TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY


Kỳ An.
Từ Vịnh Nam Độ đến Điệp Tuyền Lĩnh, xung quanh núi cao trùng trùng điệp điệp kéo dài.

Thành cao nằm giữa bên trong, sông Lộc Giang chảy ngang qua như con rồng xanh uốn lượn quanh co.
Hình vẽ trên bàn lúc sáng lúc tối như bị ánh nến lay động, chậm rãi nhấp nháy dưới ngón tay Dung Ly.
Từ hình vẽ Dung Ly quả thật có thể thấy Vịnh Nam Độ, Điệp Tuyền Lĩnh, cũng tìm thấy thành thị được bao quanh trong đó, ngay cả những tòa lâu cùng cây cầu đá đều được vẽ rất tỉ mỉ, rõ ràng không phải được vẽ ra chỉ một đêm.
Mỗi một nét bút đều không dư thừa, có thể phác họa tất cả con đường giống mạng nhện trong thành, nhà nhà chi chít như sao trên trời, phía bắc có một căn phủ có nhiều mảnh sân, đó chính là Dung phủ.
Dung Ly đột nhiên sáng tỏ, khó trách Hoa Túc suốt ngày ngồi bên cạnh bàn, không biết bắt đầu vẽ bức tranh này từ khi nào.

Rốt cuộc nắm rõ Kỳ An đến bao nhiêu mới có thể vẽ được thế này.
Quá tinh tế, tuy nàng hiếm khi ra khỏi phủ, nhưng nàng ở Kỳ An hai đời cũng không thể biết rõ nơi này đến triệt để như vậy.
Đây là Kỳ An, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, mỗi một nét vẽ đều là Kỳ An, ngay cả những huyện trấn bị cai quản đều nằm bên trong, trấn Ngô Tương hiển nhiên cũng được vẽ vào, nhìn dọc theo đường lớn về hướng nam là có thể tìm được.
Dung Ly sợ cọ hư bức tranh, bỗng rụt ngón tay lại kinh ngạc hỏi: "Ngươi vẽ địa đồ này làm chi?"
Hoa Túc bình tĩnh nhìn bức tranh vẽ ra bằng linh lực trên bàn, tay trái hướng lên trên, "Ta từng lên phố tìm nơi bán địa đồ nhưng đều bị thiếu sót, huyện trấn cũng không được vẽ đầy đủ, không vừa ý cho lắm."
"Nhưng......!Địa đồ này có tác dụng gì?" Dung Ly vẫn không hiểu.
"Ngươi xem." Hoa Túc nâng tay chống trên bàn lên, vươn một ngón tay chỉ vào trấn Ngô Tương, nhàn nhạt nói: "Trận sương mù có ý đồ vây bắt ta lần trước, mắt trận ở chỗ này, xá lợi trấn giữ trận đã bị ta phá huỷ.

Lần này Kỳ An đỏ rực khắp trời, sát khí nghiệp chướng tràn đầy, người bày trận còn ở Kỳ An, nhìn bầu trời đêm qua đỏ rực, lường trước......"
Nàng ấy đột nhiên ngừng lại, ngón trỏ đang chỉ vào trấn Ngô Tương chậm rãi dời đi, chỉ qua hướng Tây Môn của Kỳ An, "Tại nơi đây, hướng tây là đỏ nhất, nghiệp chướng còn nặng hơn."
Ngón tay thon dài lướt qua, sương máu đỏ rực nổi trên bầu trời thành thị trong bản vẽ chạy dài gần ba dặm đường (~1,5km).
Ba dặm không dài không ngắn, nhưng nếu lan rộng hơn thì không chừng sẽ đến phía trên Dung phủ.
Dung Ly ngơ ngác nhìn, thấy một vài nơi lại sạch sẽ, trong thành Kỳ An hoặc nhiều hoặc ít đều dính một chút, chỉ có ở ngoài cửa thành là không dính chút nào.
Theo sương máu này, chẳng phải là có thể bắt được kẻ bày trận?
Dung Ly cân nhắc trong lòng, đột nhiên nói: "Phải đến quan phủ, đúng lúc nằm ở phía tây."
"Ngươi......" Nàng chần chừ một lúc, không biết có phải Hoa Túc đã có ý định khác hay không.
"Ta đi cùng với ngươi." Hoa Túc thu tay nhìn ra cửa phòng, lại nói: "Người bên ngoài còn đang đợi ngươi."
Dung Ly đương nhiên biết, vội vàng khoác áo treo trên khuỷu tay vào, "Nhưng ngươi đến phía tây như vậy, sẽ không phải vừa lúc đâm vào hung trận này?"
Nàng đeo túi thơm lên đai lưng, ngước mắt hỏi: "Có muốn Không Thanh mang Thùy Châu đến?"
"Mang đến." Hoa Túc gật đầu, bây giờ lại không ngang bướng.
Dung Ly đi ra trước cửa, thấy lão quản gia đang chờ.

