TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY

"Động Hành?" Gõ trúc quỷ sao không biết Động Hành Quân là ai, cho dù chưa gặp qua cũng nên nghe nói đến tên tuổi, "Nghe đồn Động Hành Quân không ra khỏi Động Minh Đàm, nàng ta đến Trần Lương Điếm làm cái gì, chỉ là vì để độ linh hồn rút hồng thủy?"

Hoa Túc lạnh giọng: "Hồng thủy sợ là do cá tiên đưa đến, nếu không sao ta lại nói một kẻ đóng vai phản diện, một kẻ đóng vai anh hùng."

Gõ trúc quỷ sửng sốt, sau đó lại cảm thấy có lý, "Động Hành Quân là Tán Tiên, không bị Cửu Thiên quản thúc, lúc trước nghe nói Cửu Thiên không cần nàng ta bởi vì nàng ta tu Vô tình pháp, không biết thương xót cho thế nhân, chưa biết điều này là thật hay giả. Nàng ta giỏi điều khiển nước nên mới giành được đáy Động Minh Đàm. Nếu ta là cá tiên trong đầm, nhất định rất bất mãn với nàng ta."

Ánh mắt Hoa Túc lộ ra khinh thường, "Nàng ta không lên được Cửu Thiên đâu phải vì không thương xót thế nhân cái gì, rõ ràng là bởi vì nàng ta vô tâm vô tình, chưa độ được kiếp nên cảnh giới không thể tăng tiến."

Gõ trúc quỷ không dám ngỗ nghịch với nàng ấy, quỷ này nói cái gì thì chính là cái đó.

Dung Ly rút tay ra khỏi hai cây trúc, cổ tay bị kẹp đỏ một vệt.

Nàng xoay cổ tay, cân nhắc lời nói của hai quỷ này, thật cẩn thận nói: "Không phải không có lý, chưa chắc Động Hành cứu người là vì diễn vai phản diện, biết đâu những cá tiên kia thật sự bất mãn với nàng ấy, nàng ấy cứu người phàm, một là vì ngăn cản cá tiên làm việc ác, thứ hai...... Là muốn từ đó tìm biện pháp hiểu được thất tình của nhân gian, để vượt qua kiếp gì đấy."

Hoa Túc cảm thấy buồn cười, "Ngươi đang nói thay cho nàng ta? Ngươi chưa từng gặp nàng ta, nhưng lại nghĩ lý do giúp nàng ta."

Dung Ly xoa xoa cổ tay.

Gõ trúc quỷ nằm trên mặt đất thở hổn hển, "Ta đã nói hết những điều ta biết."

Hoa Túc lạnh lùng cười, như người ngồi trên cao nhìn xuống hắn. Nàng ấy quay lưng về phía những cây trúc trong góc viện, vung mạnh ra một luồng quỷ khí, đánh tới bùn đất phía dưới cây trúc.

Bùn đất văng lên, pháp thuật giam cầm cây trúc đột nhiên bị tháo bỏ.

Từng cây trúc đong đưa qua lại, dường như đang khom người cảm tạ, giây lát liền hóa thành khói xanh tan biến đi.

Nhìn lại, trong viện đâu còn cây trúc nào nữa, chỗ góc bùn đất kia bị lật đến tơi xốp, bên trong rỗng tuếch.

Gõ trúc quỷ nằm trên mặt đất thấy Hoa Túc xoay người, đồng thời dùng cả tay chân bò ra vài thước. Hắn chưởng một cái vào hòn đá dưới đất, bùn đất bị lật lên lập tức chui trở về, dưới đất cong lên như có thứ gì đang khoan dưới chân của Dung Ly và Hoa Túc.

Dung Ly mau chóng lui một bước, cầm Họa Túy không biết làm sao.

Hoa Túc lạnh mặt, bóng dáng đột nhiên biến thành khói đen, chỉ thoáng chốc lại ngưng tụ thành hình người trước mặt gõ trúc quỷ, năm ngón tay thon dài chụp lấy cổ hắn.

Gõ trúc quỷ hoảng hốt, cắn chặt hàm răng, đất đá rầm rầm rung động rồi bị phá vỡ, một cánh tay bằng đất to dài vươn ra muốn bắt hai chân của Hoa Túc.

Hoa Túc cử động cổ tay, mạnh mẽ vặn gãy cổ của gõ trúc quỷ.

Bùn đất tan rã ở giữa không trung, rải rác rơi xuống.

Dung Ly thở phào một hơi, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh.

"Không biết tự lượng sức mình." Hoa Túc nói xong, giơ tay chụp lấy hồn phách của hắn, giống như xé rách vải vóc, roẹt một tiếng, xé linh hồn kia thành chia năm xẻ bảy.

Dung Ly kinh ngạc, "Hắn...... Đã chết?"

"Đã chết." Hoa Túc đứng lên, phủi nhẹ lòng bàn tay, "Nếu hắn chỉ muốn chạy, ta tự nhiên sẽ không cản hắn, đáng tiếc."

Dung Ly lúng ta lúng túng hỏi: "Ngươi tìm hắn vì muốn biết vật liệu của Họa Túy sao, hay ngươi cũng muốn tạo một Họa Túy mới?"

Hoa Túc cười như không cười, đáp không cụ thể: "Họa Túy đâu thể dễ dàng chế tạo như vậy, thiên thời địa lợi, thiếu một thứ đều không được."

Vệt đỏ trên cổ tay Dung Ly chưa hết, nàng xoa cổ tay nói: "Không ngờ ngươi lại giúp những trúc yêu chạy thoát."

Hoa Túc chậm rãi nói: "Gõ trúc quỷ này thích nhất là ăn trúc linh, lần đầu tiên ta tới đây, từ ngoài viện đã có thể nhìn thấy măng trúc rậm rạp, có lẽ đã bị ăn rất nhiều."

"Ngươi tốt bụng như vậy." Dung Ly cảm thấy bất ngờ.

Hoa Túc nói: "Đi tìm Kiêu Linh Mặc."

Dung Ly không hỏi vì sao nàng ấy muốn tìm Kiêu Linh Mặc, trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy dường như mình đã biết được điều gì, nhưng lại giống như sợi tơ ngó sen mỏng manh chưa đứt, nàng vừa muốn bắt lấy nó, ý nghĩ này liền lặn mất tăm.

Hoa Túc chưa vội rời khỏi Thành quỷ, vừa muốn đi ra ngõ nhỏ chợt nghe tiếng ồn ào bên ngoài.

Tiếng bước chân hỗn loạn, quỷ quái kêu gào tứ phía, mái ngói phía xa bị nhấc lên rầm một tiếng, hình như đang tìm đồ vật gì.

Hoa Túc dừng bước chân, nhíu mày, nghiêng người nhìn qua Dung Ly.

Dung Ly ngơ ngác không biết việc này liên quan gì đến nàng, chẳng lẽ người sống là nàng trà trộn vào Thành quỷ đã bị những quỷ này ngửi ra?

Không nghĩ tới, Hoa Túc đột nhiên duỗi tay đến, ngón tay thon dài đưa về phía ngực nàng.

Dung Ly khẽ mím môi, mặt đỏ tai hồng, bỗng thấy Hoa Túc dừng tay lại.

Thùy Châu đẩy nhẹ áo lông chồn, thò đầu ra ngoài, mở miệng như muốn kêu.

Thùy Châu còn chưa kịp kêu lên liền bị nắm lấy một sợi râu, nó lập tức im lặng.

Hoa Túc lãnh đạm nói: "Thật sự đã quên vật nhỏ này của ngươi."

Tuy Thùy Châu không còn sợ nàng ấy như lúc trước, nhưng không tránh được bị khí lạnh áp chế, cũng vẫn sợ hãi, vốn muốn kêu một tiếng nhưng cổ họng giống bị bịt kín, dù nó há to miệng thế nào đi nữa cũng không phát ra được âm thanh.

Hoa Túc thấy nó trợn mắt, trên mặt mèo con lộ ra biểu hiện khó có thể tin, không khỏi bật cười.

Dung Ly giơ tay lên, muốn ấn đầu Thùy Châu về.

Nào ngờ Hoa Túc duỗi tay nắm sau cổ Thùy Châu, lôi nó ra ngoài.

Khi Thùy Châu bị nắm cổ, mu bàn tay của Hoa Túc vô tình cọ lên vạt áo Dung Ly, bàn tay lạnh căm căm nhưng rất mềm mại.

Dung Ly hít thở nhanh hơn, im lặng không nói gì.

Thùy Châu bị lôi ra, bốn chân quơ loạn xạ, thình lình bị bỏ vào trong một cái túi đựng, cái túi này vừa đủ để chứa nó.

Hoa Túc buộc dây lại còn thắt thành nơ con bướm, "Bên trong túi đựng này có càn khôn, không làm nó buồn chán đâu, ngươi cứ cầm như vậy."

Dung Ly nhận lấy, thấy túi đựng đột nhiên thu nhỏ kích thước vừa bằng một túi thơm, còn rất nhẹ, không giống đựng một con mèo ở bên trong. Nàng muốn nói lại thôi, buộc túi thơm trên đai thắt lưng.

Hoa Túc nhìn nàng một lúc, đưa tay sửa sang lại cổ áo hơi mở ra của nàng.

Dung Ly đứng bất động, đôi mắt lại rũ xuống, ánh mắt làm bộ không để ý liếc nhìn qua mu bàn tay này.

Sau khi Thùy Châu bị cất vào túi, tiếng ầm ĩ của Thành quỷ có vẻ giảm đi rất nhiều, quỷ quái tán loạn khắp nơi cũng dừng lại.

Hoa Túc dẫn nàng đi ra ngõ nhỏ, một bên nói: "Nó mà mở miệng liền bị lộ sự sống, có phải lúc ở chỗ của gõ trúc quỷ nó đã kêu lên không?"

"Đúng vậy." Dung Ly gật đầu.

Hoa Túc chậc một tiếng, "Mèo con ngốc."

Dung Ly chớp chớp mắt, nghe ra được một chút cưng chiều, có lẽ quỷ này không quá ghét bỏ Thùy Châu.

Nàng vốn tưởng sau khi nghe gõ trúc quỷ nói xong, Hoa Túc sẽ rời khỏi Thành quỷ, nào ngờ nàng ấy còn đi trên đường phố một hồi, sau đó dừng trước một sạp bán da người.

Trên sạp đặt đủ loại kiểu dáng da người, có nam tử tai to mặt lớn, cô nương yêu kiều lả lướt, ông lão tóc trắng xoá, đứa bé tóc trái đào.

Quỷ lột da không nói lời nào bay theo phía sau, hai mắt mở to, bay trên không trung tỉ mỉ thưởng thức sạp bán da người này.

Mấy bộ da trên sạp rất phong phú, nhưng không so được với bộ da trên người nó. Mấy bộ da này đều thật thô ráp, tuy vẽ tay chân khá tốt nhưng trên mặt xanh đỏ loè loẹt, phấn hồng đánh một mảng lớn, cực giống làm bằng giấy.

Quỷ lột da nhìn nhìn bộ da trên sạp, rồi giơ tay đánh giá xiêm y trên người mình một chút, khuôn mặt chất phác tỏ ra hơi thất vọng, bay lên cao một chút.

Dung Ly không biết Hoa Túc tới đây làm cái gì, nàng là người sống, đứng trong Thành quỷ xem da người thật sự kỳ quái, tuy đều không phải da người thật sự mà chỉ dùng mực màu vẽ ra.

Chủ quán là bà lão tóc trắng xoá, nếp nhăn trên mặt sâu như khe rãnh, đôi mắt có vẻ bị mù, phe phẩy cây quạt nhìn về hướng khác.

Dung Ly cúi đầu xem một lúc, không biết sạp nhỏ này có gì hiếm lạ.

Bà lão đột nhiên mở miệng: "Nếu thích, có thể thử xem."

Dung Ly lui sau nửa bước, không muốn thử da.

Hoa Túc dường như thật sự muốn mua, duỗi tay cầm một tấm da lên, còn dùng ngón tay xoa một chút, nàng ấy chán ghét nói: "Có bộ da khác không, da này quá thô ráp."

