TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



Tiểu Tư cúi đầu nhìn cô bé một cái, gật đầu: "Ừ!"
Bé Ngoan giữ cái miệng nhỏ, rất không vui.
Nhưng Tiểu Tư lại nói: "Mộ Tư Lệnh luôn được người khác phái rất ưu ái, trừ mẹ em ra, ai không muốn gả cho cha em?"
Hình như cũng đúng.
"Vậy tại sao mẹ lại không thích cha, còn nghĩ đủ mọi cách ly hôn với ông ấy?"
Cách nghĩ của người lớn, cô bé thật sự không hiểu.
Việc này, hắn thật cũng chẳng có cách nào nói rõ với cô bé, cô bé vẫn là trẻ con: "Loại chuyện tình cảm này lại rất phức tạp, rất khó nói rõ ràng."
"Haz!" Bé Ngoan tiểu đại nhân tựa như thở dài, "Tóm lại là cha em quá không biết theo đuổi vợ rồi.

Lãng phí thời gian 14 năm, cuối cùng vẫn là thả mẹ em đi.

Cũng không biết cha lúc đó nghĩ gì, nếu cha không thả đi, cha với mẹ cũng sẽ không chết."
Tiểu Tư ánh mắt thâm sâu, đối với cái này, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
"Đúng rồi, anh tiểu Tư, Mai Nhược Sa kiếp trước, cha em với chị ta quen biết như thế nào?"
Cô không thích người này, nhưng, cần thiết hiểu một chút.
"Cha em từng cứu cô ta.

Cô ta tìm rất nhiều năm không tìm thấy, liền gả cho Yến Kim Thành."
"Đời này trước khi chị ta gả đi cha bị tìm thấy rồi?" Cô bé nhăn chặt mày: "Cái này có phải đại biểu chị ta sẽ không thành công gả cho Yến Kim Thành?"
"Có khả năng.."
"Vì sao lại như thế?"
Cô bé rầu rĩ.
Hắn giải thích: "Theo sự phát triển của kiếp trước, lúc này, mẹ em gả cho cha em không bao lâu liền mang thai em rồi.


Nhưng hiện tại, vì mẹ em có được ký ức của kiếp trước, phương thức lúc xử lý sự tình của mẹ em với thái độ đều không giống, cho nên sự phát triển tình thế như hiện giờ đã hướng theo một hướng phát triển hoàn toàn khác."
"Tất cả là vì mẹ?"
"Đúng.

Ví dụ lúc trước cũng không có đi du lịch Hải Tân, nhưng hiện giờ, mẹ em theo cha em tới đây, còn cứu sống Sở Tiểu Tiểu vốn dĩ nên chết rồi.

Quỹ đạo cuộc đời của một số người đều theo sự phát sinh này mà thay đổi.."
"Vậy sau này, cái người Mai Nhược Sa sẽ cứ bám chặt cha em như thế?"
"Có khả năng rất lớn, Mai Nhược Sa là một người không đạt mục đích sẽ không bỏ qua.

Nhưng phàm là người hay vật cô ta nhìn trúng, cô ta đều sẽ tận lực đi tranh giành."
"Thế phải làm sao?"
Bé Ngoan tức khắc nhăn mày, vẻ mặt căng thẳng: "Chị ta sẽ không cướp mất cha em đi chứ!"
"Cái này, anh thật không có cách gì trả lời em.

Bởi vì sự thay đổi vận mệnh của mẹ em, dần dần, quỹ đạo nhân sinh từng trải qua kiếp trước đều sẽ xảy ra biến động, cuối cùng, chúng ta sẽ có cuộc đời như nào, kết cục lại sẽ biến động bao nhiêu, mẹ em không biết, anh cũng không biết."
Bé Ngoan nhăn mày, lâu sau mới nói: "Chúng ta có thể thêm củi quạt gió không?"
Tiểu Tư tươi cười xán lạn, vuốt thẳng mày của cô bé, "Cái này có thể."
Bé ngoan tức khắc mặt mày hớn hở, từ trên lan can nhảy xuống, lôi kéo Tiểu Tư đi.
*
"Ai nha, anh đi chậm một chút."
Úy Ương bị kéo đi, sắp không theo kịp rồi, Mộ Nhung Trưng người cao chân dài, đi lại nhanh, cô sắp mệt chết rồi.
Cái này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, hắn đang tức giận.
Người này một khi tức giận, đi đặc biệt nhanh.
Cô đều phải lấy ra kinh nghiệm rồi.
"Này, anh rốt cuộc đang giận cái gì? Em vừa nãy hình như không chọc gì anh mà..

Đi chậm một chút đi..

đi.."
Dưới chân vướng vướng cái gì, cô sắp cùng mặt đất hôn kịch liệt rồi.
Kết quả người kia với cánh tay một cái, liền đỡ cô qua, ánh mắt rét căm căm nhìn cô, nhiệt độ kia đủ để đông cứng cô.
Cô kinh hãi nhìn lại, vẻ mặt vô tội: "Người khác trêu chọc anh, anh đừng lấy sự tức giận rải trên người em có được không.."
Hắn không nói gì, lạnh lùng thả cô ra, bỏ đi.
Giữ lấy tim gan, Úy Ương rầu rĩ.
Ài, ai đến dạy cô, rốt cuộc phải như nào cùng hắn ở chung đây?
Phúc trước vẫn còn tốt, phút sau liền tức giận rồi.
Ngẫm nghĩ lại, hắn được người tỏ tình, không phải nên vui mừng sao?

