TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY

Hoa Túc đã tới chậm, nàng ấy bị mấy cá tiên cuốn lấy thân, vốn định tìm tung tích của lão cá tiên, nào ngờ lão cá tiên tới một lúc đã đi rồi, còn đem mưa đi.

Mưa to ngừng lại, nàng ấy ghét mưa, mặc dù nước chưa thấm vào thân thể nhưng nàng ấy vẫn chán ghét vô cùng, ngày mưa khắp nơi đều ướt đẫm, còn luôn có một mùi hôi của bùn đất ẩm ướt.

Không biết vì sao lão cá tiên đến đây, tới vội vàng, đi cũng vội vàng, dường như đã đạt được điều gì nên liền rời khỏi.

Hoa Túc nhíu mày, vội vàng trở về khách điếm, thấy Dung Ly nằm ở trên giường, nhắm mắt có lẽ đã ngủ rồi, vài sợi tóc xõa bên má.

Nàng ấy bước về phía trước, hơi cử động bàn tay buông bên người, mực chảy ra trên móng tay hóa thành sương mù biến mất. Nàng ấy biết Dung Ly vẽ rối, trong phòng còn thoang thoảng mùi mực, nhưng không biết con rối kia đi đâu.

Dung Ly ngủ thật say, suốt một đường dường như không ngủ ngon được mấy lần, ngày mưa ngủ rất thoải mái, tiếng mưa rơi tí tách tí tách làm người buồn ngủ, hôm nay lại không quá lạnh, đắp chăn vừa vặn tốt.

Hoa Túc dứt khoát ngồi bên cạnh bàn, định chờ Dung Ly tỉnh dậy rồi tính toán tiếp, chưa tới gần nhìn một cái, đỡ phải đánh thức người ngủ nông này dậy.

Còn chưa đến Động Minh Đàm, chung quanh đã lạnh lẽo vô cùng, khắp nơi đều là núi băng, cánh đồng tuyết phủ, từng cây băng treo ngược quả thực giống hệt cảnh tượng chứng kiến trong gương.

Một đám cá tiên đi theo phía sau, lão cá tiên ở phía trước, Dung Ly cùng Xích Huyết Hồng Long đi ở giữa.

Vẻ mặt Xích Huyết Hồng Long mờ mịt, hai mắt nhìn khắp mọi nơi, trong hoang mang mơ hồ xen lẫn một chút lưu luyến, có vẻ lâu rồi chưa trở về.

Nơi này thật sự rất lạnh, Dung Ly chưa khoác áo lông chồn, không chỉ nửa thân trên đông cứng, ngay cả hai cái đùi cũng sắp bị lạnh đến tê rần, đi đường gần như không còn cảm giác.

Chẳng trách nơi này không có người phàm, người phàm đến nơi này có thể sống được sao, lúc trước Hoa Túc còn lừa nàng, nói nơi này không tính quá lạnh, sợ là một cô hồn dã quỷ như nàng ấy căn bản không biết chữ "Lạnh" viết thế nào.

Đầu Dung Ly hơi nóng lên, rõ ràng thân thể không nhịn được run rẩy, nhưng não bộ như bị thiêu đốt. Nàng vốn yếu ớt, trong khoảng thời gian này lại bôn ba khắp nơi, hiện tại gặp lạnh sẽ lập tức bị bệnh.

Nàng nắm chuông bạc trong lòng bàn tay, đây là thứ duy nhất mà nàng muốn Hoa Túc đưa cho nàng, trước kia khi sợ hãi thì có thể xoa nắn cây bút, hiện tại lại chỉ có thể nắm một chiếc chuông bạc nhỏ hơn ngón tay cái.

Lần trước nhìn trong chuông bạc, cá yêu da xanh kia hình như phải đi rất lâu mới đến bên đầm, bây giờ tự mình đi một chuyến mới biết quá xa, cũng chẳng biết cá yêu da xanh hiện tại đang ở đâu, có bị lão cá tiên dùng gậy đập vào đầu một cái hay không.

Dung Ly cắn chặt khớp hàm, thân thể lảo đảo, "Còn bao xa mới đến?"