"Thô ráp chỗ nào, đều là dùng giấy tốt nhất để vẽ ra, hôm qua mới phơi khô, nếu không mềm mại thì thoa chút dầu cho ngươi là được." Bà lão phe phẩy cây quạt, con ngươi nhạt màu, đôi mắt xám đục.

Hoa Túc ha nhẹ một tiếng, "Thoa dầu gì."

"Ngươi muốn dầu gì, chúng ta đều có dầu đó." Bà lão nói.

"Ta có bộ da người mới vừa lột xuống, nhưng ta không thích gương mặt đó." Hoa Túc lãnh đạm nói.

Dung Ly kinh ngạc, nàng ngày ngày ở chung với quỷ này, không biết nàng ấy lột da người từ lúc nào.

Quỷ phụ nhếch khóe miệng lên, "Nếu là da mới mẻ, ta có thể thêm vài nét bút cho ngươi, vẽ thành bộ dáng mà ngươi thích."

Sắc mặt Hoa Túc lạnh lùng, "Thật sự?"

Quỷ phụ đứng lên, rõ ràng trông có vẻ mù mắt, nhưng từ sạp đi ra lại chưa đụng vào bất cứ cái gì, như trên cơ thể có con mắt khác. Bà lão ngoắc ngoắc tay: "Đi theo ta, để ta nhìn xem bộ da mà ngươi mới lột."

Hoa Túc đưa mắt ra hiệu cho Dung Ly rồi thản nhiên đi theo.

Dung Ly ôm túi thơm trên eo, đuổi theo mới thấy sau gáy của quỷ phụ này quả thật có một đôi mắt.

Đôi mắt đen nhánh ẩn trong mái tóc bạc thưa thớt, nếu không phải con ngươi màu đen thì nàng không thể nhìn thấy.

Tim Dung Ly đập như trống đánh, vội vàng kéo cổ tay áo Hoa Túc.

Bà lão đi dọc theo con phố, qua một lát mới rẽ vào ngõ nhỏ, mở cái nắp đậy một vại sành trong ngõ ra rồi chui người nhảy vào.

Dung Ly thăm dò nhìn vào trong, thấy vại sành đen ngòm, giống hệt cái động không đáy.

Hoa Túc quay đầu nói: "Đừng sợ, đi vào là được."

Dung Ly nhìn nàng ấy vào trong vại, chần chừ một lát cũng chưa dám tiến lên, đang do do dự dự, một bàn tay từ bên trong duỗi ra nắm lấy cổ tay của nàng.

Bàn tay bất ngờ duỗi ra làm nàng hoảng sợ, nàng vốn định lui về phía sau nhưng chợt nhận ra đây là tay của Hoa Túc, nàng hít hà một hơi mới thật cẩn thận bước vào.

Dưới chân Dung Ly trống rỗng như từ giữa không trung ngã xuống, bốn phía đều tối tăm, cho dù nàng trừng mắt to hết mức cũng chẳng thấy gì.

May có một sợi quỷ khí nâng đỡ làm nàng không bị ngã đau, ổn định vững vàng dừng trên mặt đất.

Từng đốm lửa ma trơi từ từ bốc lên, chiếu sáng chung quanh.

Bà lão chậm rãi xé mở bộ da trên người, không phải máu chảy đầm đìa giống quỷ lột da, bên trong vẫn còn một lớp da nữa. Bộ da trước bị mặc trái nên mới có đôi mắt mọc ở sau gáy.

Bộ da bị xé làm đôi, cuộn lại trên mặt đất.

Không ngờ lớp da phía dưới của bà lão lại là nam tử, khuôn mặt bình thường phổ thông, ném vào trong đám người chắc chắn không nhận ra.

Nam tử chắp tay nói với Hoa Túc: "Đã đợi đại nhân rất lâu."

Dung Ly kinh hãi, làm sao nàng cũng không nghĩ đến, Hoa Túc mua da là giả, gặp thuộc hạ của mình mới là thật.

Hoa Túc gật đầu, ngoắc ngón tay một cái, chiếc ghế ở phía xa liền bị kéo đến gần, nàng ấy lại không ngồi mà giơ tay ấn trên vai Dung Ly, "Ngồi."

