TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



Úy Lan ra ngoài, trong lòng rầu rĩ, không hiểu trước kia Úy Ương coi Hãn Sanh như tim gan bảo bối, hiện tại như thế nào trở lên kỳ quái như thế.

Không có đạo lý a!
Theo lý mà nói, nó sau khi nghe được tin này, phải cảm động đến nước mắt đầy mặt, chứ không phải bình tĩnh nói: Không gặp.

Cô ta ra nhà khách, đi tới gần rừng trúc, nhìn thấy Liễu Hãn Sanh đang đi tới đi lui.

Người này lớn hơn Úy Ương hai tuổi, là con một của thầy Liễu Nhan đệ nhất thành phố Ôn, học cùng Trung học với Úy Ương.

Năm nay lúc khai xuân, Úy Ương mặt đỏ bừng chạy đến nói với cô ta: Hãn Sanh tỏ tình với em rồi, bọn em hẹn cùng nhau học tại đại học đệ nhất Nam Giang, đợi sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.

Chị họ, chị nói, tổ mẫu sẽ đồng ý cho em đi học đại học chứ?
Úy Lan nghe xong trong lòng liền cười lạnh, năm ngoái tổ mẫu đã quyết định đem nó gả cho con bệnh Diêu Ký của cửa hàng Châu Bảo rồi, chỉ đợi đủ 16 tuổi liền qua cửa.

Nhưng cô ta không nói sự thật, còn dịu dàng nói với cô: Sẽ thôi, em với Hãn Sanh rất xứng đôi, nếu như tổ mẫu không đồng ý, chị tới nói giúp em, nhất định để em có thể học đại học, lại có thể gả cho lang quân như ý.


Úy Ương thật vui vẻ, ôm cô ta nói: Cảm ơn chị họ, chị thật tốt, em thật sự thích chị.


Nha đầu này thật lòng thích cô.


Nhưng cho tới nay, Úy Lan lại là thập phần không thích Úy Ương.

Một, cô lớn lên thật sự quá đẹp; Hai, cô quá ngốc, đúng với cái tên bình hoa di động.

Úy Lan hận nhất Úy Ương là: Cô cướp mất người trong lòng của cô ta.

Dựa vào cái gì?
Ba tháng trước, Úy Lan từ nhà ngoại tổ mẫu ngồi xe tới đệ nhất Trung học, chính là ở gần cổng trường, tình cờ gặp quân lính truy bắt gián điệp Nam Giang.

Ngày đó, đầu đường cuối ngõ một trận đại chiến, xe buộc phải dừng lại, tài xế bị đánh chết, cô ta trốn trong xe thét chói tai.

Trong lúc hỗn loạn, cô ta bị người lôi từ trong xe ra ngoài.

"Phó quan Trương, đem nữ sinh này hộ tống đi, bảo các anh em chú ý chút, đừng làm hại người vô tội.

"
Một âm thanh lành lạnh lọt vào tai.

Cô ta bị dọa hồn bay phách tán từ từ tỉnh táo lại, nhìn thấy tướng mạo người cứu cô ta:
Ngũ quan tuấn tú làm người ta kinh diễm, trên mặt một mảng lãnh đạm, thân hình cao lớn giống như cây thông cây bách, quân trang lạnh thấu xương, khí thế bừng bừng, xách cô ta như xách con gà nhỏ, đem cô ta ném cho phó quan Trương của hắn, liền tiên phong xông ra ngoài.


Cô ta nhìn ngây người, kinh ngạc khi thành phố Ôn có một người đàn ông như thế, một khắc liền say đắm trầm luân.

Nửa tiếng sau, người đàn ông này với phó quan cùng cô trở về, trên tay lại bị rách một vết, máu tươi chảy ra.

"Bạn học này, phòng y tế của các em ở đâu? Doanh trưởng Mộ của chúng tôi bị thương, muốn mời nhân viên y tế của các em giúp băng bó một chút.

"
Là phó quan của anh ta hỏi.

Cô ta vội vàng dẫn họ tới phòng y tế.

Cổng trường xuất hiện sự kiện đấu súng, kết quả khiến bao nhiêu học sinh bị ngộ thương.

Lúc đó, Úy Ương ở phòng y tế giúp đỡ.

Nha đầu đáng chết đó vừa nhìn thấy trên tay doanh trưởng Mộ máu tươi chảy dọc, liền ôm hòm thuốc tiến lên chủ động giúp hắn xem xét miệng vết thương.

Đợi khi xem xong, cô nói: Phải để thầy giáo khâu cho Ngài hai mũi.

Nhưng không gây tê, Ngài có thể chịu được không? Nếu mà không được, chỉ có thể lập tức đưa tới bệnh viện.


Doanh trưởng Mộ vốn tinh thần đang không tốt, vừa nhìn Úy Ương, ánh mắt liền phát sáng.

Cô ta vừa nhìn, tim liền vang lên hồi chuông cảnh báo, thầm kêu một tiếng: Không tốt, tiểu yêu tinh Úy Ương này, lại muốn mê hoặc đàn ông rồi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc