TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



"Chúng ta đang đi đâu đây?"
Ngồi trên xe, xe lao nhanh ra khỏi biệt thự, Úy Ương tò mò hỏi Mộ Nhung Trưng đang ngồi bên cạnh.
"Thành phố Hải Tân.

Mất ba tiếng lái xe, nếu em cảm thấy mệt, có thể ngủ một lúc.."
"Chính là Hải Tân có tiết mục biểu diễn trên nước?"
Ánh mắt của Úy Ương khó hiểu sáng ngời, ngữ khí càng phấn khích, đôi tay trong vô thức nắm lấy cánh tay hắn.
Mộ Nhung Trưng liếc một cái: "Ừ."
Sự chủ động thân thiết của cô, lại khiến hắn cảm thấy toàn thân thoải mái.
"Chúng ta đi xem biểu diễn sao?"
Thành phố Hải Tân có một tòa kiến trúc mang tính biểu tượng, tên: Rạp chiếu phim Hải Tân, sân khấu kịch biểu diễn Thủy Mạc tuyệt diệu, hấp dẫn người ở các nơi đến tham quan, đến nay rạp chiếu Hải Tân từng bước trở thành một trong số thành phố vui chơi quan trọng của Nam Giang trong mấy năm nay.
Theo sự phát triển mở rộng quy mô, Hải Tân cũng trở thành thành phố quan trọng thứ ba của khu vực Nam Giang.
"Ừ."
"Nghe nói một vé biểu diễn ở đó rất khó có được."
"Ừ."
"Còn nghe nói, giá vé rất đắt."
"Ừ."
"Hơn nữa, phải đến đặt trước?"
"Ừ."
"Anh thật sự đặt được vé rồi?"

Tuy rằng, cô biết xuất thân hắn không tầm thường, nhưng, hắn của hiện tại, vẫn chỉ là một doanh trưởng nho nhỏ, dù đội đặc chủng kim cương lang thực ghê gớm, nhưng lý lịch hắn còn thấp đó là sự thật.
"Ừ."
Liên tiếp "Ừ" năm cái, tâm tình bình tĩnh, không có nửa điểm cảm xúc phập phồng.
Nếu theo tính khí kiếp trước của bản thân, tất nhiên không có khả năng lải nhải nói nhiều không ngừng với người bản thân mình ghét như vậy.
Cô của kiếp trước, kỳ thực cũng là giỏi ngôn từ, nhớ năm đó trong cuộc thi biện luận y học, cô từng khẩu chiến anh dũng, bất quá, trước mặt người lạ, cô luôn luôn tiếc chữ như vàng.
Hiện tại, đối mặt với người đàn ông kiệm lời này, cô vốn nên duy trì trầm mặc, nhưng căn cứ vào việc hắn là "Kim chủ", tạm thời khống chế vận mệnh của cô, cô chỉ có thể cố mà lảm nhảm------Nói chuyện nhiều hơn, vì hiểu hắn, vì sự trốn thoát trong tương lai chuẩn bị tốt.
"Tứ thiếu, anh trừ ừ ra, có thể nói thêm cái khác không?"
Cô nhô tới nhìn hắn chằm chằm.
Mộ Nhung Trưng nhún nhún đôi mày kiếm anh dũng kia, nha đầu này, bây giờ hình như yêu cầu càng ngày càng nhiều rồi, hắn lại một chút cũng không cảm thấy phiền, còn rất hưởng thụ.
"Em muốn nghe ta nói cái gì?"
"Anh từng xem biểu diễn chưa?"
"Chưa."
"Vì sao chưa xem?"
"Không có thời gian."
"Thế anh hôm nay vì sao nghĩ tới muốn đi Hải Tân xem biểu diễn?"
"Em không muốn xem sao?"
Hắn hỏi lại.
"Muốn a, sớm đã nghe nói tiết mục biểu diễn Thủy Mạc đó cực kỳ đặc sắc, nhưng không có tiền nên cái gì cũng bỏ lỡ."
Đó không phải người bình thường có thể xem được.
"Ta nghe mẹ từng nói, em rất muốn đi xem."
"Cho nên, anh là bởi vì em mới đi?"
Úy Ương hiểu ra.
"Sắp tới ta sẽ rất bận, không rảnh lo cho em."
Gì?
Đúng lúc, phó quan Trương đang lái xe cười chen vào.
"Tứ thiếu phu nhân, Tứ thiếu mấy năm nay luôn bận rộn quân vụ, chưa từng xin nghỉ.

Đợt trở về Thụy Đô, Tứ thiếu đã xin nghỉ dài hạn làm một số việc riêng.

Vốn dĩ Tứ thiếu có thể trở về thành phố Ôn muộn một chút, nhưng vì nhớ phu nhân, Tứ thiếu liền đem ba ngày nghỉ cuối cùng dịch chuyển ra, cố ý ở cùng phu nhân."
Úy Ương tức thời ngơ ngẩn.
Người đàn ông này đây là muốn dỗ cô, lấy lòng cô sao?
"Thật sự? Cố ý?"
Cô hướng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
"Ừ."
Mộ Nhung Trưng gật đầu.
Cô hình thành tư vị phức tạp: Chỉ vì ánh nhìn của hắn nhìn cô, mang theo thương tiếc cưng chiều xa lạ.

Hắn như vậy, thực sự khiến cô cảm thấy rất xa lạ, rất loạn tâm.
Cô vốn là chán ghét hắn, sợ hắn, nhưng, những cái lý do chán ghét hắn, tâm trạng sợ hắn, sau khi từ từ tan biến, cô thế nhưng bởi vì ánh mắt ôn hòa của hắn mà bất ngờ rung động..
Không không không, cô mới không rung động đâu!
Đời này, cô không thể cùng với người đàn ông này cứ dây dưa, một ngày nào đó, cô sẽ thoát khỏi hắn.
Đúng, cô nhất định có thể phủi sạch quan hệ với hắn.
Nghĩ như vậy, cô chột dạ cười, bỏ qua một bên đầu, không dám lại cùng hắn đối diện.
Mộ Nhung Trưng bên cạnh có chút không hiểu được: Tiểu Uyên Ương nhỏ ríu ra ríu rít này sao tự nhiên không lên tiếng nữa, đem khuôn mặt nhỏ của cô kéo qua.
"Sao không nói nữa? Không hài lòng sự sắp xếp của ta?"
"Sao có thể? Em chỉ là cảm động nói không ra lời thôi."
Cô vội vàng bày ra gương mặt tươi cười, tỏ vẻ lòng tràn đầy vui mừng.
Hắn lại trầm mặc rồi, không nói nữa, trong lòng hiểu rõ, mấy lời này của cô đang cố ý là nghênh đón-----Nha đầu này, căn bản không thiệt tình với hắn, tuy rằng trên miệng nói rất hay, nhưng trong lòng lại có tính toán khác.
Hừ, đợi đó, ta nhất định có thể thu phục em, nhất định khiến em ngoan ngoãn giao ra tấm lòng thật.
*
"Tư thiếu, chiếc xe đối diện biệt thự vừa lái ra ngoài, Úy tiểu thư với Mộ tiên sinh, còn có phó quan Trương với Tô Triết đều ở trong xe."
Tiểu Tư đang đọc sách, thuộc hạ tới báo.
"Cho người coi chừng."
"Đã có người đi theo rồi.."
Hắn chợt nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu, "Bọn họ đi hướng nào? Là hướng trường học sao?"
"Không phải.

Hướng đi ngoại thành."
Phương hướng đó, hoặc là đi đặc chủng doanh, hoặc chính là đi lên đường cao tốc.
Con ngươi tiểu Tư vừa chuyển, chợt hạ lệnh: "Chuẩn bị xe."
"Rõ."
Người tới lui xuống.
Bé ngoan vẫn luôn lười biếng trên đùi hắn lật sách nghiêng đầu nhìn: "Chúng ta phải đi đâu đây?"

Tiểu Tư ôm cô đi lên lầu: "Đi Hải Tân."
"Đi làm gì?"
"Em không phải là ngột ngạt sao? Đưa em đi hóng gió biển, sau đó lại để em gặp mặt cha mẹ em."
"Thật à!" Bé ngoan tức khắc vui mừng khôn xiết, "Sao anh biết được ba em đưa mẹ đi Hải Tân?"
"Mấy ngày này hội nghị liên hiệp ba vùng Thụy Đô tổ chức, hội đấu giá đất của Hải Tân chính là vào ngày kia, Mộ Nhung Trưng đối với sự phát triển bên đó rất có hứng thú, người đại diện của hắn nhiều năm nay luôn ở chỗ đó hoạt động.

Ta đoán doanh trưởng Mộ đây là muốn đi bàn chuyện làm ăn, thuận đường đem chị Úy đi chơi, vừa hay ba ngày này chị Úy được nghỉ."
Hắn đem suy đoán của mình nói hết ra.
Bé ngoan nhất thời lộ vẻ mặt sùng bái: "Tiểu Tư, anh lớn lên đây là bộ não gì thế, chuyện gì cũng tính ra được? Ài, anh có thể thỉnh thoảng ngốc một chút, thế sẽ làm em rất tự ti."
Vẻ mặt cười hì hì, nào có tự ti?
"Em có thể ngốc một chút, anh không thể."
"Vì sao?"
"Anh nếu ngốc rồi, tương lai làm sao đấu trí với Mộ tư lệnh cướp em về tay?"
"Hì hì, cũng đúng cũng đúng, vậy anh nhất định phải cao tay hơn ba em, hù ba, chúng ta mới có thể lại ở cùng nhau."
Bé ngoan ôm chặt cổ của tiểu Tư, rất hài lòng lý do này.
Tiểu Tư nhếch môi cười cười, vào phòng, đem cô đặt trên sofa, đi chọn quần áo cho cô.
Mộ Nhung Trưng tuyệt đối là không dễ lừa gạt, bất luận là thân thủ, hay là mưu trí, tất cả không phải cứ tùy tiện liền có thể lừa gạt qua cửa.
Tiểu Tư không thích so chiêu cùng với loại đối thủ lợi hại như này, lúc ứng phó phải toàn sức ứng phó, quá mệt, nhưng lại cố tình không thể không cùng hắn ta giao thiệp--------Ai bảo hắn là cha ruột của bé ngoan, cha vợ tương lai của hắn đây, nhất thiết phải được hắn ta tán thành, nếu không tương lai chịu khổ vẫn là hắn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc