TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ

"Tôi họ Trương, phó quan."

Mộ Nhung Trưng tự giới thiệu, không kiêu ngạo không nịnh nọt.

"Ai nha, phó quan Trương tới thật đúng lúc, chỉ cần giao tên tội phạm tới tay anh, tôi liền bớt không ít chuyện."

Phó đoàn Mã thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Nhung Trưng gật đầu: "Còn không phải sao, Bùi đại thiếu cũng là sợ anh trong quân khó xử, đặc biệt bảo tôi lập tức tới đây, người đâu, tôi liền đem người về Thụy Đô phụng mệnh."

"Tôi liền bảo người mang hắn tới.. Phó quan xin đợt chút, Tiểu Bì, đi, đưa người tới đây.."

Xông ra ngoài cửa gọi một tiếng, đợi bên ngoài có người đáp rồi, lúc này mới vẫy vẫy tay với Dịch Liên, "Ngươi lui xuống đi!"

"Rõ!"

Dịch Liên không nhìn thêm, đem toàn bộ người đi ra.

Phó đoàn Mã nhiệt tình cực kỳ, tự mình pha trà cho Mộ Nhung Trưng, còn đè thấp giọng nói: "Phó quan Trương, người này sau khi đem về, vẫn xin anh ở trước mặt Đại thiếu nói tốt một chút, tôi muốn sớm ngày điều về Thụy Đô, mau chóng có thể tới bên Trịnh tư lệnh nhận chức.."

Giữa hai người này quả nhiên có giao kết ngầm.

Mộ Nhung Trưng nghe mà nhàn nhạt nói: "Chỉ cần tên phạm tội kia cung cấp thông tin thật, anh yên tâm, Đại thiếu nhận lời anh, một chuyện cũng không thiếu anh đâu.."

Loại bại hoại này, lưu lại trong quân, chỉ tổ trở thành sâu mọt trong quân đội.

Mộ Nhung Trưng ghét nhất là loại sâu bọ này, một quốc gia, cần binh sĩ tốt, bồi dưỡng binh sĩ, càng cần quan quân ưu tú lấy thân làm gương, làm gương mẫu, cũng cho mỗi binh lính một cơ hội bình đẳng.

Giống như hắn, câu kết vượt cấp, coi quân kỷ không ra gì, sao xứng với hai chữ "Quân nhân".

*

Bên ngoài văn phòng.

Dịch Liên canh ngoài cửa.

Không lâu sau, hắn nhìn thấy Tiểu Bì mang một thiếu niên cao gầy tới, một quan quân khác áp giải phạm nhân, bên cạnh Trưởng đoàn Mạnh chính là Trưởng doanh Cát người được tính nhiệm nhất, không cần nói, người này chính là người mật báo cho Bùi Nguyên Hoành, là người này cắm trong đoàn làm tai mắt.

Đi tới gần, Dịch Liên chắn đường, nói: "Phó đoàn Mã có lệnh, để Tiểu Bì một mình đem người vào. Doanh trưởng Cát, chúng ta nói chuyện.."

Doanh trưởng Cát liếc một cái, nhìn Tiểu Bì đem người dẫn vào trong, hỏi: "Lão Dịch, anh muốn làm gì?"

Dịch Liên cười theo, đưa thuốc lá, vẻ mặt lấy lòng: "Cũng không có gì, liên kết tình cảm đê.. Doanh trưởng Cát, sau này lão huynh anh nếu làm nên kỳ tích, ngàn vạn đừng quên mấy chiến hữu cũ chúng tôi ở trong đoàn này nhé.."

Doanh trưởng Cát cười nhạt, mặt mày lộ ra một chút đắc ý, cái tên Dịch Liên này ỷ vào mình có thể đánh đấm giỏi, bình thường trong mắt không coi ai ra gì, sau khi biết quan hệ của hắn với Bùi gia đại công tử, thái độ liền thay đổi, quả nhiên à, là người, ai không muốn trèo cao cả?