"Còn xa, một người phàm như ngươi cũng dám tới Động Minh Đàm, thật sự không muốn sống nữa." Lão cá tiên lạnh giọng.

Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Ta vốn là sắp chết rồi, lại chết nữa thì thế nào."

"Tốt nhất ngươi nên biết Động Hành Quân ở đâu, nếu không nhất định sẽ khiến ngươi không chết tử tế được." Lão cá tiên nói.

Dung Ly rũ mắt loạng choạng đi tới, mỗi một bước đều thật gian nan, xương đùi sắp bị đông cứng. Nàng vốn tưởng tới nơi này xem một cái thì có thể nhớ lại việc gì đó, nhưng nhìn một cánh đồng tuyết, trong lòng lại rỗng tuếch, không nhớ nổi gì cả.

Chẳng lẽ phải ngủ một giấc mới có thể giống lần trước, nhìn thấy chuyện xảy ra ở kiếp trước trong giấc mộng?

Không thích hợp, ngủ tại băng tuyết này, sợ khi tỉnh dậy đã trở thành du hồn, còn thể xác bị đông lạnh thành băng du thủ du thực.

Xích Huyết Hồng Long thấy nàng bước đi không vững, lúc này mới đưa tay lên lưng nàng, truyền lực Hồng Long qua cho nàng.

Phía sau lưng như có lửa đốt, rõ ràng cách lớp xiêm y nhưng bàn tay của Hồng Long như muốn thiêu cháy lưng nàng, không làm bỏng da nàng thì không được.

Thân thể Dung Ly cứng đờ, sau đó mới cảm nhận được một luồng khí nóng dọc theo kỳ kinh bát mạch chạy khắp toàn thân, đuổi đi sự lạnh lẽo.

Cả người trở nên ấm áp, trong lòng nóng hừng hực, tựa như có một sức mạnh truyền vào tay chân, tất cả mệt mỏi đều biến mất.

Nhưng đi được một lúc rồi nàng lại thấy mệt. Khi nàng đi đường mệt liền nhớ đến quỷ kia, nếu Hoa Túc ở đây nhất định sẽ không để nàng phải mệt mỏi.

Đi hơn nửa khắc, trông thấy một vách tường băng, không nhìn ra vách tường băng kia dày bao nhiêu, nhưng bên trong không thấy ánh sáng, ắt hẳn không hề mỏng.

Vậy là lần trước cá yêu da xanh bị vách tường băng này ngăn chặn, thật lâu mới có thể đi qua.

Nào ngờ khi tới gần mặt vách tường băng, lão cá tiên đập mạnh cây gậy xuống đất, bùm một tiếng, vách tường băng đột nhiên nứt ra mấy đường.

Vết nứt như mạng nhện lan rộng tứ phía, vách tường băng lung lay sắp đổ, lại một tiếng loảng xoảng vang lên, vách tường băng liền vỡ tan.

Dung Ly vội vàng lui về phía sau một bước, tránh cho bị vụn băng bắn tung toé vào người.

Vách tường băng vỡ ra, từng miếng băng vụn lớn nhỏ không đồng đều đột nhiên khựng lại, tất cả đều lơ lửng giữa không trung, không hề bay ra ngoài một tấc.

Lão cá tiên đi trước, đưa bọn họ qua vách tường băng, khi cá yêu cuối cùng vượt qua, vách tường băng vỡ tan lại lạch cạch ghép lại.

Dung Ly quay đầu nhìn thấy vách tường băng đã phục hồi như cũ, ngay cả một vết nứt cũng chưa xuất hiện.

Những cây xanh xung quanh đều treo đầy băng, nàng hơi khom lưng, sau cổ lạnh run, nếu thứ này rơi xuống cổ nàng sẽ bị đâm thủng.

May mà xuyên qua rừng băng này liền thấy một cái đầm sâu thật to từ xa, trên vách đầm kết đầy băng.

Là Động Minh Đàm.

Một Động Minh Đàm khô cạn đến mức nửa giọt nước cũng chẳng sót lại.

