TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



Úy Văn càng nhìn Úy Ương càng tức.
Đứa cháu gái này quá không cho người bớt lo, từ nhỏ đến lớn ở trường học chưa làm qua chuyện gì đáng khen ngợi, mỗi lần mỗi lần mời gia trưởng toàn là vì gây họa: Năm hai đẩy bạn học bị thương, năm bốn gian lận thi, sơ trung hại một nam sinh chút nữa chết đuối, cao trung môn tiếng Anh thi toàn thành phố đứng cuối cùng..

Việc xấu loang lổ như thế, thật là nhiều đếm không hết.
Có lúc, hắc nghi ngờ đây căn bản không phải con gái của em trai, nếu không như thế nào có thể đần như thế?
Duy chỉ có một lần thông minh duy nhất là sơ trung lên cao trung, cư nhiên có thể thi lên.
Úy Ương tức khắc cười, mắt đẹp lưu chuyển, nhẹ nhàng nói: "Lão hiệu trưởng, việc này, đại bá phụ con quả nhiên không biết sự tình?"
"Sự tình gì?"
Úy Văn cả đầu mơ hồ.
"Là thế này, trò Úy Hổ cũng không biết xuất phát từ rắp tâm gì, không thông qua sự đồng ý của Úy Ương, nộp cho trường học một tờ đơn xin bỏ học, cục trưởng Úy, Ngài xem xem, đây hẳn không phải bút tích của Ngài đi!"
Lôi Vũ đem tài liệu đưa qua, cho Úy Văn xem.
"Đây đương nhiên không phải ta điền.


Ta sao có thể vô duyên vô cớ đi trình cái đơn xin bỏ học-------Đều đã đang học rồi, mặc kệ học tốt hay không, đều phải học xong, Úy gia chúng ta là thư hương gia truyền, loại chuyện bỏ học này, bất luận thế nào cũng không làm ra được.."
Úy Văn cực kỳ coi trọng mặt mũi, coi như việc này kể cả là hắn làm thật, nhìn thấy cũng sẽ không thừa nhận, huống hồ đây không phải chuyện hắn làm.
"Các người đợi đó, ta liền đem Úy Hổ gọi tới, hỏi cho rõ ràng."
"Không cần gọi, con tới rồi."
Ngoài cửa có người trả lời.
Ngay sau đó, Úy Hổ đem theo một em trai nhỏ vượt nhanh lên phía trước, sau lưng còn có Úy Lan với mẹ cô Trình Ân, Úy Ương trong lòng liền hiểu, là Úy Lan đi thông báo với Úy Hổ gọi tới đây.
"Xin lỗi, xin lỗi, đây thật là một hiểu lầm to lớn.

Lúc trước, Úy Ương ở trường học gặp khó khăn, thẩm thẩm muốn em ấy tạm nghỉ học ở nhà tĩnh dưỡng một trận, nhờ ta đến trường làm đơn xin nghỉ, lúc điền vào tài liệu bởi vì phát sinh nhiệm vụ, ta liền để em trai nhỏ của ta điền, tất cả đều là hắn sơ ý, điền sai rồi, ta lại không nhìn kỹ, kết quả thành ra như thế.

Xin lỗi, đây tất cả đều là lỗi của ta."
Úy Hổ hai tay hợp lại, vẻ mặt chân thành xin lỗi.
"Đúng, đây là ta nhờ cháu trai đi xin."
Trình Ân cư nhiên về phía bọn họ.

Úy Ương nhìn sắc mặt tái nhợt của mẹ, khẳng định là bị uy hiếp mà tới đây.
"Không đúng, nếu là Úy nhị phu nhân nhờ phó đội trưởng Úy tới xin nghỉ, Úy Ương sao lại không biết? Hôm nay còn tới đi học?"
Lôi Vũ phát hiện chỗ hở: Úy Hổ này rốt cuộc muốn làm gì?
"Là ta nói không rõ ràng, Úy Ương cũng không nói với ta hôm nay muốn đến học, cho nên tạo thành hiểu lầm."
Sự giải thích của Trình Ân vẫn rất gượng ép.
"Quan trọng là: Hiện tại việc này xử lý như nào?"
Lão hiệu trưởng đột nhiên chen vào nói, loại chuyện bỏ học này, gần mười năm nay đệ nhất cao chưa từng xảy ra.
Úy Hổ nhẹ nhàng chân chó cười: "Mạnh lão, việc này, bên chúng ta sai, Úy Ương lại muốn đi học, đương nhiên phải do chúng ta đi xử lý..

Như vậy, ta hiện tại liền đem Úy Ương với thẩm thẩm cùng đi tới cục giáo dục, nhất định đem phần tài liệu kia tìm về..

Úy Ương, đi, chúng ta cùng đi, không thể lại ở đây làm phiền Mạnh lão, thầu Lôi cũng đi lên dạy học đi.."
Nghe vậy, Úy Ương thầm cả kinh.
Ai nha, không tốt, người này là muốn tách người có thân phận ra, lén lút đem cô với mẹ khống chế, sau đó ép cô không thể không từ bỏ việc học.
Không, cô sẽ không để hắn thực hiện được.

.


Bình luận

Truyện đang đọc