"Yên tâm yên tâm, sẽ không quên đâu. Tới, châm chút lửa.."

Dịch Liên vội vàng châm thuốc, thấp giọng hỏi: "Doanh trưởng Cát, tôi vẫn thật không nhìn ra nha, không nghĩ tới anh có thể mắc nối quan hệ với Bùi đại công tử, thật sự quá giỏi.. Đều nói Bùi đại công tử là người kế nhiệm của tổng tư lệnh trong tương lai, anh sau này có thể thăng quan tiến chức rồi.."

Hắn hết sức là thổi phồng, thổi tên doanh trưởng Cát này nâng nâng, xương cốt tê dại giống như ngày mai hắn liền có thể biến thành quân chính phủ, một người trên vạn người ngay vậy, vẻ mặt cười tươi như hoa.

*

Trong phòng.

Mộ Nhung Trưng với phó đoàn Mã đang cười nói.

"Báo cáo, phạm nhân đã đưa tới."

Tiểu Bì báo cáo.

Phó đoàn Mã quay đầu hướng tới thiếu niên cao gầy, vội vàng đứng lên, một bên vẫy tay bảo Tiểu Bì ra ngoài, một bên tiến lên trước kéo người qua, thúc giục nói: "Nhanh, đem lời trước kia nói với ta nói lại lần nữa.."

Thiếu niên cao gầy vừa nhìn người trước mặt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trừng mắt nhìn tên "Tu La" đáng sợ này, nào dám nói cái gì.

Hắn tự nhiên nhận ra người này, người quan quân đặc chủng hủy hoại toàn bộ căn cứ chế thuốc phiện của bọn hắn, thân thủ tốt đến kinh người, chịu đòn tốt, có thể đánh, lạnh lùng tới mức một ánh mắt liền có thể dọa phụ nữ bật khóc, thời khắc này, hắn hai tay đang ôm ngực, sâu sắc nhìn chằm chằm bản thân.

"Đã lâu không gặp."

Không nhanh không chậm, một âm thanh nhàn nhạt chào hỏi.

Thiếu niên cao gầy nói không ra lời, chỉ nghiến răng nghiến lợi kêu ken két, có loại phẫn nộ bị người châm lửa, hai mắt kia có thể phun ra lửa luôn.

Phó đoàn Mã nổi lên nghi ngờ: "Phó quan Trương, anh.. Anh quen biết hắn?"

"Đúng vậy, quen biết!" Hắn gật đầu: "Trên người ta có mấy vết thương tất cả đều do hắn ban tặng, đến nay còn sẹo, loại ký ức này sâu đậm như thế, sao có thể quên?"

Lời này khiến phó đoàn Mã nhăn mày lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền kinh hãi, lùi lại phía sau, muốn rút súng, hét: "Anh không phải người bên Bùi đại thiếu phái tới.."

Lời vừa nói xong, sau đầu liền dí một khẩu súng, là phó quan Trương động thủ.

Có thể dễ dàng ra tay như thế, phải cảm ơn phó đoàn Mã vừa nãy đem tất cả người đuổi ra ngoài phòng làm việc, nếu không cũng không thuận lợi như thế.

Cái này từ một mặt khác có thể nói rõ một điều: Cái tên họ Mã này, không có mưu lược gì, có thể làm tới chức thiếu tá hữu danh vô thực, sợ là vớt lợi ích mà lên.

"Anh là ai?"

Đối mặt biến đổi lớn như thế, Phó đoàn Mã lộ ra sắc thái kinh hãi.