Đứng bên bờ Động Minh Đàm, nàng thoáng nhìn vào trong, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa bị ngã xuống dưới.

Bên trong quá sâu, không nhìn thấy đáy, giống như một cái chén nước đá đựng mực.

Dung Ly không muốn xung đột với cá tiên, rốt cuộc nàng chỉ là người phàm, hiện giờ trên tay cũng không có Họa Túy, lấy cái gì chống lại những yêu quái này.

Ánh mắt lão cá tiên nặng nề nhìn nàng, "Ngươi đến Động Minh Đàm rốt cuộc là có ý định gì."

Dung Ly suy tư một lúc mới chậm rãi nói: "Ngươi biết được khá nhiều chuyện từ cá yêu da xanh, đúng là Động Hành Quân đã từng nằm trong quan tài ở ngôi miếu hoang trên núi Khuyển Nhi, Xích Huyết Hồng Long cũng xác thật làm bạn bên cạnh nàng ấy. Nhưng ngươi không biết, sau khi nửa hồn của Xích Huyết Hồng Long đầu thai thành trẻ sơ sinh đã được một phu thê ôm xuống núi, mà Động Hành Quân vẫn luôn ở bên cạnh."

Sắc mặt lão cá tiên đột biến.

Thân thể gầy yếu của Dung Ly đứng bên hồ, dường như chỉ một trận gió là có thể thổi nàng rơi xuống. Nàng giơ tay vén tóc mai bay loạn ra sau tai, "Trước không nói ta biết được việc đó từ đâu, nhưng nói vậy thì tiền bối ngươi cũng hẳn đã vô cùng rõ ràng, vì sao Động Hành Quân phải mạo hiểm đầu thai thành người phàm."

Lão cá tiên nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào nàng.

Dung Ly biết nàng đã nói trúng rồi, lão cá tiên quả thực đã âm thầm giở trò.

Xích Huyết Hồng Long đi tới trước một bước đứng bên cạnh nàng, chỉ cần hộ chủ, chưa nói mệnh lệnh tiếp theo, nàng ấy sẽ không làm gì cả.

Ánh mắt của lão cá tiên liếc nhìn qua Hồng Long Ngư cùng Dung Ly, hai mắt đột nhiên trừng to, lúc trước cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, hiện tại mới đột nhiên nhận ra, đây đâu giống bộ dáng của hai mẹ con, quan hệ của Xích Huyết Hồng Long với người phàm này không đơn giản như hắn tưởng!

Xích Huyết Hồng Long không rời Động Hành Quân, vậy Động Hành Quân ở nơi nào?

Hai mắt lão cá tiên đỏ bừng, hốc mắt muốn nứt ra.

Dung Ly ngước mắt lên, không mặn không nhạt liếc nhìn lão cá tiên, trong lòng sợ hãi, nàng đang đứng ở bên đầm, chỉ cần bị đẩy một cái, chẳng cần tốn nhiều sức là có thể khiến nàng tan xương nát thịt, nhưng trên mặt nàng không tỏ ra sợ sệt.

Lão cá tiên bị thái độ này của nàng hù dọa, lửa giận dâng lên cổ họng, nhưng không dám tùy tiện tiến tới.

Dung Ly nhìn hắn nói: "Ngươi không nghĩ, ngươi đã làm cái gì với Động Hành Quân, bằng không vì sao nàng ấy phải lấy mắt đầm đi, vì sao muốn đưa Xích Huyết Hồng Long đến thế gian."

Trong lòng lão cá tiên nảy ra một ý niệm nhưng lại không dám chắc chắn, đầu thai thành người phàm tẩy nghiệp chướng, vậy phải cắt đi nửa cái mạng, có thể còn chưa đi đến luân hồi cũng đã hồn phi phách tán vì đau đớn.

Hắn mở to mắt nhìn Dung Ly, thấy nàng mỉm cười nhàn nhạt lại ngây người.

Dung Ly ôn hòa nói: "Ngươi đã quên việc liên thủ với U Minh Tôn rồi sao, cũng đã quên việc liên thủ với Thận Độ? Ngươi hận Động Hành Quân dành lấy Động Minh Đàm, đem mắt đầm đi, chẳng lẽ Động Hành Quân có thể chịu đựng được ngươi mang một đám cá tiên đi sát hại linh hồn vô tội."

