặt đều làm rất tốt, hoàn toàn không nhất thiết phải vẽ rắn thêm chân, tiến hành điều chỉnh nữa mà thôi. Chủ tịch Nhiếp đã có suy nghĩ không giống thì có thể nói một chút.

Nhiếp Chấn Bang không để ý đến phương thức nói chuyện kiểu lãnh đạo đó của Lý Quốc Hoa lúc này, vẻ mặt vẫn là bộ dạng thản nhiên đó, tiếp tục chủ đề trước đó, tiếp tục nói:

- Quả thật, giống như Phó Chủ tịch Lý nói, phân công ban lãnh đạo đã rất tốt rồi. Lần này cũng là tình hình đặc thù, chuyện của ba nhà máy khu dệt may bây giờ là chuyện lớn hàng đầu của thành phố chúng ta. Cải cách thể chế, tái cơ cấu tài sản của doanh nghiệp, truy xét tài sản bất lương đây đều là những vấn đề phức tạp. Ý của tôi là, phương án cải cách khu dệt may đã do Phó Chủ tịch Lý đưa ra, tôi kiến nghị để Phó chủ tịch Lý Quốc Hoa thoát hẳn ra khỏi công việc nặng nề, chuyên môn phụ trách việc của khu dệt may. Một mặt, Phó Chủ tịch Quốc Hoa là ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, có đủ trọng lượng, có thể trấn trụ hiện trường. Mặt khác, chuyện cải cách ba nhà máy khu dệt may là do Phó Chủ tịch Quốc Hoa đề xuất, có thể nói, Phó Chủ tịch Quốc Hoa là người quy hoạch hàng đầu. Dự án này do Phó Chủ tịch Quốc Hoa đi theo, là người thích hợp nhất.

Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang chuyển lời, mắt nhìn toàn bộ thành viên ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố một lượt. Ai nấy đều đang ngồi ngay ngắn, Lý Quốc Hoa thì vẻ mặt tái xanh, lúc này Lý Quốc Hoa là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ nói không ra lời. Tranh biện sao? Sẽ cho người ta cảm giác mong muốn quyền lực quá nặng.

Trên mặt Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, cái hắn muốn chính là hiệu quả này, chính là cảm giác này. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:

- Vì vậy, suy nghĩ đến gánh nặng công tác của Chủ tịch Quốc Hoa, ý của tôi là, điều chỉnh phân công một chút, đem công tác phát triển kinh tế giao lại cho Chủ tịch Triệu phụ trách. Các mặt đất đai, giao thông do Chủ tịch Trương phụ trách, vất vả thêm một chút. Về cảnh vệ công an phải làm phiền Chủ tịch Kim anh rồi. Ngoài ra, về Ủy ban kế hoạch và Ủy ban Giám sát tài sản nhà nước, tôi thấy, Chủ tịch Tần và Chủ tịch Thạch hai vị có thể vất vả thêm, thế nào?

Lời nói vừa dứt, sắc mặt của Lý Quốc Hoa liền có vẻ tái nhợt, chiêu này của Nhiếp Chấn Bang thực sự quá độc ác rồi, những đơn vị phân quản này đều là do mình khó khăn lắm mới từ trong tay những người này lấy được, thế này thì hay rồi, lại bị mấy câu của Nhiếp Chấn Bang toàn bộ đều phân hết ra.

Lúc này, Lý Quốc Hoa lại rất rõ, những người ngồi đây cũng không phải là người tốt gì, thịt béo đến tay ở đâu sẽ có đạo lý nôn ra. Mặc dù mọi người đều rõ mình không dễ chọc, nhưng bên trên có Nhiếp Chấn Bang đỡ đòn, bọn họ sẽ không sợ.

Quả nhiên, giống như Lý Quốc Hoa dự liệu, Nhiếp Chấn Bang lời vừa nói xong, bên cạnh, Triệu Tân Thiên liền chậm rãi nói:

- Chủ tịch Nhiếp nói có lý, tôi thấy như vậy rất tốt. Có phó Chủ tịch Lý chuyên môn phụ trách dự án của khu dệt may, tôi tin rằng nhất định có thể xử lý viên mãn. Một năm rưỡi nữa đợi đến sau khi ba nhà máy khu dệt may chuyển thua lỗ thành thắng lợi, đến lúc đó phân công vẫn có thể điều chỉnh lại mà.

Bên cạnh, đám người Trương Khắc Cường, Tần Bảo Cường cũng đều lần lượt biểu thị tán đồng. Lúc này, Lý Quốc Hoa cho dù phản đối cũng không có ý nghĩa gì. Đại cục đã định, Nhiếp Chấn Bang lần nữa lên tiếng:

- Được rồi, chuyện phân công đã định rồi, tiếp theo, chúng ta thảo luận chuyện khu dệt may.

