TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



Trong phòng phát thanh.

Mỗi ngày chạng vạng tối đều sẽ có người thay phiên phát một ca khúc vườn trường, đọc diễn cảm thơ cơ hoặc văn xuôi, thẳng đến tối tự tắt.

Khi Lôi Vũ với Chu Nam đuổi tới phòng phát thanh, người trực trong phòng phát thanh hôm nay đang ngã trên mặt đất, sớm đã bất tỉnh nhân sự.

Lôi Vũ nhìn cả kinh, lên trước đỡ dậy, ấn huyệt nhân trung, hắn cuối cùng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy trong phòng phát thanh chật kín người, vẻ mặt mờ mịt, hỏi: "Các ngươi.

.

Như thế nào đều chạy tới đây?"
Lôi Vũ vừa nghe giọng nói liền biết không phải hắn, bất giác nhăn mày: "Vừa nãy ai từng tới phòng phát thanh?"
Người phát thanh lắc đầu: "Không nhìn thấy, ta chỉ cảm thấy trên cổ vừa đau, liền cái gì cũng không biết nữa.


"
Rất rõ ràng, việc này là có người đã tính toán kỹ từ trước.

Nhưng là ai chứ?
Cư nhiên táng tận lương tâm như thế, muốn làm bẩn danh dự của Úy Ương như vậy.

Thật đáng chết!
"Thầy, em vừa mới nhìn thấy một người đàn ông lạ ngoài trường từ trong phòng phát thanh chạy ra ngoài, em không giữ lại, hắn thừa dịp hỗn loạn trèo tường chạy rồi.

Phía Tây bên đó có bậc thang phòng điện, người là từ chỗ đó vào, cũng là từ chỗ đó chạy ra, em nhìn thấy cái thang rồi, bởi vì có biển trường chống đỡ, cho nên căn bản không nhìn rõ tình hình bên đó.

"
Liền lúc này, Quyền Trân thở hổn hển từ ngoài cửa chạy tới, nói một manh mối khiến người ta kinh ngạc.

Lôi Vũ vội chạy tới phòng điện kiểm tra, thông qua bậc thang, có thể lên trên lầu----Trên cái bậc thềm đó, dựng một khối bia đá bề rộng khoảng một mét, là kí hiệu vận động tập thể của đệ nhất cao đề xướng, phía tây với tường vây quanh bên ngoài gác một ván cầu, đi qua, đứng trên tường vây quanh nhìn, trên đường kia đổ một cái thang.

Nhìn thế này, thật sự là người ngoài trường tới làm chuyện xấu.

"Nhìn thấy dáng vẻ người đó không?"
Trở lại bậc thềm, Lôi Vũ nhìn Úy Ương ủy khuất chịu nhục, hỏi Quyền Trân.

"Không, người đó đeo khẩu trang, còn đội mũ lưỡi trai, căn bản không nhìn được.

"

Từ đó, sự tình càng thêm khó giải quyết.

Lôi Vũ chống eo, nghĩ một lúc, mới nói với Úy Ương: "Bạn học Úy, việc này sợ rằng nhất thời không điều tra rõ ràng được, tất cả là sơ suất của bảo vệ trường, mới để người ngoài trường chà trộn vào, chuyện này trò bị bôi nhọ, ta sẽ phát thanh hướng toàn trường thầy cô học sinh giải thích rõ ràng.

"
Không bắt được người rải tin đồn, chỉ dựa vào phía nhà trường nói rõ rất khó lấy lại danh dự, khẳng định sẽ có người nói: "Nhất định là em ở bên ngoài trêu chọc người không sạch sẽ, mới đem người dụ tới trường.

"
Sau này, nhiều ít sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng hiện tại hình như cũng chỉ có thể làm như thế.

Cô gật gật đầu: "Vậy làm phiền thầy Lôi rồi.

"
5 phút sau, Lôi Vũ ngồi trong phòng phát thanh, hướng toàn bộ thầy cô học sinh phát thanh một lần:
"Các vị thầy cô, các em học học sinh, có một việc ta phải ở đây trịnh trọng nói rõ một chút, vừa nãy có người ác ý, đánh ngất nhân viên trực phát thanh trong trường, cũng ác ý hướng toàn trường phát lời đồn bôi nhọ một bạn học sinh ban ba bạn học Úy Ương, hiện tại, việc này, đã được ta Lôi Vũ còn có cô Chu Nam điều tra xác thực, liên quan đến việc ác ý mưu hại, nhân đây nói rõ.

Thủ phạm của việc này, phía nhà trường sẽ tiến hành từng bước điều tra làm rõ, một khi làm rõ thân phận sẽ thông báo toàn trường.


Tiếp theo là cô Chu Nam nói rõ.

.

"
Chu Nam buồn bực a, vốn là muốn lấy chuyện này đem Úy Ương đuổi ra khỏi đệ nhất cao, kết quả lại còn phải giúp nó chứng minh, thật là làm người ta tức chết.

Cô ta lạnh lùng liếc mắt một cái, đối với microphone không tình không nguyện mà phát thanh: "Các vị thầy cô, các em học sinh, có một việc trịnh trọng cần nói rõ một chút.

.

".


Bình luận

Truyện đang đọc