Giọng nói của nàng rất nhẹ còn đứt quãng, nói xong một đoạn này cũng không biết đã thở hổn hển mấy cái, dường như nói chuyện đều lao lực.

Ánh mắt lão cá tiên gần như muốn thiêu một lỗ thủng ở trên người nàng.

Thế gian, nước mưa trên mái hiên của khách điếm đã nhỏ giọt hết, tiếng tí tách cuối cùng cũng ngừng lại.

Dùng Họa Túy sẽ để lại một chút hương mực mà người phàm không thể ngửi thấy, mùi mực cũng giống những mùi vị bình thường khác, qua một lúc sẽ tan.

Hoa Túc chống cằm, giơ tay ngửi ngửi kẽ tay, kẽ tay sạch sẽ không thấy một chút màu đen nào, nhưng trong phòng lại vẫn có mùi mực thoang thoảng.

Hiện tại vốn là ban ngày, mây đen tan đi, mặt trời ló rạng, trên đường phố những quán nhỏ người bán rong lại rao to, trẻ con vui cười giẫm lên nước chơi đùa.

Dung Ly ngủ nông, theo lý mà nói hẳn nên thức dậy, nhưng người trên giường lại ngủ thật say, dường như không nghe thấy gì cả.

Hoa Túc đứng lên, sợ nha đầu này bị nhiễm lạnh sinh bệnh, miễn cưỡng đi tới trước muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán của nàng.

Nhưng càng đến gần, nàng ấy càng nhíu chặt mày.

Mùi mực quá nồng, nhưng gương mặt tái nhợt nửa vùi vào trong chăn của người nằm trên giường lại nhìn thế nào cũng rất giống.

Hoa Túc duỗi tay sờ mái tóc bên gối Dung Ly, từ trong tóc lấy ra một chiếc chuông bạc, nàng ấy lạnh mặt, lại sờ lên gương mặt người này, dọc theo cổ đi xuống từng tấc từng tấc, gần sắp đưa vào vạt áo.

Giả.

Hơi thở của Hoa Túc chợt rối loạn, mắt phượng nheo lại, đây đâu phải là Dung Ly, rõ ràng là con rối!

Chẳng trách U Minh Tôn không phân biệt được thuộc hạ của mình với con rối, con rối được vẽ tốt không khác gì người sống, rất khó phân biệt!

Nàng ấy vẽ rối còn sẽ dùng pháp thuật che lấp mùi mực trên thân rối, nhưng Dung Ly thì không, thảo nào khắp phòng đầy mùi mực.

Nàng ấy lạnh lùng chậc một tiếng, suýt nữa bóp nát chuông bạc trong tay, bây giờ mới biết hóa ra Dung Ly muốn vẽ rối để dùng như vậy, người muốn đi gặp Xích Huyết Hồng Long rõ ràng chính là nàng!

Hoa Túc tìm tòi dưới gối, quả nhiên sờ đến một cây bút, nàng ấy thản nhiên xé nát con rối trước mặt, một cái túi thơm cùng chiếc chuông bạc rơi trên đệm giường.

Túi thơm nặng trĩu, Thùy Châu còn ở bên trong.

Nàng ấy cầm túi thơm lên, sắc mặt khó coi mà đeo lên đai lưng, bây giờ mới hiểu được vì sao lão cá yêu kia vừa đến liền đi rồi, hắn cố ý cho mấy cá yêu làm xáo trộn tầm mắt của nàng ấy, để có thể mang Dung Ly đi.

Sắc mặt Hoa Túc lạnh lẽo, cột túi thơm xong hóa chuông bạc thành thủy kính, nàng ấy muốn xem nha đầu này đang làm cái gì.

Thủy kính mở ra, trong gương lại tối đen một mảng, không biết Dung Ly treo chuông bạc ở đâu. Nàng ấy tức giận trong lòng, bàn tay nắm Họa Túy lạnh đến dọa người.