Dung Ly ngồi xuống, thấy nam tử kia lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Hoa Túc lãnh đạm nói: "Vốn tưởng rằng ngươi đã đi rồi."

Nam tử cung kính mở miệng: "Đại nhân chưa nói, sao tiểu nhân có thể đi."

"Lần trước tới không thu hoạch được gì." Hoa Túc nói.

Nam tử cuối đầu rũ mắt: "Xem tu vi hiện tại của đại nhân đã khôi phục khá nhiều, không biết đại nhân có gì sai bảo."

"Từ lần từ biệt cuối cùng, không biết Cô Sầm đã đi nơi nào, nàng ấy có tới tìm ngươi không?" Hoa Túc hỏi.

Nam tử lắc đầu: "Cô Sầm đại nhân chưa từng tới đây, nhưng một thời gian trước có tin tức gửi đến, sai tiểu nhân chuẩn bị một đống da mới cho đại nhân."

Hoa Túc trầm tư một lát, "Nàng ấy đã tới lấy da?"

Nam tử: "Vẫn chưa, giao hẹn vào hai ngày sau."

Hắn nâng tay lên chỉ vào chảo nhuộm phía xa, "Đại nhân nhìn xem, đó là một đống da mà Cô Sầm đã đặt."

Hoa Túc không để bụng, rũ mắt suy nghĩ một hồi, "Như vậy, ngươi chuyển lời của ta cho nàng ấy."

Nam tử chắp tay: "Đại nhân cứ nói."

Hoa Túc ngước mắt lên, "Đi tìm Kiêu Linh Mặc, dùng nhiều thời gian chút cũng không sao, nếu Kiêu Linh Mặc chưa mất thì truyền tin cho ta."

Dung Ly đã hiểu, loanh quanh lòng vòng vẫn là muốn tìm Kiêu Linh Mặc, chẳng lẽ thật sự muốn chế tạo một cây Họa Túy khác? Quỷ này không cho Thận Độ chặt cây trúc làm bút, nhưng bản thân mình lại làm.

Nam tử lên tiếng, "Nhất định sẽ chuyển lời."

Hoa Túc nói tiếp: "Còn lại không cần nói nhiều."

Nam tử trịnh trọng đáp: "Tiểu nhân đã biết."

Hoa Túc nhẹ nhàng đặt tay trên vai Dung Ly, "Gõ trúc quỷ đã chết, mấy ngày sau chắc chắn Thận Độ sẽ phát hiện."

Nam tử sửng sốt, vội vàng nói: "Không sao, tiểu nhân không có gì nhiều ngoài da, sẽ không để hắn tìm ra."

Hoa Túc gật đầu, liếc mắt nhìn chảo nhuộm một cái, có chút không kiên nhẫn, "Có bao nhiêu bộ da tốt."

Nam tử quay lưng đi đến gần chảo nhuộm, giơ tay vớt những bộ da bên trong ra, có người có thú, đẹp hơn rất nhiều so với da đặt ngoài sạp, nhìn liền biết tốn nhiều tâm tư.

Quỷ lột da bay giữa không trung thăm dò nhìn, hai mắt sáng ngời.

Dung Ly không hiểu gì, sau đó nghe thấy Hoa Túc nói: "Thật vất vả mới tới Thành quỷ một chuyến, không mang theo chút quà lưu niệm thì không được, thấy ngươi đặc biệt để tâm đến tiểu lột da, nên cho phép nó chọn mấy bộ da mà nó thích."

Tiểu lột da trợn mắt, không ngờ mình có thể dính thơm lây được nhận một phần quà lưu niệm.

Dung Ly lúng túng hỏi: "Ta thì sao."

"Ngươi cũng muốn da?" Hoa Túc cười nhẹ.

Dung Ly lắc đầu, nàng muốn da làm cái gì, nàng đâu phải quỷ lột da.

Khóe miệng Hoa Túc hơi nhếch lên một chút, "Không thể thiếu phần ngươi."

Đôi mi Dung Ly mấp máy, ngẩng đầu nói với quỷ lột da: "Ngươi đến chọn là được."