Lão quản gia chắp tay: "Cô nương đã chuẩn bị xong?"
"Chờ thêm một chút." Dung Ly vẫy vẫy tay với Không Thanh đang đứng dưới mái hiên, "Đi ôm Thùy Châu tới đây."
Không Thanh đáp: "Vâng."
Lão quản gia vẫn không hỏi nhiều, Đại cô nương bảo chờ thì hắn liền chờ, Đại cô nương đồng ý đi xác nhận đã rất tốt rồi.
Hoa Túc đứng trước ngưỡng cửa, còn chưa kịp bước ra, mới vừa liếc mắt liền thấy Ngọc Trác tránh sau cây cột bị dọa đến trốn vào trong cây cột màu đỏ, như muốn hợp thành một thể với nó.
Nàng ấy dời ánh mắt, ngẩng đầu nhìn trời.

Mây trắng trôi trên bầu trời sạch như mặt hồ.
Tuy Dung Ly mặc áo choàng lông chồn nhưng đứng trong gió lạnh vẫn sẽ run bần bật.

Nàng liếc thấy Hoa Túc đang ngẩng đầu, giơ tay chạm lên mí mắt, còn chưa kịp quét đến đuôi mắt liền thấy Tiểu Phù đi tới.
Tiểu Phù đến đỡ nàng, nhìn cô nương nhà mình bị gió thổi đến mặt trắng bạch, vội vàng hỏi: "Có cần đem mũ có màn che tới?"
"Không cần." Dung Ly lắc đầu, tay để trên mắt hơi cử động, chầm chậm quét đến đuôi mắt.
Lúc này, những gì mắt phải nhìn thấy bỗng dưng thay đổi, bầu trời trong vắt nhuốm màu máu, mây trắng cũng thành đỏ, sương đen ù ù bốc lên như khói, mà nơi nồng đậm nhất quả thật là ở phía tây.
Dung Ly nhìn đến chóng mặt hoa mắt, dạ dày quay cuồng, trong cổ họng trào lên vị chua, nàng vội vàng nhắm mắt phải lại, run tay quét lên mí mắt, lúc mở mắt lần nữa mới khôi phục bình thường.
Tiểu Phù nào biết cô nương đang làm gì, lúng ta lúng túng hỏi: "Mắt cô nương bị hạt cát bay vào sao, để nô tỳ nhìn xem?"
Nói xong nàng ấy thật nhón chân nhìn vào mắt Dung Ly, giơ tay cẩn thận nâng cằm cô nương lên.
Dung Ly làm bộ bị hạt cát rơi vào, mi mắt run rẩy, đôi mắt trong sáng ẩm ướt long lanh.
Hoa Túc liếc qua thấy tỳ nữ càng dựa càng gần, trông như sắp hôn lên mí mắt Dung Ly, vì thế quay đi, lạnh lùng nhìn qua nơi khác.
Tiểu Phù thổi hai cái, "Cô nương đỡ hơn chút không?"
Dung Ly nháy mắt, nhẹ giọng nói: "Đỡ chút rồi."
Lúc này Tiểu Phù mới thở phào nhẹ nhõm, cầm khăn lau mồ hôi lạnh trên thái dương cho nàng, "Nếu cô nương không thoải mái chỗ nào thì vẫn nên để Ngũ phu nhân đi thôi."
Lão quản gia đứng bên cạnh, nghe vậy đứng thẳng eo lên, sắc mặt không đổi mà liếc nhìn nha đầu này một cái.
Tiểu Phù thấy thế lẩm bẩm, "Cô nương mới ra cửa liền có hạt cát rơi vào trong mắt."
Dung Ly rũ mắt, khẽ thở dài, "Tiểu Phù."
Tiểu Phù lập tức im lặng.
Hoa Túc quay đầu lại, vừa rồi nàng ấy nhìn thấy Dung Ly quét lên mí mắt nhưng chưa ngăn cản, muốn nhìn xem nha đầu này có thể lăn lộn bản thân đến mức nào.
Nàng ấy như suy tư gì mà nhìn qua phòng Mông Nguyên, nghĩ đến Dung Ly đề cập xác trẻ sơ sinh, vốn không nghĩ để ý tới nhưng lường trước trong lòng nha đầu này nhất định bận tâm, vì thế xoay người lại không tình nguyện mà đi qua.
Dung Ly suýt nữa liền đi theo, đã bước chân lên nhưng miễn cưỡng thu về.
Tiểu Phù lo lắng đầy mặt, còn cầm khăn lau mồ hôi cho Dung Ly, "Nếu lão gia trở về thì đâu cần cô nương đến quan phủ xác nhận, Tam phu nhân bị bệnh thật đúng là trùng hợp, nàng ta bị bệnh, chuyện gì chúng ta cũng phải lo."
Nàng ấy không dám nói quá lớn, tránh cho lão quản gia nghe được, đến lúc đó lại muốn mang tai mang tiếng.