Dung Ly quả thật không lừa nàng ấy, đã vẽ con rối, cũng thật sự đi gặp Xích Huyết Hồng Long.

Mặt kính tối đen chính là tay của Dung Ly, nàng nắm chặt chuông bạc trong lòng bàn tay, không có một chút ánh sáng chiếu vào cho nên tối đen.

Nàng đang nhìn lão cá tiên, chợt cảm giác chuông bạc trong tay tựa hồ rung lên một cái, giống con sâu ở trong tay nàng, nó vốn bị nàng nắm đến nóng lên, bây giờ đột nhiên lại trở nên lạnh lẽo.

Dường như có thứ gì kết nối với nó.

Trái tim Dung Ly nhảy dựng, giơ tay treo chuông bạc trên búi tóc, chuông bạc nhỏ nhắn tinh xảo như có cái móc nằm trên tóc nàng bất động, trông giống một vật trang sức.

Nàng thản nhiên treo lên, không để cho lão cá tiên nhìn thấy, lão cá này rất tinh mắt, lần trước hắn đã gõ nát một cái chuông trên tóc cá yêu da xanh.

Cảnh đẹp trong tranh lập tức trắng xoá, còn không phải là Động Minh Đàm sao.

Lão cá tiên lạnh giọng: "Rốt cuộc ngươi là ai."

Dung Ly cười nhẹ một tiếng, khẽ mím môi, cổ họng khô khốc nhỏ giọng nói: "Ngươi biết rõ ta chính là người phàm, ngươi còn hỏi ta là ai, ta có thể giấu ngươi thế nào?"

Đám cá yêu ở phía sau không nhìn được thái độ bất kính với lão cá này của nàng, lập tức nhe răng nanh ra, làm bộ muốn nhào tới trước.

Lão cá giơ tay ngăn lại, sắc mặt còn đen hơn Động Minh Đàm không đáy này, một lời nói toạc ra: "Ngươi là Động Hành Quân!"

Tiếng nói vừa dứt, tất cả cá tiên đồng thời nhìn về phía nữ tử người phàm yếu ớt không nơi nương tựa kia, có sợ hãi, có kinh ngạc, cũng có khó hiểu lẫn nghi ngờ.

Động Hành Quân là người thế nào, là một nàng tiên phàm trần hiếm thấy, ai cũng chưa từng gặp qua gương mặt thật của nàng, nàng như sương mù cũng tựa khói, dường như chẳng ai có thể bắt được bóng dáng của nàng.

Mấy ngàn năm qua, không ít người coi nàng là mẫu mực, muốn noi theo nàng bước lên con đường tu tiên.

Nhưng người phàm đã nghĩ quá tốt, cho rằng nàng lên Thiên Giới, làm một vị thần tiên cai quản một phần thiên địa, nào ngờ nàng chẳng qua chỉ là Tán Tiên, một Tán Tiên vô tâm vô tình.

Tuy là Tán Tiên, nhưng Động Hành Quân lại chiếm Động Minh Đàm, còn lệnh đám cá tiên giương nanh múa vuốt phải cúi đầu, mắt đầm đã sớm dung nhập vào linh tương của nàng.

Đủ loại ánh mắt dừng trên người nàng, Dung Ly lại chỉ nhếch khóe miệng lên cười một cái, nụ cười có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, làn sóng mùa thu dập dờn trong ánh mắt.

Một nữ tử bình thường như vậy, thật sự là Động Hành Quân?

Trông Dung Ly vẫn bình tĩnh, không lo không sợ, kỳ thật nàng chẳng dám động đậy, nàng cách đầm khô này chỉ có nửa bước chân.

Nàng cố ý kích lão cá tiên để muốn nghe được điều gì đó từ miệng của hắn, chỉ dựa vào mỗi mình nàng, không biết phải bao nhiêu giấc mộng mới có thể mơ thấy hết chuyện cũ.

Xích Huyết Hồng Long không cảm xúc đứng bên cạnh, có lẽ vì học theo nàng nên bộ dáng cũng vô tâm vô tình.

