TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



Lúc đó, học sinh đang ở thư viện đọc sách cũng đều chạy ra xông tới xem náo nhiệt, lúc bọn họ nhìn thấy Lôi Vũ với Chu Nam, trong đó có một nam sinh báo cáo: "Thầy cô, vừa nãy em ở trên tầng nhìn thấy Liễu Hãn Sanh kéo Úy Ương vào phòng thể dục, không phải là bọn họ ở bên trong làm ra việc không thể nhìn mặt người khác chứ.

.

"
Nghe vậy, Lôi Vũ nhíu mày, Chu Nam vẻ mặt hưng phấn, đáy mắt lộ ra khoái cảm đại thù được báo.

Rất nhanh, bên ngoài phòng thể dục tụ tập một mảng lớn thầy cô học sinh.

Chu Nam dẫn đầu đi lên bậc thang, nhìn thấy cửa lớn của phòng thể dục bị khóa, chìa khóa lại cắm ở trên đó không rút ra, quang cảnh này, nhìn qua là có người muốn đem Liễu Hãn Sanh cùng Úy Ương nhốt lại bên trong.

A, mặc kệ nó, chỉ cần có chuyện bẩn thỉu như thế này, chỉ cần có thể đem cái đứa gia hỏa khiến người ghét kia đuổi ra khỏi trường học, quá trình không quan trọng.

Cô ta trước tiên mở cửa, đang muốn đẩy cửa vào, đằng sau lưng lại bị một cỗ lực xách lại, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người thiết diện quan quân xách vạt áo sau của cô ta.


"Ngươi là ai? Muốn làm gì?"
"Xin lỗi, chúng ta nhận được báo cáo, bên này cất giấu vật tư nguy hiểm, mời chúng ta vào kiểm tra trước xong hai vị thầy cô vào sau.

"
Là phó quan Trương, đầy miệng lưỡi việc công.

Chu Nam sửng sốt, mắt vừa chuyển, chỉ nhìn thấy một thiếu tá ánh mắt dày đặc lạnh lẽo xông vào bên trong, cũng đem cửa che lại, ngăn chặn tầm mắt của mọi người.

Lôi Vũ nhận ra bọn họ, là người tên Mộ Nhung Trưng doanh trưởng đội đặc chủng doanh?
Hắn đây là ý gì?
Còn có, chỗ này đột nhiên như thế nào cất giấu vật tư nguy hiểm?
*
Mộ Nhung Trưng vẻ mặt hàm chứa bão táp đi vào đầu tiên, nhưng thấy Liễu Hãn Sanh đang từ dưới đất bò dậy, hành động có phần chậm chạp, vỗ vỗ bụi bặm trên người, lúc ngẩng đầu nhìn hắn, cười lạnh: "Ta tưởng là ai, hóa ra là doanh trưởng Mộ tới.

.

"
Mộ Nhung Trưng ánh mắt đảo qua, trận bão muốn tức giận kia, lại từng chút từng chút bình tĩnh lại-----Trong phòng chỉ có Liễu Hãn Sanh, không có người khác.

"Ra ngoài, chỗ này cất giấu vật tư phi pháp, yêu cầu kiểm tra.

"
Liễu Hãn Sanh biết rõ hắn đang bịa chuyện, lại không vạch trần, xách cặp sách bị rơi dưới đất lên, hừ một tiếng, quay đầu liền đi, lại bị Chu Nam ở ngoài cửa chặn lại.

"Đứng lại, Liễu Hãn Sanh, trò thân làm cán bộ ban ba, như thế nào dẫn đầu yêu sớm.


.

Yêu sớm là phải bị đuổi học, trò có biết hay không? Úy Ương đâu? Đi, kéo theo nó, lập tức đi gặp chủ nhiệm.

.

"
"Ai con mẹ nó yêu sớm?"
Liễu Hãn Sanh đột nhiên kêu một câu, ánh mắt tức giận sinh ác độc:
"Là cái đứa ngu xuẩn kia, ta con mẹ nó cùng với cô ta yêu sớm? Ta mắt mù à! Cô Chu, ta chẳng qua vào phòng thể dục hỗ trợ sửa sang một chút, cái đứa khốn nạn nào ở bên ngoài khóa cửa, còn muốn hất bát nước bẩn vào ta?"
Ở trường học, hắn trước giờ là một học sinh nho nhã lễ độ, bất thình lình bạo phát độc mồm độc miệng, tức khắc dọa sợ Chu Nam.

"Ai nói, ai nói?"
Giống như kẻ điên rống lên, tức khắc đem đám học sinh đông nghìn nghịt toàn bộ dọa sợ.

Chu Nam âm thầm sợ, tròng mắt vừa chuyển, vội vàng vào phòng thể dục, tầng trên tầng dưới tìm một lượt, trừ tầng hai lách cách bên trong có một nam sinh đang ngủ say, thật sự không có bóng dáng con nha đầy chết tiệt kia.

Liễu Hãn Sanh theo sau, cười lạnh: "Cô Chu, nhìn rõ chưa, chỗ này có bạn học Úy không? Có không?"
Chu Nam nghẹn lời.


Lôi Vũ lại như trút được gánh nặng.

"Cô Chu, thầy Lôi, bạn học Úy ở ngoài này.

.

"
Lúc này, dưới tầng truyền tới một trận kinh hô.

Chu Nam với Lôi Vũ ngẩn ra, vội xuống tầng.

Mộ Nhung Trưng đang ở trên tầng xem xét, nghe vậy nhanh chóng bước xuống dưới, từ xa liền nghe thấy Úy Ương ở bên ngoài cửa tức đến sắp điên mà kêu:
"Ai? Là ai tạo tin đồn, hủy danh dự của ta? Rốt cuộc là ai?".


Bình luận

Truyện đang đọc