Dung Ly giơ tay che lên trán không cho nàng ấy chạm vào, nhẹ giọng nói: "Hương phấn đều bị ngươi lau hết."
Tiểu Phù vội vàng thu tay lại, hầm hừ bĩu môi.
Dung Ly nghiêng người liếc nhìn qua phòng Mông Nguyên, nhưng Hoa Túc đã xuyên vào tường, trong phòng thế nào nàng đều không thể nhìn thấy.
Lão quản gia đứng thẳng tắp, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ chờ đợi, cũng chưa hề thúc giục.
Qua một lúc, Không Thanh ôm Thùy Châu tới, mắt mèo con linh động xoay chuyển, lăn qua lộn lại ở trong lòng ngực nàng ấy, rõ ràng đã ăn no có sức.

Nàng ấy đưa mèo cho Dung Ly, "Cô nương, đã ôm Thùy Châu tới đây."
Dung Ly duỗi tay ôm lấy, có lẽ trên người nàng dính mùi của Hoa Túc, mèo con nằm trong lòng nàng liền ngoan ngoãn không nhúc nhích, con mắt vốn đang chuyển động liên tục lại lẳng lặng mở to, dáng vẻ sợ sệt.
Không Thanh lui xuống, bên cạnh cô nương có Tiểu Phù đi theo, tự nhiên không cần nàng ấy đi cùng.
Sau khi ôm mèo, Hoa Túc cũng từ trong phòng xuyên ra, sắc mặt nàng ấy bình tĩnh, lời nói ra lại làm Dung Ly cả kinh thiếu chút nữa không ôm mèo được.

