TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Đi Liên Xô?

Đi Liên Xô!!

Câu này vừa nói ra, ngay lập tức khiến tất cả đều kinh sợ. Nhiếp Gia Dân trộm giật nhẹ Nhiếp Chấn Bang một cái, rồi thấp giọng nói:

- Lão Tam, có phải cậu điên rồi không. Cậu không biết giờ nước ta và Liên Xô đang ở trong thời kỳ đóng băng sao? Cậu qua đó thế nào? Qua đó bằng thân phận gì? Bên đó cũng không có đại sứ quán nước ta. Đến lúc đó, có lẽ cậu chết thế nào cũng không biết.

Cảm nhận được sự quan tâm nồng hậu của Nhiếp Gia Dân, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm động. Ở kiếp trước, quan hệ giữa Nhiếp Chấn Bang và hai người an hem này của Nhiếp gia cũng không hề hòa hợp. Ở kiếp trước, Nhiếp Gia Lương và Nhiếp Gia dân cơ bản là khinh thường hắn, một đứa con riêng tàn phế.

Một đời này, trong tận đáy lòng Nhiếp Chấn Bang, hắn cũng chưa thật sự chấp nhận Nhiếp Gia Lương và Nhiếp Gia Dân. Những điều hắn làm trước đó, chẳng qua chỉ là do hắn cần lợi dụng họ để thay đổi Nhiếp gia mà thôi.

Nhưng, lúc này đây, quan niệm của Nhiếp Chấn Bang đã ngay lập tức thay đổi chỉ trong nháy mắt. Cảm nhận được sự quan tâm của Nhiếp Gia Dân, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, vỗ vào tay Nhiếp Gia Dần rồi thấp giọng nói:

- Anh hai, anh yên tâm, em sẽ có chừng mực.

Tiếng anh hai này là tiếng phát ra từ đáy lòng. Nhiếp Gia Dân cũng cảm thấy hơi khác lạ, bèn vỗ Nhiếp Chấn Bang rồi cười mắng:

- Thằng nhóc này, làm cái gì mà ướt át vậy.

Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Gia Dân vừa ngồi xuống, Lê Văn Cách cũng mở miệng nói:

- Tam ca, Liên Xô giờ đây không phải là ông anh cả ngày xưa nữa rồi. Quan hệ giữa Liên Xô và chúng ta không tốt đâu. Nếu anh qua đó, nói không chừng còn bị bắt với thân phận gián điệp nữa. Tôi nghe nói, gần đây, Tổng bí thư bên Liên Xô, đồng chí Gorbachev đã hơi buông lỏng rồi. Bắt đầu có những tiếp xúc ngoại giao tầng thấp. Sao anh cứ phải đi vào lúc này chứ?

Những người này đều là người quan tâm đến chính hắn. Bên cạnh, có một số người thì sắc mặt khó xử, trầm tư không nói gì. Nhìn thấy cảnh này, Nhiếp Chấn Bang âm thầm mỉm cười. Lần này, Nhiếp Chấn Bang cũng là cố ý làm vậy.

Tiến vào Liên Xô, kế hoạch này không phải chỉ một mình Nhiếp Chấn Bang là có thể hoàn thành. Sau khi đến bên đó, mặc dù có thể liên lạc với người bên đó, nhưng có một vài chuyện cũng cần phải có người phối hợp giúp đỡ. Người bên đó cũng chỉ có mối quan hệ hợp tác với hắn mà thôi.

Như vậy, hắn cũng cần một hoặc mấy người mà hắn tin tưởng hoàn toàn vào được cùng đi qua đó. Mà hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang đang dùng phương pháp sóng to đãi cát.

Sóng to đãi cát, để gặp vàng thật. Đầu tiên là tiết lộ chút tin tức. Sau đó, để mọi người tự lựa chọn. Những người có thể ở lại, đương nhiên là người có thể tin tưởng được. Xét cho cùng, đi Liên Xô vào lúc này, tuyệt đối là một việc rất mạo hiểm.

Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Ha ha, không có gì, cũng chỉ là nghe nói bên Liên Xô đang thiếu một vài vật dụng hàng ngày và lương thực. Tôi chuẩn bị qua đó xem có cơ hội làm ăn gì không.

