TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Cách tòa nhà đại hội không xa có một nhà hàng nhỏ trang trí có vẻ rất cao nhã, bảng hiệu nhà hàng cũng có chút đặc sắc: Duy sở hữu tài, đây là một đặc trưng của quán Hồ Nam.

Vừa vào cửa, trong phòng khách bày những ghế dựa làm bằng gỗ dài, bàn vuông, phong cách trang trí cũng điển hình phong cách nhà nông Hồ Nam.

Quán cơm kiểu nhà nông như thế này mà mở ở bên cạnh tòa nhà đại hội làm Nhiếp Chấn Bang cũng có chút khâm phục với ông chủ của nơi này, những thứ khác không nói, chỉ nói sự quyết đoán này cũng khó mà có được.

Nhà hàng ngoại trừ phòng khách lớn diện tích khoảng sáu mươi mét vuông ra, ở tầng hai của nhà hàng còn có mấy phòng riêng, tên cũng rất lạ, lấy tên của những vùng nổi tiếng ở Hồ Nam để đặt.

Dương An Quốc xem ra không phải là lần đầu tiên đến đây, vừa vào cửa liền rất quen thuộc nói:

- Đào Hoa Nguyên có người đặt chưa?

Sau khi hai người đi vào trong phòng, ngồi vào chỗ của mình, nhân viên phục vụ liền bưng trà tới rót cho mỗi người một ly, Dương An Quốc gật đầu nói:

- Xào một đĩa thịt xào ớt, , một đầu cá Đóa Cảm, một canh sườn bí đao, ngoài ra thêm một bụng tơ xào lăn, bốn đồ ăn này lên nhanh đi.

Đợi sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, Dương An Quốc cũng nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Nhiếp Chấn Bang, cậu biết là tôi rất coi thường cậu.

Những lời này làm Nhiếp Chấn Bang có chút xấu hổ, vị anh vợ này thật đúng là dũng cảm khác thường, nói thẳng tuột thái độ của anh ta không có bất kỳ vòng vèo nào.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Anh cả, có lý do gì sao?

Lúc nói ra những lời này trên mặt Nhiếp Chấn Bang vẫn giữ nụ cười, tuy rằng đây là anh của An Na nhưng mình cũng không phải là “Quả hồng nhũn”, nếu thật sự dựa vào thân phận này mà ăn nói ngông cuồng thì mặc dù mình chưa chắc suy nghĩ đến anh ta nhưng không tát anh ta cũng là rất bình thường, bản thân mình không có ý hỗn xược, người khác tát mình một cái lại còn đem mặt bên kia ra nữa.

Dương An Quốc lúc này cũng cảm nhận được ý tứ của Nhiếp Chấn Bang, trong lòng có chút bất ngờ lập tức lạnh nhạt nói:

- Nhiếp Chấn Bang, tôi đã cẩn thận nghiên cứu về cậu, không thể không nói là tôi cũng phát hiện một vấn đề rất kỳ quái, nhưng tôi coi thường cậu ở sự lộn xộn trong cuộc sống tình cảm.

Còn về công việc tôi lại có chút tò mò.

Dừng một chút, Dương An Quốc tiếp tục nói:

- Về tình cảm mà nói, cậu tự mình lớn lên hẳn không phải là rất giàu có, về lý mà nói, loại người như cậu hẳn là không có suy nghĩ gì, nhưng cậu xem cậu đi, một lúc lấy ba người phụ nữ, điều này hoàn toàn không đúng với cậu.

Những lời này làm cho Nhiếp Chấn Bang cũng có chút trầm lắng, Nhiếp Chấn Bang rất hiểu ý tứ trong lời nói, rõ ràng nói là mình xuất thân là con riêng thì với chuyện tình cảm rất một lòng, không có chuyện lung tung lộn xộn này mới đúng, nhưng ngược lại hoàn toàn là bản thân mình lại có ba người phụ nữ.

Cũng như Nha Nha, tuy rằng đã đưa vào trong hệ thống nhà họ Nhiếp cuối cùng không phải thân phận con gái riêng của mình sao? Mình là con riêng mà còn không kiêng nể gì lại còn có con riêng, việc này rất không bình thường.

Dương An Quốc lại nói tiếp:

- Lại nói đến sự phát triển trong con đường làm quan của cậu.