Tiểu lột da hạ xuống đất, vạt áo thêu hoa mẫu đơn tung bay, vội vàng đi đến chỗ nam tử đang cầm da, nhìn nhìn mấy bộ da trên tay hắn, sau đó chọn cái mà nó thích. Nó ôm chặt da không buông tay, tuy trên mặt không thấy vẻ vui mừng nhưng chắc hẳn thật sự rất vui.

Hoa Túc thấy nó vui vẻ liền phiền, xua xua tay: "Ôm làm cái gì, để hắn gói lại."

Nam tử đưa tay cầm lấy, cẩn thận dùng gấm vóc gói da lại, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn lộ ra kinh ngạc, hắn chưa bao giờ thấy đại nhân đối với ai tốt như vậy.

Dung Ly mắt không đui tâm không mù, nhận thấy được ánh mắt của nam tử kia.

Nàng khẽ mím môi, bề ngoài bình tĩnh, kỳ thật trong lòng như có pháo hoa nổ tung, vang lên bùm bùm, nổ tới trái tim, cháy đến cổ họng.

Nàng biết Hoa Túc đã sinh lòng nghi ngờ, nhưng đã sinh lòng nghi ngờ vì sao còn đối xử tốt với nàng như vậy? Có phải là, còn có một chút không nỡ cùng thiên vị.

Nàng không sống được bao lâu, chẳng biết khi nào sẽ hôn mê bất tỉnh, thành quỷ cũng tốt, có thể đi theo vào Thương Minh Thành nhìn xem. Dựa vào thân thể yếu ớt lại thêm chút thiên vị của Hoa Túc, nàng muốn trước khi chân tướng hoàn toàn bại lộ, cố gắng làm một việc gì đó.

Xuống dưới lòng đất này phải nhảy vào vại sành, vậy khi đi ra ngoài cũng phải như thế.

Lần này Dung Ly đã bình thản, nhấc làn váy lên leo ra khỏi vại, sau đó có bàn tay kéo nàng ra ngoài.

Hoa Túc quay đầu liếc nhìn quỷ lột da đang ôm gấm vóc một cái, chậc một tiếng cực nhẹ, sau đó nói với Dung Ly: "Ngươi là người phàm, trong Thành quỷ có lẽ không có đồ vật gì thích hợp với ngươi, nhưng nếu ngươi để mắt đến thứ gì thì cứ mua về là được."

Dung Ly đi dọc đường phố một lúc, nhìn ngó khắp nơi, bán hàng rong đa phần là bán đồ của âm phủ, xác thật không hợp với nàng.

Hoa Túc không thúc giục nàng, chỉ lo đi cùng nàng.

Đường phố vẫn yên bình, chưa có quỷ nào phát hiện linh hồn của gõ trúc quỷ bị xé thành chia năm xẻ bảy.

Kỳ thật Dung Ly hơi lo lắng, nếu gõ trúc quỷ có liên hệ với Thương Minh Thành, khi nó biến mất biết đâu Thận Độ sẽ ngay lập tức phát hiện ra, cho nên nàng đi vội vàng, muốn nhanh chóng tìm được món đồ yêu thích rồi rời khỏi đây.

Bên đường còn đặt khá nhiều quan tài, lạ lùng chính là, bên cạnh quan tài lại bán túi thơm.

Ngồi bên sạp là một tiểu nha đầu khoảng chừng năm sáu tuổi.

Nha đầu nói giọng nhỏ nhỏ khàn khàn, "Cô nương thích thì tới xem một cái."

Phương thức mời khách này chẳng khác gì thế gian.

Dung Ly đến gần, cầm một chiếc túi thơm lên nhìn kỹ, bên trên thêu đôi uyên ương trong nước, nền đen chỉ trắng, đối với người sống mà nói nhìn có vẻ đen đủi, nhưng nửa thân của nàng đã như chôn vào đất, đâu cần quan tâm đen đủi hay không.

Cái này có hai màu đen trắng, khá giống với mái tóc của Hoa Túc.

Nha đầu ồm ồm nói: "Túi thơm trong tay cô nương rất tốt, có thể bảo quản tay chân đứt gãy, lúc bỏ vào có hình dạng gì, khi lấy ra vẫn là hình dạng đó."