Nhìn mọi người một lượt, ngữ khí của Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc:

- Các đồng chí, cải cách thể chế của khu dệt may, trước tiên tôi định ra một sự điều chỉnh. Cải cách nhất định là phải cải, chính quyền không thể, cũng không thể mãi mãi làm bảo mẫu cả đời được. Đời đời kiếp kiếp nuôi dưỡng ba nhà máy dệt, đừng nói tài chính thành phố Lương Khê nuôi không nổi, cho dù có nuôi được cũng không thể nuôi. Tuy nhiên, trước mắt, tôi đã cam kết với công nhân ba nhà máy, trong thời gian ba ngày, làm ra một phương án, điều này yêu cầu mọi người hợp mưu hợp sức.

Lời nói vừa dứt, bên cạnh Triệu Tân Thiên liền lên tiếng:

- Chủ tịch Nhiếp, chuyện của nhà máy dệt tôi thấy hay là phải sa thải phân công, nên bán thì bán, nên sa thải thì sa thải, áp dụng phương thức cạnh tranh công bằng, người có khả năng lên, người bình thường phải xuống, công bằng công chính. Ngoài ra, tăng vốn đầu tư, điều chỉnh cơ cấu ngành nghề, điều chỉnh phương hướng sản phẩm.

- Đúng, tôi thấy có thể tiến hành điều tra thị trường thương nghiệp, hiểu biết đầy đủ yêu cầu thị trường, tiến hành điều chính sản xuất mang tính chuyên môn, như vậy mới không xuất hiện tình trạng bắt đầu mù quáng.

Bên cạnh, Thạch Hồng Ba cũng lên tiếng.

Cảnh tượng này khiến cho Nhiếp Chấn Bang cũng có chút xúc động, rốt cuộc vẫn là khu kinh tế phát triển, nếu là cán bộ của thành phố Tân Lê, nếu không có sự dẫn đường của mình, e là không có sách lược và biện pháp nhiều như vậy.

Nhiếp Chấn Bang lập tức nhìn sang Lý Quốc Hoa với bộ dạng bình thản bên cạnh, nói tiếp:

- Phó Chủ tịch Lý, chuyện của khu dệt may tôi thấy phải làm phiền anh nhiều rồi. Thời gian hai ngày, Phó Chủ tịch Lý nộp cho tôi phương án cải cách tỉ mỉ ba nhà máy dệt khu dệt may, có vấn đề không?

Vừa nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Lý Quốc Hoa trong lòng lại là tức giận và bất bình. Có điều, giống như cùng Nhiếp Chấn Bang muốn bảo vệ uy tín của Bí thư Thành ủy, Lý Quốc Hoa lúc này không thể mặc kệ không làm. Nếu thật sự như vậy, Nhiếp Chấn Bang tùy ý có thể đội cho Lý Quốc Hoa cái mũ không phục tùng lãnh đạo tổ chức, đối với người có lý tưởng lớn và khát vọng như Lý Quốc Hoa, đây là điều mà Lý Quốc Hoa không thể chịu nổi.

Choang!

Trong phòng làm việc của Lý Quốc Hoa, chỉ nghe thấy một tiếng vỡ, một chén trà tử sa sản xuất từ thành phố Tư Sa đã vỡ thành mảnh vụn.

Lúc này, thư ký của Lý Quốc Hoa - Hoàng Bảo cũng đã từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm cái chổi, yên lặng quét mảnh vụn trên mặt đất, sau đó, từ gian chứa đồ ở giữa phòng làm việc lại lấy ra một chén trà mới cho Lý Quốc Hoa, sau khi pha trà xong, đưa đến cho Lý Quốc Hoa nói:

- Chủ tịch, ngài cũng đừng tức giận, Nhiếp Chấn Bang này đã dám chơi hiểm chúng ta, hắn không phải là để chúng ta phụ trách khu dệt may sao? Chủ tịch, nếu không chúng ta trước tiên cứ thả mấy ngày, sau ba ngày, những công chức đó náo loạn lên, Nhiếp Chấn Bang hắn e là cũng không dễ thu dọn hiện trường.

Vừa nghe được câu này, Lý Quốc Hoa cũng hai mắt tỏa sáng, nhưng lập tức trầm xuống.

Làm như vậy thì thật sự là cá chết lưới rách, mặc dù có thể khiến Nhiếp Chấn Bang mất hết thể diện, nhưng tiếp đó Phạm Thường Thắng e là cũng phải chịu thiệt, chuyện như vậy Phạm Thường Thắng sẽ đồng ý làm sao?

