TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



Lời bình tĩnh vừa thốt ra, mọi người kinh ngạc.

"Như thế nào vô hiệu?"
Chủ nhiệm Hà nhìn lại tờ đơn xin kia.

Hình thức không sao mà?
Dấu cũng đóng rồi.

Hiệu trường với giáo vụ đều đã ký tên.

Hiện tại, nó chính là tờ văn kiện có hiệu lực hợp pháp.

Lôi Vũ cũng đột nhiên gật đầu, "Đúng, tờ tài liệu này, ta sở dĩ không có nộp lên chính là bởi vì nó vô hiệu.

"
Úy Ương khẽ cười, xem ra thầy Lôi cũng ngầm hiểu rồi.

Nhìn thấy chủ nhiệm Hà vẻ mặt vẫn mơ hồ, cô cuối cùng nói ra ngọn nguồn: "Phần chữ ký học sinh không phải em tự tay ký tên, chủ nhiệm Hà nếu không tin, có thể so sánh một chút chữ ký bình thường của em.

Hoặc trực tiếp đưa tới người của trung tâm giám định.

"

Cô từ trong cặp sách của mình lấy ra một quyển vở, đưa tới, chỉ tên trên đó nói: "Chủ nhiệm Hà, Người xem, hai chữ ký khác biệt rất lớn, có thể nhìn thấy tờ tư liệu này là ngụy tạo!"
Chủ nhiệm Hà nhìn một cái, thật sự không giống, giữa hàng lông mày bất giác nhăn lại, trong lòng thầm kêu: Này là phiền phức rồi.

"Nhưng đích thực là thầy Lôi của trò nộp tới mà?"
Hắc lập tức đem trách nhiệm đẩy cho Lôi Vũ.

"Ta không có nộp.

" Lôi Vũ cơ hồ muốn dơ tay thề: "Vì chuyện này, ta đã chạy đến nhà Úy gia rất nhiều lần, sao có thể nộp đi chứ?"
"Nhưng mặc kệ thầy có nộp hay không, chuyện này đã biến thành sự thật rồi.

"
Trong đầu chủ nhiệm Hà tức khắc một cái đầu hai bộ não, bản chính đã gửi đi cục giáo dục, nếu chuyện này mà muốn làm lớn.

Một khi làm lớn chuyện, mặc kệ là hiệu trưởng, hay là giáo hội đều sẽ bị cấp trên khiển trách.

Quan trọng là, đây không phải là một học sinh tốt, mà là một học sinh kém triệt để từ đầu đến cuối, vì một học sinh kém mà tổn hại hiệu trưởng, còn có mặt mũi của giáo hội, vậy quá là mất nhiều hơn được.

Nhưng chuyện này, hắn lại không thể nói rõ, nhìn xem a, bục giảng ngồi nhiều học sinh như thế, có hại đến mặt mũi của thầy cô.

"Được rồi, cô Chu, cô tiếp tục giảng bài.


Úy Ương, trò qua đây, thầy Lôi, thầy cũng qua đây, chúng ta đi tới văn phòng giảng đường xử lý chuyện này.

.

"
Chủ nhiệm Hà dẫn đầu đi ra ngoài.

Úy Ương vẫn luôn đang đánh giá chủ nhiệm Hà, cảm thấy người này sợ là muốn chơi xấu:"Vì một học sinh ngu ngốc, đi thu hồi tư liệu đã gửi đi, chú ý thể diện như chủ nhiệm Hà, sao có thể thừa nhận loại sai lầm này?
Hắn khẳng định đang tính toán: Như thế nào đem sai thành sai đến cuối cùng.

Nhưng cô không có lập tức gây khó dễ, mà yên tĩnh đeo cặp sách đi theo.

Lúc gần đến cửa, cô nhìn thấy cô Chu hướng mình đang vui vẻ khi người gặp họa mà cười lạnh, mà Úy Lan cũng đang âm thầm đắc ý.

Không, cô sẽ không để bọn họ nhìn cô chê cười.

*
Lúc đó, cửa lớn trường đệ nhất cao trung mở ra, một xe chuyên dụng, hai xe tải quân đội, lặng lẽ không một tiếng động mà phi nhanh vào.

Dừng xe lại, một thân quân trang, Mộ Nhung Trưng giày quân trang từ trên xe bước xuống, phẩy phẩy tro bụi trên người, nghiêng tai nghe tiếng đọc sách lanh lảnh trong trường, lười biếng duỗi eo, vốn đang ánh mắt thanh nhàn, lúc nhìn xa xa hướng khu dạy học lầu Tàng Long, tức khắc lộ ra một đạo ánh sáng sáng quắc như lang sói.

Hướng đó, đường đi tầng dưới lầu, hai thầy giáo đi phía trước, một nữ sinh đeo theo cặp sách đi phía sau, ngoài ra còn có hai bảo vệ đi theo sau cùng------Quang cảnh này nhìn hẳn là nữ sinh gây chuyện rồi, nhìn xem, đến cả bảo vệ cũng gọi tới rồi.

.

Trọng điểm là nữ sinh kia, chính là cô vợ Úy Ương nhỏ mới cưới của hắn.

Mộ Nhung Trưng bất giác híp mắt: Ây, tiểu nha đầu nhà hắn đây là gây ra cái phiền phức gì rồi?.


Bình luận

Truyện đang đọc