Dung Ly tưởng rằng đây chỉ là túi thơm bình thường, vừa nghe nó còn có công dụng khác, kinh ngạc hỏi: "Nếu là hoa cỏ thì sao."

Nha đầu kia cười: "Tay chân đứt gãy đều có thể bảo quản, càng đừng nói đến hoa cỏ."

Dung Ly quay đầu liếc nhìn Hoa Túc.

Hoa Túc hiểu ý, lật tay lại ném ra một thứ giống như hạt châu.

Chủ quán vừa vặn đón lấy, nắm cổ tay áo lên cẩn thận chà lau, miễn cưỡng cười nói: "Ai nha, đây chính là bảo bối, nếu cô nương còn thích cái gì khác cứ việc cầm đi."

Dung Ly lắc đầu, cầm túi thơm rời đi, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi cho nàng ấy cái gì?"

Hoa Túc trả lời: "Răng sữa của quỷ anh."

Dung Ly cảm thấy ở ngoài thế gian, việc lạ gì cũng có.

Hoa Túc lại nói: "Răng sữa của quỷ anh còn cứng hơn đồng thau sắt thép, trắng tinh bóng loáng, mài thành hạt châu rất đẹp, nhưng đoạt răng trong miệng quỷ anh cũng như đoạt thức ăn trong miệng hổ."

Dung Ly nghe hiểu, đây rõ ràng là muốn nói, không dễ dàng lấy được chiếc răng sữa này.

Nàng mỉm cười, nói: "Vậy ngươi có thể lấy được răng sữa này cũng thật lợi hại."

Hoa Túc liền im lặng.

Vẽ cửa đầu quỷ, mở ra liền rời khỏi Thành quỷ, thoáng chốc lại trở về thế gian.

Ở thế gian vẫn là đêm tối, bên ngoài khách điếm im ắng, xa xa truyền đến tiếng gõ mõ.

Dung Ly đi đến mở cửa sổ lên, một cành cây khô vươn tới từ ngoài cửa sổ, có chiếc lá cây lẻ loi mọc bên trên.

Lá cây đã khô vàng, lung lay sắp rơi khỏi cành, nếu gió thổi mạnh chút nữa sợ là nó đã sớm bị thổi bay.

Nàng duỗi tay ra ngoài hái chiếc lá kia xuống, cẩn thận kéo túi thơm hai màu đen trắng ra, bỏ lá cây vào trong.

Hoa Túc ở phía sau hỏi: "Ngươi đang làm cái gì."

Dung Ly khép cửa sổ lại, khi xoay người mang theo nụ cười thật nhẹ bên môi, đôi mắt hạnh hàm chứa giảo hoạt, dường như đang băn khoăn điều gì. Giây lát nàng lại dời ánh mắt, cúi đầu kéo cổ tay áo của Hoa Túc.

Hoa Túc không hiểu giơ tay lên, bị Dung Ly nhẹ nhàng nắm cổ tay rồi lật lòng bàn tay lại.

Túi thơm thêu uyên ương rơi vào lòng bàn tay nàng ấy, nhẹ như thể bên trong trống không.

Quỷ này từ trước đến nay cao cao tại thượng thế mà lại khó xử hơi khép năm ngón tay, sắc mặt lạnh lẽo xa cách biến đổi.

"Ý gì." Hoa Túc nhíu mày.

"Ngươi mở ra nhìn xem." Dung Ly thả tay nàng ấy ra, đôi mắt hạnh không hề chớp nhìn chằm chằm vào quỷ này.

Hoa Túc kéo dây ra, thấy bên trong là chiếc lá cây khô vàng, châm chọc nói: "Túi thơm này rõ ràng là ta mua cho ngươi, ngươi ngược lại......"

Lời còn chưa nói xong, người đối diện chợt nhỏ giọng mở miệng.

"Tết Đông Nguyên đã qua, ta chưa kịp bẻ cành mai của tuyết đầu mùa, nếu không thì nàng...... Tạm chấp nhận một chút?"

Bình luận

Truyện đang đọc