Nói tới chuyện này ánh mắt của Dương An Quốc có vẻ rất lợi hại, nhìn thẳng Nhiếp Chấn Bang, hạ giọng nói:

- Nhìn sơ qua, mỗi bước cậu đi đều rất đáng sợ, không tính lúc ở Trung ương Đoàn vừa mới tham gia công tác cậu không đi nước cờ hiểm ra, tiếp theo lúc ở thành phố Tân Lê cậu xử lý Bí thư huyện ủy, bắt cục trưởng Cục Thuế quốc gia khu tự trị, rồi thao túng phiếu bầu, tất cả có thể nói là “Đi lại ở trên dây thép”. Kế tiếp, hai năm rèn luyện ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương, những việc cậu làm là “Hiểm lại càng hiểm”, rồi lại có thể biến nguy thành an. Làm việc ở thành phố Lương Khê một năm cũng là lúc tạo ra chiến tích rất lớn, trực tiếp đối đầu với Lý gia gặp phải sự tấn công của Lý gia, bây giờ ở Vọng Hải lại là cậu đưa trận này thành cơn lốc lên đến trung ương.

Dừng một chút, Dương An Quốc nói tiếp:

- Nhìn qua thì mỗi lần lên chức của cậu, đều là dựa vào nguy hiểm mà có, nhưng nghiên cứu cẩn thận tôi cũng phát hiện một vấn đề.

Nhiếp Chấn Bang nghe đến đó trong lòng bồn chồn, tên anh vợ này không đơn giản, đem con đường làm quan của mình nghiên cứu kĩ càng như vậy, gã từ trước tới nay đều vô cùng khiêm tốn, ba mươi tư tuổi đã lên tới cấp Giám đốc sở, chỉ thêm hai ba năm nữa lên cấp Thứ trưởng chắc chắn là không thành vấn đề, đây sẽ là đối thủ tương lai của mình, nhưng đối xử với vị anh vợ này lại không thể giống như đối xử với Lý gia, quan hệ chỉ có thể là cạnh tranh tốt, bằng không cho dù mình có thắng cũng sẽ rơi vào cảnh bị cô lập, ngược lại Dương An Quốc cũng như vậy.

Vẫn nhìn Dương An Quốc, trên mặt của Nhiếp Chấn Bang lộ ra nụ cười, lạnh nhạt nói:

- Anh cả, phát hiện ra vấn đề gì.

Lúc này Dương An Quốc cũng nhìn thẳng vào Nhiếp Chấn Bang, gằn từng tiếng nói:

- Đoạn đường này, tôi phát hiện ra mỗi một bước đi của cậu thoạt nhìn đều rất nguy hiểm, thậm chí rất mạo hiểm nhưng thường thường đến cuối cùng cậu lại rất chính xác, loại cảm giác này rất khó có thể hình dung, dường như là một loại cảm giác biết trước.

Nghe thấy câu này trong lòng Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có chút run sợ, đây là lần đầu tiên có người nói rõ về mình thấu đáo như vậy, nếu như không phải bản thân Dương An Quốc nói ra những lời này, Nhiếp Chấn Bang còn không biết thậm chí có người hiểu mình như vậy, hơn nữa sự suy đoán của Dương An Quốc cũng vô cùng chuẩn xác, bản thân mình không phải là biết trước sao?

- Ha ha, cho dù thế nào năng lực của cậu thật sự là vô cùng mạnh mẽ, Nhiếp Chấn Bang tôi thừa nhận bây giờ trong đám con ông cháu cha cậu là đối thủ lớn nhất của tôi. Nếu cậu không phải là chồng của em gái tôi thì dựa vào tính cách của tôi, người như cậu chắc chắn ở trong đám bị thắt cổ đầu tiên.

Dương An Quốc lại mỉm cười nói, nhưng khí thế mạnh mẽ trong lời nói làm cho Nhiếp Chấn Bang chấn động.

Trong lòng, thầm nói: "Ông anh vợ à, tôi thật sự bỏ sót anh rồi, xem ra về sau trong đám đối thủ cạnh tranh lại có thêm anh”

Ngoài mặt Nhiếp Chấn Bang cười mỉa nói:

- Anh cả nói như vậy, tôi thực sự cảm thấy vinh hạnh, có thể làm cho anh nhớ đến tôi đó cũng là một sự khẳng định với tôi.

Vừa nói xong, Dương An Quốc liếc một cái rồi nói không khách khí:

- Cậu cùng đừng đắc ý, lần này sau vụ án buôn lậu Á Hải nếu tôi đoán không sai thì cậu chắc là lên chính bộ rồi, nhưng Dương An Quốc tôi cũng không phải người dễ dàng chịu thua như vậy, giữa chúng ta về sau còn có nhiều thời gian để cạnh tranh, hơn nữa những việc cậu làm ví dụ như giữ vũng chiến lược phát triển, ví dụ như: tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ, còn có cái gì quy định mức không thể thay đổi đảm bảo đồng bộ, mấy thứ này tôi kế thừa toàn bộ không để lọt chút nào, tuy rằng năng lực tạo dựng cái mới của tôi không đủ nhưng tôi tự thấy năng lực chấp hành của tôi lại không tồi.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, chỉ cần những chế độ này có thể mở rộng trong phạm vi cả nước thì mục đích mình đã đạt được, thậm chí phải nói lời dối lòng, có làm Tổng bí thư hay không, có lên được đến đỉnh cao hay không cũng chẳng vẫn đề gì.

Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức nhìn Dương An Quốc, mỉm cười nói:

- Đại ca, đây coi như là tôi và anh đánh cuộc sao?

Đánh cuộc?

Nghe từ này Dương An Quốc hơi sửng sốt rồi nghiêm túc gật đầu nói:

- Ừ, cũng đúng, xem như là đánh cuộc.

Mặc dù tôi biết năng lực của cậu rất giỏi nhưng tôi cũng không sợ, tôi đánh cuộc với cậu, đợi đến thời điểm của chúng ta thì cho dù cậu thắng hay là tôi thắng, bên thua phải dốc hết sức lực ủng hộ bên thắng, làm được không?

Nhiếp Chấn Bang gật vui vẻ nói:

- Được, cứ làm theo lời đại ca đi.

Đối với việc cạnh tranh, Nhiếp Chấn Bang từ trước đến nay đều không sợ hãi, bản thân mình có ưu thế lớn hơn người khác như vậy nếu đánh cuộc không thể thắng được thì rõ ràng là mình cũng chẳng có năng lực gì.

Sau k hi ăn cơm rồi chia tay nhau ở cửa nhà hàng, buổi chiều là thời gian các đoàn đại biểu phân thành từng tổ để thảo luận.

Đoàn đại biểu tỉnh Phúc Kiến do đoàn trưởng đoàn đại biểu Bí thư Tỉnh ủy Trần Nhân Thanh chủ trì hội nghị làm ra báo cáo nghiên cứu và thảo luận chi tiết công việc chính phủ với thủ tướng Vân.

Sau đó Nhiếp Chấn Bang tìm Kiều Dịch Nhân, dựa vào quyết định của hội nghị Quốc hội, thường thì đề án phải cần hai đại biểu Hội đồng nhân dân trở lên đề nghị mới được tiến hành lập dự án triển khai thảo luận trên hội nghị Quốc hội. Hiện tại, ba vị đại biểu Hội đồng nhân dân của thành phố Vọng Hải thì không có vấn đề gì, cũng sẽ cùng ký tên ở trên đề án nhưng như vậy còn chưa đủ, nếu có thể tranh thủ được sự ủng hộ của Kiều Dịch Nhân thì lợi thế này sẽ rất lớn.

Trong một văn phòng nhỏ ở phòng khách Phúc Kiến tòa nhà đại hội, Kiều Dịch Nhân đang cầm đề án mà Nhiếp Chấn Bang đã chuẩn bị ở trên tay, tập đề án dầy khoảng ba mươi mấy trang tài liệu mũi nhọn.

Kiều Dịch Nhân xem rất cẩn thận, tập trung, khoảng nửa giờ sau ông ta để tập tài liệu xuống nhìn Nhiếp Chấn Bang ngồi bên cạnh nói:

- Chấn Bang, đề án này rất bạo dạn, khu vực miễn thuế rời đảo, Vọng Hải hiện giờ sau khi có vụ án Á Hải buôn lậu mà đưa ra đề nghị thì như đặt Vọng Hải nướng ở trên lửa. Hiện nay Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, à bây giờ phải gọi là Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia cùng với Chính phủ nội các đới với loại mô thức này vẫn duy trì thái độ rất dè dặt. Thành phố Vọng Hải muốn thực hiện chính sách này sợ là không dễ dàng, hơn nữa cho tới nay trong nước cũng không có tiền lệ như vậy.

Kiều Dịch Nhân nhìn rất thông suốt, hiện nay các nơi trong nước xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu không ít, ở thành phố Vọng Hải cũng có một khu bảo lưu thuế nhập khẩu nhưng cái đó và miễn thuế rời đảo là khác hẳn nhau.

Khu bảo lưu thuế nhập khẩu là khu kho hàng báo thuế, là một loại chính sách dưới sự giám sát của hải quan hàng hóa có thể để ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu lâu dài, nếu không ra khỏi khu bảo lưu thuế nhập khẩu thì chưa cần nộp thuế, nhưng một khi bán ra thì phải nộp thuế. Còn rời đảo miễn thuế lại là một khái niệm hoàn toàn khác, có nghĩa là hoàn toàn miễn thuế.

Bình luận

Truyện đang đọc