Đối phương còn là đệ nhất mỹ nữ Bắc Giang.
Hiện giờ, vẻ mặt thối thành như thế đây là ý gì chứ?
Thật sự quá khó hầu hạ rồi.
*
Một người áo đen trong chiếc ô tô đặc biệt chợt lóe, trên tay cầm một cái kính viễn vọng, nói với người đàn ông đeo kính đối diện ngồi trong xe đang nhắm mắt dưỡng thần: "Nhị tiên sinh, anh mau nhìn, người này có phải là người phụ nữ của tên đặc chủng doanh Nam Giang hại chết lão đại?"
"Cái gì?"
Người đàn ông đeo kính vội vàng hoàn hồn, giật lấy kính viễn vọng nhìn ra, không bao lâu, quả nhiên liền định vị được người đàn ông mặc Tây trang màu tím kia.
"Đúng, chính là hắn, chính là hắn." Người đàn ông đeo kính hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Đúng thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.."
Cách một tấm kính mắt mỏng, người đàn ông đeo kính đáy mắt toàn là thần sắc ăn sống người.
"Bên cạnh hắn còn đi theo một cô gái nhỏ.

Chính là cô gái mặc váy đỏ kia.

Ngoài ra, chỉ đi theo hai thuộc hạ.

Một người chính là họ Trương, người còn lại không quen.."
"Ừ, nhìn thấy rồi."
Người đàn ông đeo kính nhìn thấy tên họ Mộ kia, ngừng lại một chút đợi thiếu nữ váy đỏ, bình tĩnh nhìn thoáng qua, có kết luận: "Cô bé kia chính là người trong lòng hắn..

Rất tốt.

Hôm nay chúng ta liền lấy vị cô nương kia khai đao.

Ta muốn khiến tên họ Mộ một mạng đền một mạng, truyền lệnh xuống, tất cả mọi người đi theo.."
"Đợi một chút, Nhị tiên sinh, chúng ta mấy ngày này có nhiệm vụ khác, hiện tại đi đối phó với tên họ Mộ, có phải không tốt lắm? Tôi cảm thấy chuyện này cần phải tính kế lâu dài!"
Người mặc áo đen có lòng tốt nhắc nhở.
"Không được, tận dụng cơ hội, thời cơ sẽ không tới nữa.

Ngươi nhìn xem, bên cạnh hắn hiện tại không có thuộc hạ đi theo, nhìn cách ăn mặc, hẳn là ở đây nghỉ dưỡng.


Nếu hôm nay buông tha hắn, sau này chúng ta còn cái rắm cơ hội tìm hắn rửa mối nhục xưa? Truyền lệnh tất cả mọi người, nhiệm vụ hôm nay thay đổi.."
Hắn bất luận thế nào cũng không thể buông tha cơ hội này.
"Vâng.."
Người áo đen bất đắc dĩ đồng ý.
*
Rạp chiếu phim Thủy Mặc.
Mộ Nhung Trưng không lập tức vào, có một người đàn ông nhìn giống như làm phục vụ ở khách sạn đi tới nói nhỏ vào tai hắn một lúc.
Nghe xong, hắn đứng dậy nói với Úy Ương: "Em ở đây đợi một chút, ta đi xử lý chút việc, rất nhanh liền quay lại."
Úy Ương liếc hắn một cái, vẻ mặt vẫn bày ra như thế, vẫn đang tức giận đây mà, cô bất giác sờ sờ mũi, đáp ứng một tiếng: "Ồ."
"Tô Triết, ngươi coi ở đây."
"Rõ."
Mộ Nhung Trưng mang theo phó quan Trương bước nhanh rời đi.
Ít lâu sau.
"A Tô, bụng ta có chút không thoải mái, đi vệ sinh một chút, anh không cần đi theo, phòng vệ sinh ngay bên cạnh."
Có thể là vừa nãy ăn kem lạnh, bụng có chút đau, cô trao đổi hành tung một chút với Tô Triết, đi về phía Bắc, vào dòng người tới phòng vệ sinh.
Tô Triết nhìn thấy phòng vệ sinh ở ngay tầm mắt trước mặt, liền không đi theo, từ xa xa nhìn theo.
Úy Ương mở tay một chút, lúc đi ra, đang muốn đi rửa tay, ngoài cửa, có một người phụ nữ cao lớn gấp gáp tiến vào, cô tránh một chút, ai biết được người nọ liền đánh vào cổ cô một quyền.
Một trận đau đớn, cô chậm chậm lảo đảo ngã xuống, trước khi mất đi ý thức, bên tai mơ hồ nghe được một âm thanh non nớt kêu: "Không hay rồi, có người bị bắt cóc rồi.."
Cô chợt ý thực được chuyện trước tiên hình như bản thân bị bắt cóc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc