TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



Trước rừng trúc thơm, đã giải tán hết người.
Lôi Vũ cũng đang muốn đi, lại bị lão hiệu trưởng gọi lại: "Ài, ta nói tiểu Lôi a, ngươi đối với cháu gái thứ ba nhà Úy gia như thế nào để bụng thế?"
Đối với việc này, lão gia tử rất hiếu kỳ.
"Mạnh lão, không dấu gì Người, Úy Ương kỳ thật là một đứa trẻ cực kỳ có thiên phú, đã gặp qua là không quên, đầu óc linh hoạt..

Đứa trẻ như thế không học, chính là sưu cao thuế nặng thiên vật."
Lôi Vũ quay đầu cười thần bí, lúc xông tới cố ý đem lời nói đè xuống thật thấp.
"Nói bậy, gặp qua không quên, sao có thể thi ra cái thành tích kém như thế?"
Lão hiệu trưởng thổi râu trừng mắt.
Ông sở dĩ chú ý Úy Ương là bởi vì thành tích của cô bé thực sự quá tệ quá tệ.
Vì thế, ông tinh tế tìm hiểu một phen, nghĩ không hiểu a: Đứa trẻ này nhìn thế nào cũng là một tướng thông minh, nhưng cố tình ngốc thành như thế, thực sự có điểm không bình thường.
Ách, cũng không đúng, nếu thật sự ngốc, sơ trung lên cao trung cũng không lên được a!
"Đây thật là ta nghĩ trăm lần cũng không hiểu được."
Lôi Vũ sờ cằm vẻ mặt nghi ngờ, ngữ phong lại biến chuyển lớn:
"Đứa trẻ này thành tích rất kém, nhưng nó hiểu lý thuyết y học, hơn nữa là không thầy mà cũng hiểu, là bởi vì nhìn thấy cuốn sách trong túi ta liền thông suốt rồi..

Mấy cái phương thuốc phức tạp đó, trăm phương ngàn loại, chứng bệnh cũng tùy mỗi người mà khác nhau, nhưng nha đầu ngốc kia lại có thể nhìn bệnh kê thuốc, từng chữa cho cô nhi viện vợ ta một số bệnh nặng lâu ngày không dứt bệnh, Mạnh lão Ngài nói kỳ quái hay không?"

"Thật?"
Hứng thú của lão hiệu trưởng lại bị khơi dậy.
"Đương nhiên là thật.

Cho nên, ta cảm thấy: Đứa trẻ này chỉ cần dạy tốt, nhất định có thể thành công."
Lôi Vũ đối với việc này vô cùng có tự tin.
Lão hiệu trưởng bán tín bán nghi, cuối cùng lại dặn dò: "Vậy ngươi dạy hẳn hoi.

Cháu gái của lão Úy, theo lý mà nói không ngốc.

Có thể thi vào trường chúng ta, có kém cũng không kém tới chạy đi chỗ khác được."
"Biết rồi, ta a liền đem cái phần tư liệu xin nghỉ kia xé đi.."
Lôi Vũ tạm biệt lão hiệu trưởng, kích động đi tới văn phòng.
Đợi ngồi vào vị trí của mình, công việc đầu tiên là rút ra từ ngăn kéo, muốn xé tài liệu, kết quả..
Hắn đột nhiên kinh hãi đứng lên, nhìn về phía thầy Dễ đối diện, kinh hãi hỏi: "Vừa nãy ai tới, ai động vào ngăn kéo của ta?"
Thầy Dễ vẻ mặt mờ mịt: "Ta vừa tới, không nhìn thấy ai vào nha? Sao thế, mất đồ à?"
Đúng a..

Phần tư liệu kia thế nhưng không cánh mà bay rồi.
*
Úy Ương lần nữa bước vào lớp học.
"Di, cái đồ bị thịt này sao lại quay lại rồi?"
Có người kinh hô.
Chu Nam đứng trên giảng đường, bộ mặt nặng nề, vẻ mặt chán ghét trực tiếp gõ lên bảng, cực kỳ không kiên nhẫn: "Yên lặng yên lặng, sau này, Úy Ương vẫn ở ban ba chúng ta học..

Úy Ương, còn không vào chỗ ngồi, vì trò, mà đã làm chậm trễ hơn mười phút rồi.

Trò không muốn học hành tử tế, người khác vẫn muốn đấy.."
Úy Ương mặc không lên tiếng ngồi xuống.
"Ai nha, chán ghét chết đi được, người này trở về chính là kéo chỉ số thông minh của ban chúng ta xuống."
"Đúng a, cô ta đối với ban chúng ta không có nửa điểm cống hiến, chỉ có kéo chân lại.

Cô Chu, có thể đem cô ta phân vào ban khác được không?"
"Còn không phải sao."
Thanh âm bào xích nổi lên bốn phía, Úy Ương coi như không nghe thấy.
Đều là tiểu hài tử chút chít ríu rít, đợi mà xem, ta sẽ khiến các ngươi vừa kính vừa sợ ta.
"An tĩnh, học bài.."
Chu Nam mặt lạnh kêu to.
Đáng tiếc là, tiết học này còn chưa có xong, ngoài cửa liền có bảo vệ xông vào, lại không có một nửa lưu tình, tại chỗ quát một tiếng: "Úy Ương, văn phòng giảng đường có lệnh, lập tức đem trò đuổi ra.".


Bình luận

Truyện đang đọc