Nói sơ qua một chút, Nhiếp Chấn Bang đã giải thích bằng một lý do như vậy. Việc đầu cơ trục lợi vũ khí đạn dược và tài liệu nghiên cứu khoa học, dù là Thủ trưởng Nam Tầm cũng đã dặn dò phải tuyệt đối giữ bí mật. Nhiếp Chấn Bang nhất định sẽ không tiết lộ vào lúc này.

Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Các anh em, không nói tới vấn đề này nữa. Đã tới đây rồi thì chúng ta phải ăn một bữa cơm cho tử tế, cảm nhận một chút phong vị Nga.

Sau một bữa cơm, rượu Vodka mạnh khiến mọi người đều hơi say. Nhiếp Chấn Bang ngồi ườn ra ghế, những người ở thủ đô, phần lớn đều như vậy. Trước mặt người ngoài thì hào hoa phong nhã, luôn một bộ không quan tâm hơn thua. Nhưng trước mặt người mình, thì sẽ không như vậy. Tất cả mọi người cảm thấy thế nào thoải mái thì ngồi thế ấy.

- Các anh em, mấy ngày nữa, tôi chuẩn bị qua đó xem thế nào. Có ai muốn cùng đi với tôi không?

Nhiếp Chấn Bang giống như là lơ đãng mà thốt ra câu hỏi.

Lời vừa dứt, mọi người đều yên lặng hết lại. Tất cả trở nên trầm tư. Rất nhanh, mấy người con cháu của gia tộc nhỏ trong kinh thành đứng lên, nhìn Nhiếp Chấn Bang với vẻ mặt xin lỗi:

- Tam thiếu, nhà tôi còn có chút việc, tôi xin phép về trước.

Người kia thì nói:

- Tam ca, xin lỗi anh, gần đây ông tôi gắt gao lắm, phải về sớm, tôi không ngồi lâu hơn rồi.

Có màn khởi đầu này, vốn dĩ trong phòng có 20 người, chỉ nháy mắt mà giờ đã đi khá nhiều. Nhiếp Chấn Bang cũng không có sự khó chịu gì cả. Những người này, chỉ là con cháu lãnh đạo một vài quận trong thủ đô, cố lắm thì có thể được coi là nhân vật trong đám thái tử. Nhưng, trong mắt những người thái tử thật sự như Nhiếp Chấn Bang, những người này chẳng qua chỉ là một đám người nhàn rỗi mà thôi.

Đều là bạn rượu thịt cả, bình thường, đi theo cho khí thế, cùng nhau chơi đùa thì có thể. Nhưng, khi thật sự có liên quan tới tính mạng và tiền đồ của mình, những người này chạy đều nhanh hơn so với bất kỳ ai khác.

Đừng nhìn lúc này bọn họ đang vây quanh anh như vậy, nhưng, nếu như gia tộc anh gặp nạn, những người này nếu không quay sang giẫm thêm cho anh một nhát, đã là rất bạn bè rồi. Đây chính là hiện thực của đám người thái tử. Đám thái tử này trưởng thành hơn so với những đứa trẻ ở gia đình bình thường, cũng có mối quan hệ rất lớn với môi trường sống của họ.

Giờ đây trong phòng ăn chỉ còn bốn người. Ngoài Nhiếp Gia Dân, Lê Văn Cách ở lại, Lưu Côn cũng ở lại, điều khiến Nhiếp Chấn Bang bất ngờ là, Trần Vũ của Trần gia cũng ở lại.

Nhiếp Chấn Bang không có ấn tượng mấy về Trần Vũ. Ông của Trần Vũ hiện là Phó Thủ tướng nội các Chính phủ, quản lý mảng kinh tế, cũng được coi là một nhân vật quan trọng trong phe cải cách.

Tính cách của Trần Vũ rất hướng nội, điều quan trọng hơn nữa là, thành tích học tập của Trần Vũ rất tốt. Điều này mới khiến cho Nhiếp Chấn Bang thấy bất ngờ.

Nhìn quanh ba người, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên suy tư, Lê Văn Cách là người thuộc dạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Đi Liên Xô là một việc làm đòi hỏi tính cẩn thận. Tính cách của Lê Văn Cách không thích hợp, người như thế này chỉ thích hợp nhập ngũ. Đến lúc đó, có thể giúp đỡ lẫn nhau với Nhiếp Gia Dân trong quân đội. Sau này, cũng có thể là một trợ lực rất lớn cho Nhiếp Gia Dân.