Dung Ly không dám nghĩ, thời điểm nàng làm Động Hành Quân, chẳng lẽ cũng mang dáng vẻ này? Cả ngày lạnh mặt, dường như không ai có thể làm nàng vui vẻ.

Khó coi, nhưng nếu người lạnh lùng chính là Hoa Túc thì nàng lại cảm thấy đẹp, lạnh mà đẹp, tựa bông hoa trong bụi gai, khiến người nhịn không được muốn mạo hiểm đến hái.

Lão cá tiên nắm chặt gậy chống trong tay, mu bàn tay khô như vỏ cây nổi lên gân xanh, khuôn mặt hắn lộ ra từng miếng vảy, "Quả nhiên ngươi chưa chết, ngươi cũng tàn nhẫn vô cùng, không ngờ vì tẩy đi nghiệp chướng mà sống lại làm người!"

"Nhờ ngươi cùng U Minh Tôn ban tặng." Dung Ly cân nhắc lời nói, thái độ thản nhiên.

Lão cá tiên nâng cây gậy lên, ánh mắt hung ác nham hiểm, "Hồng Long Ngư còn cắt bỏ nửa hồn để đúc ra thân thể vì ngươi, sao ngươi có được lòng trung thành của Hồng Long Ngư như thế."

Xích Huyết Hồng Long trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Ta vốn là Hồng Long Ngư của Thiên Trúc*, quân thượng cứu ta ra khỏi đất màu, ngày ngày trong trăm năm lấy máu cho ăn, ta mới có thể hóa thành hình."

(*Là tên mà người Trung Quốc gọi cho Ấn Độ cổ đại.)

Lão cá tiên căn bản không muốn nghe điều đó, lạnh giọng nói: "Vốn tưởng ngươi sẽ vì bị nghiệp chướng quấn thân mà không thể đột phá được cảnh giới chết thảm, hiện giờ trở thành người phàm cũng tốt, ngươi lấy cái gì đọ sức với ta, còn không mau mau trả lại mắt đầm."

Dung Ly điềm tĩnh ung dung, "Những nghiệp chướng đó vốn nên là của ngươi, U Minh Tôn ăn linh hồn của người phàm, nghiệp chướng đưa về thân thể hắn. Sau đó không biết vì sao vô duyên vô cớ đưa tới ta."

Lão cá tiên cười lạnh, "Đương nhiên là bởi vì trận pháp thay trời đổi đất kia, đó chính là ý đồ của U Minh Tôn, vừa lúc ta cũng có thể mượn nó để kiềm chế ngươi, không phải là chuyện tốt đẹp cả đôi đường sao."

"Chuyện tốt." Lông mi Dung Ly run lên, dáng vẻ thật yếu đuối lại đáng thương, "Tốt là ngươi cùng U Minh Tôn, có quan hệ gì với ta đâu."

Lão cá tiên lại nói: "Rốt cuộc mắt đầm ở nơi nào."

Dung Ly đánh trống lảng: "Ngươi có biết vì sao ta phải lấy mắt đầm đi không?"

Lão cá tiên cho rằng nàng đã nhớ tới việc trước kia, "Ngươi chẳng qua chỉ muốn chúng ta không còn nhà để về!"

Dung Ly khẽ gật đầu, "Không sai, các ngươi hại ta vô tội bị liên lụy, rước lấy một thân nghiệp chướng không nói, còn bị ghi hận, ta đương nhiên phải lấy mắt đầm đi, để các ngươi không thể dùng nước trong đầm hại người."

Lão cá tiên cười lạnh: "Nếu bây giờ ngươi không lấy mắt đầm ra, e rằng phải chết một lần nữa."

"Ta chết thì chết." Dung Ly nhếch khóe miệng, "Ta chỉ có một cái mạng."

Nàng giơ tay chỉ vào từng cá tiên ở trước mặt, "Nhưng không phải còn rất nhiều mạng cá đi theo ta sao, đường hoàng tuyền không tính cô độc."

Nàng nhẹ nhàng nói, lãnh đạm điềm nhiên, khiến lão cá tiên tức giận đỏ mặt.