Nàng ấy nói: "Hộp gỗ dưới giường Mông thị quả thật là xác trẻ sơ sinh, trên xác đứa trẻ còn lưu lại chút mùi vị, ngửi thấy khá quen thuộc."
Dung Ly giật giật khóe môi, chưa phát ra tiếng, nhìn đôi môi, rõ ràng chính là nói "Mùi vị gì".
Hoa Túc nhìn đã hiểu, bím tóc hai màu đen trắng đong đưa sau lưng, vài sợi tóc buông lỏng bay trong gió, "Người bị nhốt trong Trúc viện, mùi của nhị nương ngươi."
Giọng điệu nàng ấy thản nhiên, Dung Ly nghe như sét đánh ngang tai, trong lòng lộp bộp, suýt nữa không thể thở được.
Ánh mắt Dung Ly ảm đạm, Tiểu Phù liền lo lắng hỏi: "Cô nương làm sao vậy."
Nói xong, Tiểu Phù còn muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán, sợ cô nương chỉ mới hứng một trận gió liền sinh bệnh.
Dung Ly giơ tay đè ngực, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, trong lòng cân nhắc, trẻ sơ sinh kia sao có thể lây dính mùi vị của Chu thị, nghĩ đến độ phình bụng lúc Chu thị đẻ non, dự đoán khi đó hài nhi trong bụng Chu thị hẳn là......!Cũng vừa thành hình.
Nàng cau mày, một ý niệm hoang đường từ đáy lòng dâng lên, xác trẻ sơ sinh kia, có phải là trộm từ trong quan tài của nhị nương ra hay không.
Chu thị qua đời, trong phủ xử lý tang lễ, đặt quan tài ở trong phủ mấy ngày, sau đó nghe nói là muốn trừ tai ương nên đem thi thể đi thiêu, cuối cùng chỉ còn lại hũ tro cốt, tro cốt hiện còn chôn dưới cửa phòng nhà chính ở Trúc viện.
Rốt cuộc cỗ quan tài ở trong phủ mấy ngày, nàng thực sự không nhớ rõ, thân thể nàng yếu đuối không thể thức đêm canh, cho nên có phải nhân lúc ban đêm động quan hay không thì nàng cũng chưa biết được.
Nghĩ như vậy lại thật sự có chút kỳ quái, nói là trừ tai ương, xác thật có đạo sĩ đến làm phép ở Trúc viện, nhưng đạo sĩ đó rốt cuộc có phải trừ tai ương hay không thì nàng thật sự không rõ ràng lắm.
Hoa Túc lẳng lặng nhìn nàng, thân hình bỗng dưng tiêu tán, hóa thành khói đen chui vào thể xác Thùy Châu.
Mèo trong lòng ngực Dung Ly đột nhiên nặng hơn vài phần, nàng bỗng dưng hoàn hồn, rũ mắt đối diện cặp mắt xanh lạnh lẽo, dường như bị nước sông băng hắt lên đầu, cả người giật mình một cái bừng tỉnh lại.
Nếu xác đứa trẻ kia thật sự là đứa trẻ trong bụng nhị nương, vậy Mông Nguyên không thể không chết, nàng ta đây là......!Gϊếŧ người, con muốn chiếm con nối dõi của người khác làm của riêng.
Mông Nguyên vào Dung phủ hơn mười năm cũng chưa mang thai, có lẽ nàng ta không thể mang thai được nên mới có tâm tư ác độc như vậy, không biết cách này có phải do hòa thượng kia dạy nàng ta hay không.
"Cô nương, phải đi sao." Tiểu Phù nhìn lão quan gia.
Dung Ly gật đầu, tay ôm mèo thật cẩn trọng, đâu giống người khác nuôi mèo, không xoa nắn nó một trận thì không chịu bỏ qua.