Nghĩ đến đây, Lý Quốc Hoa đứng lên, trầm giọng nói:

- Tiểu Hoàng, đi, chúng ta đến đại viện Thành ủy.

Lý Quốc Hoa lúc này lại không ngờ được, trên tầng làm việc Ủy ban nhân dân thành phố, trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, lúc này Nhiếp Chấn Bang đứng ở bên cửa sổ, nhìn xe của Lý Quốc Hoa đi khỏi cổng Ủy ban nhân dân thành phố, khóe miệng của Nhiếp Chấn Bang cũng lộ ra vẻ mỉm cười.

Cho tới nay, trước mặt Lý Quốc Hoa mình sẽ không tìm được một phương thức đối phó hoàn mỹ.

Nói trực tiếp một chút, vẫn có cảm giác khắp nơi bị quản, nhưng đây cũng là có liên hệ đến nguyên tắc xử lý việc với trưởng bối của hai nhà. Lý gia bên này, tất cả tài nguyên đều để Lý Quốc Hoa mặc sức điều động, đây mới là nguyên nhân căn bản Lý Quốc Hoa vươn tay dài. Còn Nhiếp gia bên này, ông nội căn bản không để Nhiếp Chấn Bang động dùng đến quan hệ gia tộc. Vì vậy, Nhiếp Chấn Bang mới cảm giác khắp nơi chịu hạn chế. Còn bây giờ, hai người trực tiếp giao tranh, cái gọi là quan hệ với quyền thế đó nhất thời san bằng rồi, đương nhiên Lý Quốc Hoa liền cảm thấy khó chịu đựng được.

Bên cạnh, Dịch Quân cũng đã đến, sau khi bưng một ly trà xanh đến cho Nhiếp Chấn Bang mới thấp giọng nói:

- Chủ tịch, Lý Quốc Hoa đây là đi tìm Phạm Thường Thắng thương lượng đối sách. Anh nói xem, Phạm Thường Thắng sẽ không để Lý Quốc Hoa mạo hiểm chứ?

Nghe được lời của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang liền cười, tùy miệng nói:

- Tiểu Dịch à, Phạm Thường Thắng là nhân vật của Lý hệ không giả, nhưng chỗ dựa căn bản của Phạm Thường Thắng lại là Thẩm Ngôn Thạc, cá chết lưới rách, đừng nói Lý Quốc Hoa tự mình không có dũng cảm này, cho dù là có, Phạm Thường Thắng cũng sẽ không đồng ý.

So với tiền đồ chính trị của mình, Lý gia tính là gì. Muốn cho Phạm Thường Thắng chủ động hi sinh bản thân, đổi lấy tiền đồ của Lý Quốc Hoa, trừ phi Phạm Thường Thắng bị đập hỏng não. Phạm Thường Thắng nếu cái gì cũng không còn thì ông ta còn có tác dụng gì với Lý gia? Thẩm Ngôn Thạc cũng sẽ không cho phép Phạm Thường Thắng làm như vậy? Cái gì phe phái, nói trắng ra, đó cũng là một loại hợp thể đoàn kết lợi ích, cán bộ dưới tay nếu xảy ra vấn đề kỷ luật nghiêm trọng, muốn phe phái bảo vệ, nếu tổn thương đến căn bản hệ thống, tin rằng, cũng không có ai đi làm. Đạo lý giống như vậy, Thẩm Ngôn Thạc cũng sẽ không cho phép lấy Phạm Thường Thắng làm vật hi sinh để đổi lấy lợi ích của Lý Quốc Hoa.

Đây là vấn đề nguyên tắc, cho dù Lý Quốc Hoa là cháu ruột của Lý hệ cũng không có chuyện làm như vậy.

Đây là nguyên tắc, hai bên đều là một phe phái không phải giả, nhưng Thẩm Ngôn Thạc cũng được, Phạm Thường Thắng cũng thế, đều sẽ không là nô tài của Lý gia.

Ngừng một chút, trên mặt Nhiếp Chấn Bang thoáng hiện lên tia ác độc, trầm giọng nói:

- Còn về khu dệt may, đó lại càng không phải sợ, tôi đã để cho mình thời gian, nếu Lý Quốc Hoa không nghe lời, vậy thì, cái đợi hắn chính là trấn áp liên thủ của tôi và Phạm Thường Thắng. Còn về chuyện của khu dệt may, tôi tin rằng tôi vẫn là không sợ.

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Bình luận

Truyện đang đọc