Lão cá tiên lạnh giọng: "Hiện giờ Thận Độ đã lấy được Thương Minh Thành, chỉ cần hắn nói một câu với Thập Điện Diêm Vương, người phàm như ngươi không thể nào vãng sanh được."

"Thật là kiêu ngạo." Dung Ly mỉm cười, kỳ thật trong lòng hơi run. Nàng khẽ mím môi, không dám để lộ thanh âm run rẩy của mình cho lão cá nhìn ra nàng đang sợ.

Nàng suy đoán lung tung, thử nói: "Vì ngươi lén ta lấy nước giúp Thận Độ, nên ta mới quyết ý đem mắt đầm đi, ngươi đã giáng một gậy vào đầu ta, nỗi đau mà ta vẫn còn nhớ cho đến bây giờ."

Lão cá tiên siết chặt cây gậy, "Lúc ấy Thận Độ hứa hẹn, nếu có thể giúp hắn một tay, hắn sẽ có biện pháp giúp ta đuổi ngươi ra khỏi Động Minh Đàm, ta giúp hắn, hắn cũng xác thật làm được, khi đó Xích Huyết Hồng Long của ngươi còn lẻn vào Thương Minh Thành muốn tìm phương pháp hóa giải nghiệp chướng, nàng ta rời đi một lúc, ngươi suýt nữa mất mạng."

Trái tim Dung Ly đập thật nhanh, dường như cổ họng cũng bị tác động.

Hóa ra vào ngày Hoa Túc chịu khổ ở Thương Minh Thành thấy Xích Huyết Hồng Long lại là vì lí do này, Xích Huyết Hồng Long không phải đi giúp Thận Độ, mà là muốn đi tìm phương pháp hóa giải nghiệp chướng!

Lão cá tiên nói tiếp: "Ngươi tu Vô tình pháp, tu vi bị dừng lại, hơn nữa trên lưng còn mang muôn vàn nghiệp chướng, linh tương tràn ngập nguy cơ, lúc ấy nếu ta gõ tàn nhẫn thêm chút nữa nhất định có thể khiến ngươi hồn phi phách tán!"

Đầu Dung Ly nhói đau, thiếu chút nữa nức nở ra tiếng, chỉ có thể cắn chặt khớp hàm cố gắng chịu đựng.

"Ta hỏi lại một lần," lão cá tiên trừng mắt nghiến răng, "Mắt đầm ở nơi nào!"

Dung Ly buông khớp hàm ra, cười nhẹ một tiếng, "Không nói cho ngươi biết."

Lão cá tiên không thể nhịn được nữa, đột nhiên phi thân bay đến, hơn nửa khuôn mặt đã mọc đầy vảy cá, mang cá cũng hóa ra. Hắn giơ tay cầm gậy chống lên, cây gậy cách đỉnh đầu Dung Ly chỉ có một chưởng!

Dung Ly nhắm mắt lại, hơi cúi người xuống, sợi tóc cùng dây lụa đỏ chợt bay lên.

Một cây bút thình lình xuất hiện trong không trung, chắn trước cây gậy.

Dung Ly mở mắt ra, nhìn thấy một góc váy đen như mực ở trước mắt.

Hoa Túc lạnh giọng hỏi: "Vì sao không tránh!"

Dung Ly sững sờ trong thoáng chốc, hé môi nhẹ nhàng thở dốc.

Hoa Túc nhìn nàng chằm chằm.

Dung Ly lúng ta lúng túng đáp: "Ta, ta làm sao tránh được."

Hoa Túc nghiến răng: "Nàng thật sự không sợ chết, thậm chí không cầm theo Họa Túy."

Dung Ly rầu rĩ, đáy lòng chua xót, "Lúc trước nàng nói Họa Túy kết ước với ta, bất luận ta ném nó đi bao xa, nó cũng sẽ trở lại bên cạnh ta."

"Nàng không sợ ta lừa nàng." Hoa Túc phẫn nộ đến bật cười, trên gương mặt xinh đẹp sắc sảo toàn là vẻ tức giận, "Nàng còn bắt chẹt ta?"

Bình luận

Truyện đang đọc