TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



Bốn phía một mảng đèn đuốc sáng trưng.
Dưới ánh đèn đường, Mộ Nhung Trưng một thân quân trang trẻ trung, lãnh khốc tựa như gương mặt của Tu La, đường cong tựa như điêu khắc, đôi mày anh tuấn phi phàm đang tản mát ra sự tức giận làm cho người ta sợ hãi, đôi mắt sâu không thấy đáy toát ra lửa giận hừng hực.
Kiếp trước, người đàn ông này sau khi đem cô về, hướng về phía cô quát một câu: Úy Ương, cô mẹ nó dám để cho ta đội mũ xanh, Mộ Nhung Trưng ta có chỗ nào không xứng với cô? Cô dám trong đêm đại hỷ của chúng ta chạy trốn? Nghe cho kỹ đây, hôm nay ta liền tặng cô một câu: Cả đời này, trừ phi ta không cần cô, nếu không, cô mơ tưởng thoát khỏi ta? Mơ tưởng!
Đời này, nơi bị bắt từ hầm cầu biến thành miếu Thành Hoàng, vận mệnh của cô có thể thay đổi không?
"Tứ thiếu, anh..

Anh nghe tôi giải thích.."
Cô lắp ba lắp bắp muốn tự tìm đường sống.
Nhưng có người lại muốn đem cô đẩy vào hố lửa.

"Em ba, em đây cũng quá không hiểu chuyện rồi, nếu đã gả rồi, sao có thể bỏ trốn chứ? Hôm nay tuy không phải cưới hỏi đàng hoàng, nhưng doanh trưởng Mộ tốt xấu gì cũng là đường đường chính chính tổ chức đại lễ, em sao lại còn không biết thế nào là đủ một mực cùng tình nhân bỏ trốn"
Người nói lời này, là người chị em tốt chị họ Úy Lan của cô.
Lúc đó, Mộ Nhung Trưng vẫn còn là một doanh trưởng nho nhỏ, không ai biết hắn có xuất thân có thể đảo loạn thời cuộc, người bên ngoài chỉ biết hắn là quý thiếu gia của một gia đình quyền lực, lại không biết rằng hắn đến từ quân đội chính phủ thế gia quyền bá một phương.
Úy Ương nén sự tức giận trong lòng, thanh thúy cắt đứt, "Chị họ, con mắt nào của chị thấy em bỏ trốn, không bằng không chứng, chị không thể vu oan cho em thế."
Thanh âm luôn dịu dàng của cô, hiện lên sự nhu nhược yếu đuối, nhưng hôm nay lại phá lệ vang dội, còn đem theo một chút tức giận, khiến Úy Lan liền cảm thấy kinh ngạc.
"Này..

Đây chính là em tự nói mà."
"Em nói lúc nào chứ"
"Tối hôm qua, chị nghe thấy em gọi điện thoại cùng tên tình nhân kia thề thốt, còn nói em thà chết chứ không chịu khuất phục mà."
Úy Lan lén lút nhìn về phía người đàn ông mặt như sương lạnh, bởi vì câu nói này mà ánh mắt lóe sáng, được nước lấn tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lời nói thấm thía tim gan khuyên bảo:
"Úy Ương, em có thể gả cho doanh trưởng Mộ là phúc khí tu cả đời, loại lời nói tổn hại đến tình nghĩa vợ chồng này, sau này em thật sự không nên nói nữa, doanh trưởng Mộ không hề bạc đãi em nửa phần, nhanh, đi nhận lỗi, mà không, đi xin Tứ thiếu tha thứ đi."
Hừ, chị ta thật biết đóng kịch.
Úy Ương đẩy chị ta ra, thời này khắc này, em sớm đã thay đổi suy nghĩ rồi.
Kiếp trước, đúng là cô có nói câu đó, cũng từng khiêu khích Mộ Nhung Trưng, từng thề độc nói: Đời này tôi chỉ yêu một mình Hãn Sanh, người đàn ông khác, ai cũng không thể lọt vào mắt của tôi.
Sự quật cường đó, người thiệt thòi chỉ có bản thân cô.

Lần này cô thay đổi sách lược, trước hết cần ổn định Mộ Nhung Trưng.
"Tứ thiếu, tôi tới nơi này là để cầu phúc."
Cô bắt đầu trợn mắt nói dối, chỉ chỉ hoa sen ước nguyện dưới hồ, đôi tay âm thầm túm góc áo, nhu nhu giải thích nói:"Trước kia tôi nghe nói đêm tân hôn tân nương có thể tới thả một đôi đèn hoa đăng, là có thể bảo đảm phu thê hòa thuận, vĩnh kết đồng tâm.

Cho nên tôi mới lặng lẽ chạy tới chỗ này.

Nơi này cách nhà chúng ta cũng không xa.

Tôi tưởng rằng lặng lẽ chạy tới đây rồi về, anh ở sảnh ngoài uống rượu sẽ không phát hiện.

Không ngờ anh nhanh như vậy tìm tới, thật xin lỗi, làm anh lo lắng rồi

Úy Lan ngẩn người.
Chuyện gì thế này?
Nha đầu đáng chết này chịu đầu hàng rồi?
Lại còn nói ra mấy câu kỳ quái.
Lúc trước nha đầu này tâm cứng như sắt, bị thẩm thẩm ép mãi mới lên xe, cũng là thẩm thẩm bức bách, nó mới muốn chạy trốn.
Hiện tại lại nói, nó muốn cùng Tứ soái vĩnh kết đồng tâm?
Đây là muốn lừa Tứ thiếu để tự cứu mình sao?
Cô ta bất giác ngoài ý muốn, nha đầu ngu ngốc này từ lúc nào lại có loại tâm cơ này?.


Bình luận

Truyện đang đọc