Nhưng của người khác là mèo, còn trong lòng ngực nàng chính là tổ tông, sao có thể so sánh.
Lão quản gia cúi người, "Đại cô nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong."
"Cỗ kiệu đâu." Dung Ly nhìn ra ngoài cửa viện.
"Kiệu mềm cũng đã được nâng tới, mời Đại cô nương lên kiệu." Lão quản gia không lạnh không nóng nói.
Dung Ly bước lên ghế nhỏ lên kiệu, cỗ kiệu đung đưa đi tới cửa phủ, đổi qua xe ngựa, xa phu nắm dây cương hô lên một tiếng "Giá", hoàng mã lộc cộc nhấc chân, lôi kéo thùng xe đi đến quan phủ.
Mèo đen nằm trong lòng ngực nàng không cử động, giống như đã xuất hồn, kỳ thật hồn của Hoa Túc vẫn còn ở trong thân xác, hơi đè nặng lên tay Dung Ly.
Dung Ly vén mành lên nhìn ra bên ngoài, người đi đường lui tới đều tránh xe ngựa.
Xe ngựa Dung phủ đẹp đẽ quý giá vô cùng, người qua đường dừng chân ngắm nhìn, mọi người nhỏ giọng nói nhỏ, ngay cả các công tử ngồi trong tửu lầu quán trà cũng sôi nổi nhìn ra đường.
Dung Ly buông mành xuống, ngồi ngay ngắn lại, nhớ tới tên ăn chơi trác táng kiếp trước đánh chết nàng còn chưa thấy, mối thù đó nàng không thể nuốt trôi, chờ xong chuyện của Mông Nguyên, nàng sẽ tìm một cơ hội đi gặp tên ăn chơi trác táng kia.
Nàng đang nghĩ ngợi tới việc trả thù, mèo đen trong lòng ngực đột nhiên meo meo kêu to, nhưng truyền đến tai nàng là một âm thanh khác, không hề non nớt nhỏ bé mà là lạnh nhạt tựa như không mang bất kỳ cảm xúc gì, mềm nhưng không yếu.
Hoa Túc nói: "Đúng là thành tây."
Dung Ly nghe hiểu, ước chừng là nói nơi của mắt trận.
Qua một lúc, xe ngựa ngừng ngoài cửa quan phủ, lão quản gia ngồi bên cạnh mã phu, tới quan phủ liền xuống ngựa vén mành lên, còn đặt ghế nhỏ dưới xe cho Dung Ly dẫm lên.
Mành bị vén lên làm gió lạnh thấu xương thổi vào trong thùng xe.
Dung Ly siết chặt cổ áo, sau khi Tiểu Phù xuống xe, mới nắm tay nàng ấy chậm rãi đạp lên ghế nhỏ từ từ đi xuống.Tục Mệnh - Chương 42: Sao lòng tham không đáy như vậy.
Ngoài cửa quan phủ im ắng, một người đi đường cũng không thấy đâu, bên phải và bên trái ngoài cửa có tượng sư tử đá lớn, quan binh gác cổng thân mặt áo giáp, cầm giáo gác hai bên.
Lão quản gia lên trước, đưa lá thư cho quan binh gác cổng xem, quay đầu lại nói: "Đại cô nương đi theo ta."
Dung Ly ôm mèo đi, nhìn nhìn khắp nơi, nếu hiện tại không có việc, nàng nhất định dùng mắt phải để nhìn thử xem bầu trời phía tây này có phải đỏ hơn hay không.
Tiểu Phù lo lắng nhìn quanh, chưa từng tới địa phương này bao giờ, mỗi chân đều bước thật sự cẩn thận, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, chúng ta xác nhận xong là có thể đi được rồi sao?"
Dung Ly nào biết đâu, "Xem đại nhân nói thế nào, hắn nói gì thì chúng ta liền làm như vậy là được."
Tiểu Phù gật gật đầu, lại nhìn lão quản gia đi phía trước, nghe nói quản gia này ở Dung phủ đã mấy chục năm, đến nay đã 60 tuổi, không tính gầy nhưng cũng không cường tráng, nhưng lúc này nhìn vào mắt nàng ấy lại hết sức đáng tin cậy.
Mèo đen nằm trong lòng ngực Dung Ly nhắm hai mắt, quỷ này trốn trong xác mèo rõ ràng không có hứng thứ đối với việc vặt thế gian, có lẽ nếu không vì nàng, Hoa Túc sẽ không hạ mình khom lưng thăm dò dưới giường trong phòng Mông Nguyên.
Với Hoa Túc mà nói, việc này như làm trộm cắp, dáng vẻ cao ngạo của nàng ấy nhìn thế nào cũng không giống là sẽ cúi đầu.
Tuy Dung Ly còn hơi sợ nàng ấy, nhưng nghĩ như vậy không khỏi có chút vui vẻ.
Bên trong quan phủ trang nghiêm, khắp nơi đều có quan binh đứng cầm binh khí, trong đó có người thấy lão quản gia đi tới, lại liếc nhìn cách ăn mặc của Dung Ly liền biết đây là người trong phủ, lập tức đến tiếp đón, nghiêm mặt nói: "Dám đoán vị này chính là tiểu thư Dung phủ?"
Lão quản gia quay đầu lại nhìn về phía cô nương, gật đầu nói: "Đúng vậy, lần này lão gia và các phu nhân đều không ở trong phủ, việc trong phủ do Đại cô nương tạm quản, lần này xác nhận có thể để cô nương chúng ta làm chủ được không?"
"Đương nhiên." Quan binh khom người với Dung Ly, "Cô nương mời đi bên này."
Dung Ly hơi cúi đầu, đi theo qua.
Vòng qua tiền viện, vào trong thính đường, nhìn thấy Lạc đại nhân đang ngồi trước bàn, trước mặt là quyển trục cùng sách chồng cao, trên bàn tràn đầy nét mực, chén trà nhỏ trong tầm tay nhìn như chưa bị uống qua, không thấy bốc hơi nóng, hẳn đã nguội lạnh.
Quan binh dẫn đường đi lên trước, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, người Dung phủ tới."
Lạc đại nhân ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên người Dung Ly, "Chính là tiểu thư Dung gia?"
"Đúng vậy." Dung Ly đáp, giọng nói cực nhẹ tựa như muốn tắt thở.
Lạc đại nhân khẽ gật đầu, xoay lại nói với quan binh: "Ngươi lui xuống trước đi."
Quan binh đáp lời, khom người thối lui.
Thính đường không có người khác, Lạc đại nhân đứng lên giơ tay nói: "Cô nương ngồi bên này, từ Dung phủ đến đây ước chừng tốn nửa canh giờ, có mệt hay không?" Nói xong, hắn tự mình rót trà còn ấm ở trong bình vào tách trà có nắp sạch sẽ.