Lưu Côn và Trần Vũ thì rất thích hợp. Nhưng, nhìn sang Trần Vũ, Nhiếp Chấn Bang lại lắc đầu, đứa bé này là một thư sinh, quá thành thật. Đi Liên Xô vào lúc này, thật sự không phải là một thời cơ gì tốt. Bất cứ tình huống gì cũng có thể xảy ra. Nếu như Trần Vũ đi qua, hắn có ở đó thì cũng không sao, nhưng ngộ nhỡ hắn về nước, Trần Vũ khó mà có khả năng để đảm đương một phía. Cứ như vậy, Trần Vũ cũng bị Nhiếp Chấn Bang phủ quyết.

Nghĩ tới đây, Nhiếp Chấn Bang lại thầm đưa ra quyết định, hắn nhìn Nhiếp Gia Dân rồi nói:

- Lão nhị, anh và Văn Cách với thư sinh về trước đi. Em và Lưu Côn nói chuyện một lúc.



Việc Nhiếp Chấn Bang muốn đi Liên Xô rất nhanh đồn ầm cả thủ đô. Ở trường học Dục Anh, trên sân tập, Trương Húc đánh xong một trận bóng rổ, bước ra khỏi sân bóng với cái đầu đầy mồ hôi. Bên cạnh, đã có người đưa khăn mặt, vừa mới lau được vài cái, bên cạnh đã có người bước tới nói nhỏ với Trương Húc:

- Trương thiếu, hôm nay có tin đồn tới. Tên nhóc Nhiếp Chấn Bang đó, nhàn quá hóa rồ, chuẩn bị đi Liên Xô rồi. Hắn nói rằng muốn giải quyết vấn đề cuộc sống dân sinh cho người dân Liên Xô. Tôi thấy, thằng nhóc này điên rồi. Đang yên đang lành lại tự đi chui đầu lên họng súng của người Liên Xô. Tôi thấy lần này hắn đi có lẽ là không về được nữa rồi.

Không giống với thái độ vui sướng khi người khác gặp họa của tên theo sau này, Trương Húc vừa nghe câu này đã ngớ người ra. Một lúc lâu sau, Trương Húc mới sầm giọng nói:

- Nhiếp Chấn Bang là một người đàn ông đích thực. Trương Húc tôi không bằng anh ta. Tôi không thể cứ như thế này mãi. Học đại học không có hi vọng gì nữa rồi. Tôi đã quyết định. Năm nay sẽ nhập ngũ.

Tỉnh Sở Nam.

Ở một thị xã miền núi nằm sát dưới một chân núi vùng Nghi Dương. Chủ tịch xã họ Chu vừa mới tan tầm. Khi mới về tới ký túc xá của mình, chiếc điện thoại trên bàn đã vang lên, vừa nhấc máy nghe thì đầu bên kia điện thoại đã nói:

- Thần Thiếu, xảy ra chuyện lớn rồi. Thằng Nhiếp Chấn Bang điên rồi, nghe nói, nó chuẩn bị đi Liên Xô. Ha ha, thằng nhãi này tự đâm đầu vào chỗ chết. Có lẽ không về được nữa rồi.

Sau mấy tháng rèn luyện, tâm tính của Chu Thần cũng đã thay đổi rất nhiều. Nghe được tin tức từ cơ sở ngầm của gã ở thủ đô truyền tới, Chu Thần ngay lập tức cười lớn nói:

- Ha ha, ngay cả ông trời cũng giúp ta. Chỉ có điều, thật đáng tiếc, đáng lẽ phải để tôi tự tay giải quyết hắn ta mới đúng. Phải tự đạp cho hắn mấy nhát mới hả giận.

Việc Nhiếp Chấn Bang muốn đi Liên Xô nhanh chóng lan truyền khắp thủ đô. Có những người quan tâm, cũng có những người lạnh lùng bàng quan, mà số lượng kẻ cảm thấy vui sướng khi người gặp họa thì cũng không ít.

Nhưng, Nhiếp Chấn Bang không để tâm đến những chuyện này. Sau khi nói chuyện kỹ càng với Lưu Côn, hai người đã chuẩn bị kỹ, chỉ còn đợi xuất phát.

Bình luận

Truyện đang đọc