TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



Nếu như nhất định phải nói hắn thích cô mới cưới cô, ép cô sinh con, thế cũng không thể mặc kệ cô ở nước ngoài mười mấy năm.

Quan trọng là, cuối cùng, Dương Thiên sinh bệnh nặng, người đàn ông này vì cứu tính mạng ấy, đã ép cô làm phẫu thuật, vì thế cô lấy ly hôn ra làm điều kiện ngược lại áp chế hắn, tuy rằng hắn đã giận không thể kiềm chế, nhưng cuối cùng vì giữ tính mạng của Dương Thiên cũng đồng ý.

Yêu cầu duy nhất là, muốn cô sinh đứa trẻ trong bụng ra.

Lúc đó, cách nghĩ của cô là: Dương Thiên đã làm phẫu thuật không thể sinh con, cho nên hắn mới ép cô sinh đứa bé ra.

Có lẽ, hắn muốn lưu lại đời sau.

Nhưng cũng không đúng, một người đàn ông quyền uy chí tôn khuynh đảo Nam Giang muốn lưu lại con nối dõi, thế thì quá đơn giản, béo gầy cao thấp mặc hắn lựa chọn, mấu chốt là hắn cuối cùng vì cứu cô mà chết.

Lẽ nào hắn thực sự yêu cô yêu đến không thể tự thoát ra?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
* * *
"Ngươi quen biết ta?"
Dương Thiên thấy ánh mắt nữ sinh xinh đẹp này hướng mình có chút cổ quái, nhịn không được hỏi một câu.

Dương Tiễn cũng liếc qua: Nữ sinh này lớn lên thật đẹp.

"Không quen biết.

"
Bọn họ của hiện tại đích thực không quen biết.


Mà đây cũng không phải điều mà Dương Thiên thật sự quan tâm, đôi mắt cô ta bỗng sáng lên, chỉ vì nhìn thấy Mộ Nhung Trưng.

"Anh Tư.

"
Một tiếng gọi giòn tan, cô ta liền giống như tiểu yến tử từ bên cạnh Mạnh lão nhảy qua, một cái liền nắm trụ tay của hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sự vui mừng: "Cuối cùng lại gặp được anh rồi.

Ai, anh ước chừng đã năm tháng không về nhà rồi đi.

.

"
"Thiên Thiên? Em như thế nào cũng ở đây?"
Mộ Nhung Trưng nghiêng mắt nhìn, không đẩy tay cô ta đi, có thể nhìn thấy quan hệ bọn họ thật sự rất thân mật.

Úy Ương liếc mắt một cái, trong lòng có chút chua, chua đến có chút không thể hiểu được: Mộ Nhung Trưng, bà nhà anh, anh chính là một củ cải lớn hoa tâm.

"Em à, em xin nghỉ, cùng mẹ đến đây xử lý chút việc, biết hôm nay các ngươi muốn đến đây, liền chạy đến đây trước một bước.

"
Dương Thiên yêu kiều trả lời.

Cũng không biết Mộ Nhung Trưng có phải hay không để ý cái nhìn chăm chú của cô, rất nhanh đẩy tay của Dương Thiên ra, đi lên phía trước, hướng lão hiệu trưởng hành lễ: "Mạnh lão khỏe.

.


"
"Ồ, Nhung Trưng à, ta là đến tìm con, vợ hiệu trưởng Trần bị bệnh, vừa chạy đi bệnh viện rồi, ta sợ con ở đây ngồi đợi nên chạy qua.

Con đợi một chút, ta đem chuyện của bạn học Úy xử lý xong, lại quay lại nói chuyện.

"
"Được, Người cứ bận.

Thiên Thiên, trưởng tham mưu Dương, chúng ta tới bên cạnh ngồi.

.

"
Ba người hướng phòng họp nhỏ của hiệu trưởng đi, không quản chuyện này nữa.

Đây dù sao cũng là giáo vụ đệ nhất cao, hắn không nên nhúng ta quá nhiều, khiến người nhìn ra manh mối không tốt nào.

Mạnh lão lúc này mới quay đầu lần nữa hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Úy Ương lập tức một năm một mười nói hết.

Mạnh lão vừa nghe, gương mặt thanh nhàn khỏe khoắn tức khắc trầm xuống, đi tới bàn làm việc lấy điện thoại, giận bừng bừng nhấc điện thoại nói: "Alo, Úy Văn, ta là đệ nhất cao trung Mạnh lão, cho ngươi mười lăm phút lập tức tới phòng hiệu trưởng.

.

"
Không đợi hắn hỏi lại cái gì trực tiếp ngắt điện thoại.

Loại khí thế này, lại quá anh dũng đi.

*
Mười lăm phút sau, Úy Văn đầu đầy mồ hôi chạy vào văn phòng, nhìn thấy lão hiệu trưởng đang ngồi trên sô pha, cháu gái nhà mình với thầy Lôi Vũ đứng ở bên cạnh lão hiệu trưởng, chủ nhiệm Hà phòng giáo vụ đứng đối diện lão hiệu trưởng.

Hắn giữa mày căng thẳng, đi lên phía trước hỏi: "Úy Ương, cháu không phải là lại ở trong trường gây rắc rối rồi chứ?".


Bình luận

Truyện đang đọc