Dung Ly nhấc váy đến gần, một cánh tay ôm mèo đen.
Tiểu Phù thấy nàng ôm mệt, vốn muốn tiến lên ôm lấy, không ngờ tay mới vừa vươn tới lại bị cô nương nhà mình nhẹ nhàng đẩy ra.
Lão quản gia đứng bên cạnh, vội vàng duỗi tay bưng trà do quan phủ đưa đến cho cô nương.
Dung Ly ngồi xuống, mèo đen trong lòng cực kỳ yên lặng, nằm im không lên tiếng, ngay cả ánh mắt cũng đặc biệt bình tĩnh, có vẻ không hề hứng thú với địa phương xa lạ này, thấy thế nào cũng không giống một con mèo bình thường.
"Đa tạ đại nhân." Nàng cầm tách trà lên, nhẹ nhấp một ngụm rồi buông xuống.
Lạc đại nhân ngồi trở về, cầm quyển trục trên bàn đưa cho Dung Ly, vừa nói: "Mấy ngày trước mời Dung Trường Đình đi dạo hồ, không ngờ hắn bị bệnh, lần này không biết lại có chuyện gì mà không thể ra ngoài."
Lão quản gia đi lên trước, hai tay nhận quyển trục đưa qua cho Dung Ly.
Dung Ly mở ra xem, thấy bên trên rậm rạp chữ viết, tất cả đều là lời khai của quản trướng, trước sau vẫn có chút không khớp nhau, xem ra mới đầu hắn không chịu nhận tội.