Mộ Nhung Trưng đứng lên, từ trên người hắn thu lại súng, phá bỏ nó rồi ném lên bàn, khí thế bức bách mà nhìn gần:

"Ta họ Mộ, là quan tổng chỉ huy sự kiện đám buôn bán thuốc phiện chạy trốn nhận lệnh ủy nhiệm của tổng tư lệnh Bùi Uyên, cũng là người phát lệnh bao vây Đông Sơn bắt dư đảng ở Hải Tân, trên người ta có lệnh ủy nhiệm phát trực tiếp của quân khu, chỉ cần là đuổi bắt điều tra đám buôn bán thuốc phiện, ta đều có thể điều khiển sử dụng tất cả đặc chủng binh.

" Xin hỏi phó đoàn Mã, ai cho ngươi mượn lá gan, dám vượt cả ta, tính toán đem đám buôn bán thuốc phiện giao cho người không liên quan?

"Vừa nãy ta không nghe nhầm chứ, anh muốn cấu kết với Bùi Nguyên Hoành? Lấy cái này đổi lấy điều lệnh?

" Sao, anh đem quân quy quân kỷ coi như đọc thơ sao? "

Lúc nói xong câu cuối cùng, hắn đập mạnh bàn một cái, cao giọng, phần uy kia lợi hại ép vào thật sâu trong gân mạch của Phó đoàn Mã.

Phó đoàn Mã tức khắc lộ ra sắc mặt kinh hãi.

Ối mẹ ơi!

Mộ Nhung Trưng cư nhiên ở Hải Tân, hơn nữa còn là người phát lệnh hành động bắt dư đảng ở Hải Tân.

Ài, sao Bùi đại thiếu không nói rõ ràng với hắn, chỉ gọi một cuộc điện thoại, bảo hắn giam Trưởng đoàn Mạnh lại, khống chế tốt phạm nhân, xem ra Bùi đại thiếu đây là sợ hắn biết Mộ Nhung Trưng ở Hải Tân, không dám hành động, mới dấu diếm mấy chuyện này.

Mà hắn thì sao, bởi vì nhìn thấy người tới rất trẻ tuổi, rất có khí thế quý nhân, cho rằng người của Thụy Đô tới, phần lớn đều có loại quý chất không thể nhìn thẳng, mới không nghi ngờ nhiều, đến tận giờ khắc này, hắn mới ý thức được, người này không những có quý chất, còn có một loại ngạo khí người thường chịu không nổi.

" Dịch Liên.. "

Mộ Nhung Trưng gọi lớn một tiếng.

" Có. "

Dịch Liên là người thức thời, vừa nghe thấy bên trong phòng Mộ Nhung Trưng gây khó dễ, trước tiên bắt doanh trưởng Cát với Tiểu Bì ở hành lang, một trận biến cố trong quân, tình thế dễ dàng bị xoay chuyển, lúc này vừa nghe thấy tiếng gọi, lập tức đáp một tiếng, cũng áp giải luôn cả doanh trưởng Cát vào.

" Đi mời Trưởng đoàn Mạnh tới! Phó đoàn Mã là người của đoàn chúng ta, ta chỉ có quyền điều lệnh, không có quyền xử trí. Xử lý người này như nào, để Trưởng đoàn Mạnh tới đây quyết định. "

" Rõ! "

Dịch Liên đáp, lại chỉ chỉ người trong tay:" Doanh trưởng Mộ, Cát Minh này chính là người tố giác Trưởng đoàn Mạnh với Bùi Nguyên Hoành.. "

" Áp giải xuống, đợi Trưởng đoàn của các anh tới, tất cả giao cho anh ấy giải quyết. "

" Rõ! "

Doanh trưởng Cát bị áp giải xuống.

Một trận nguy cơ quân sự, cứ như vậy tan biến.

Trong phòng làm việc, sắc mặt phó đoàn Mã trở nên trầm lắng, âm thầm suy nghĩ xong, chợt cười lạnh một tiếng, quát lên:" Mộ Nhung Trưng, anh vội vã xử lý tôi như vậy, là sợ bí mật của anh bị tiết lộ ra ngoài?"

Bình luận

Truyện đang đọc