Nàng còn nhớ rõ, trước khi đi núi Hóa Ô, Dung Trường Đình sai tôi tớ truyền tin cho Lạc đại nhân, nói là thân thể khó chịu.
Nàng cẩn thận xem, nhẹ giọng nói: "Cha bị cảm phong hàn mấy ngày, trong phủ lại xảy ra nhiều việc vì thế đã đi lên chùa Thu Thọ, vốn định cầu phúc rồi trở về, nào ngờ tam nương bỗng nhiên sinh bệnh nặng trên đường đi, cha phải ở lại trấn Ngô Tương."
"Bị bệnh?" Ánh mắt Lạc đại nhân hơi ảm đạm, giọng nói bình tĩnh, lộ ra vài phần quan tâm, "Một khi đã như vậy, sao không về Kỳ An trị liệu, trấn Ngô Tương xa xôi, trên trấn có lẽ không tìm được đại phu giỏi."
Dung Ly lắc đầu, "Ta cũng không biết tam nương bị bệnh gì, cha sợ thân thể ta chịu không nổi, cho nên để ta về trước."
"Cũng chưa thấy truyền tin tới, đại phu trong phủ của ta rảnh rỗi không có việc gì, sai hắn đến trấn Ngô Tương cũng có thể." Lạc đại nhân trầm giọng nói.
"Chắc hẳn cha đã có tính toán, đại nhân không cần lo lắng." Dung Ly nhỏ giọng nói.

Nàng xem rất nhanh, chỉ một lát đã xem xong tất cả mọi điều ghi trên đó, nàng cuốn quyển trục lại đưa tới tay lão quản gia để giao lại cho Lạc đại nhân.
"Cô nương xem xong rồi?" Lạc đại nhân hơi kinh ngạc, tuy nói Đại cô nương Dung phủ không thể không biết chữ, nhưng rốt cuộc cũng là cô nương khuê phòng không ra khỏi cửa, không biết nhiều về những việc thế này, trong thời gian ngắn sợ là chưa thể hiểu rõ những lời khai.
Dung Ly gật đầu, khẽ nói: "Xem xong rồi, quản trướng tiên sinh này không có người thân ở Kỳ An, một mình từ Khánh Phi tới, 3000 bạc trắng đều qua tay hắn, hắn không thường xuyên rời phủ, không tiện vận chuyển bạc ra bên ngoài, cho nên xem ra 3000 bạc trắng vẫn chưa bị tiêu hết."
"Đúng vậy, nhưng nếu có người bên trong phủ trợ giúp, vận chuyển ra ngoài đều không phải là việc khó." Lạc đại nhân nói.
Dung Ly cúi đầu, như đang suy tư.
Lạc đại nhân trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Cô nương, ngươi cũng biết Tam phu nhân của quý phủ là từ nơi nào đến chứ."
Dung Ly làm sao không biết, nàng cố tình cau mày, bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Lạc đại nhân làm như có chút băn khoăn, nhìn nàng một lúc mới mở miệng, "Cũng là Khánh Phi."
Dung Ly đã sớm biết việc này, lại giả vờ kinh ngạc, hơi mở to mắt khó có thể tin nói: "Chẳng lẽ, là tam nương......"
"Họ Lâm này đã nhận tội, cũng khai ra gã sai vặt thay hắn vận chuyển bạc trắng, nhưng kiểm tra sổ sách thì vẫn còn 700 lượng bạc trắng không biết đi nơi nào." Châu quan* chầm chậm nói.
(* Quan nhậm chức trong một châu.)
Mèo nằm trong lòng Dung Ly dường như đang ngủ say, hai mắt nhắm lại, thân thể cũng chẳng động đậy.
Dung Ly vừa định nói chuyện, chợt thấy luồng khói đen từ trong thân thể nhỏ gầy của mèo con chui ra, chưa ngưng tụ thành hình người mà là theo gió bay ra ngoài.

Nàng bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn theo khói đen kia đi xa, không biết Hoa Túc muốn đi đâu.
Nàng đột nhiên dời ánh mắt nhìn qua mấy người bên cạnh, thầm nghĩ may mắn người khác không nhìn thấy khói đen này, nếu không chắc còn tưởng rằng mèo của nàng bị cháy.
Hoa Túc để lại câu nói ở bên tai nàng: "Đi rồi trở về, chờ ta."
Lạc đại nhân nói: "Gã sai vặt thay hắn vận chuyển bạc trắng, trong đó phần lớn tiêu vào kỹ nữ, mà những kỹ nữ kia đã bị chuộc đi sau mấy ngày, không tìm thấy tung tích, thật sự kỳ quặc.".


Bình luận

Truyện đang đọc