TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY


Liên tiếp nghi vấn như giông gió tia chớp nện vào trong đầu Dung Ly, làm nàng chóng mặt hoa mắt.
Hoa Túc chưa trả lời được, "Không biết, nếu lời nói của ma ma đều là thật thì sau khi Đan Tuyền lên ba tuổi, thứ kia hẳn đã thu hồi pháp lực, cho nên đôi mắt Âm Dương mới bỗng nhiên biến mất, nhưng sau đó nó đi đâu thì không thể nào biết được."
Dung Ly càng khó hiểu, "Vì sao phải thu hồi, chẳng lẽ vì nó phải đi?"
Hoa Túc ngồi bất động, "Có thể do pháp lực chống đỡ hết nổi, hoặc là thật sự đi rồi."
Vẻ mặt Dung Ly ngơ ngác, "Nếu nghĩ như vậy, mẹ ta quả thực không phải Động Hành Quân, Động Hành Quân giống thứ ở bên cạnh nàng ấy hơn, nhưng nếu nàng ấy không phải Động Hành Quân thì có thể là ai, quan hệ giữa bọn họ là gì?"
Ban đầu nàng cho rằng, dù thân phận của Đan Tuyền ly kỳ thế nào đi nữa, nhưng chung quy cũng chỉ là người phàm không có gì đặc biệt, hiện tại suy nghĩ trong lòng, mẫu thân của nàng sao có thể là người bình thường được......
"Ta cũng muốn biết." Hoa Túc cầm vòng bạc, nâng tay lên nhìn kỹ càng, "Có điều thứ đó trốn trốn tránh tránh, thực sự không giống Động Hành Quân, ngược lại như tiểu quỷ sợ ánh nắng."
Nàng ấy nhỏ giọng xùy một tiếng, "Nếu thật sự thành quỷ, hắn hại ta đến nông nỗi này, bản thân cũng chẳng tốt hơn chút nào."
Dung Ly quay đầu lại, thấy Hoa Túc còn đang nhìn vòng bạc trong tay, rõ ràng vẻ mặt trông rất khinh thường, lại cố tình nhìn hồi lâu vẫn chưa dời ánh mắt.

Nàng nói: "Có lẽ ở Đan phủ không tìm được lời giải mà ngươi muốn."
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Chưa chắc." Nàng ấy thổi một hơi về phía vòng bạc, vòng tay ban đầu có chút vẩn đục tức khắc trở nên vừa sáng vừa trắng, như mới được đúc ra.
Dung Ly nhìn thẳng, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi đây là muốn mang vào sao."
Hoa Túc liếc nàng một cái, cất vòng tay vào trong áo, "Không mang, nhưng nếu ngươi khăng khăng muốn tặng cho ta, ta chỉ có thể đối đãi với nó thật tốt."
Dung Ly cảm thấy hơi buồn cười, rõ ràng quỷ này đã nhận, còn giả vờ như vô cùng miễn cưỡng, liền nói ngay: "Nếu ngươi không muốn, vậy trả lại cho ta, nó vốn là một đôi vòng tay, tách ra có vẻ lẻ loi."
Hoa Túc đã cất vào xong xuôi, lạnh lùng liếc nàng một cái, "Tặng ta rồi còn muốn lấy lại?"
Dung Ly đâu dám lấy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tổ tông này không vui.
Hoa Túc vuốt phẳng áo đen, rũ mắt gõ bàn lúc có lúc không, cân nhắc những lời nói của ma ma vừa nãy.
Dung Ly cũng còn như lọt vào trong sương mù, chần chừ nói: "Mẹ ta cắt hồn chuyển thế, chẳng lẽ thân phận lúc trước đáng xấu hổ? Nơi nàng ấy đầu thai ở gần gỗ băng mà Động Hành Quân để lại, sau đó bên cạnh còn có một thứ đi theo, nếu......!Thứ kia là Động Hành Quân, vậy thì, chẳng phải Động Hành Quân cũng trốn đông trốn tây với nàng ấy?"
Hoa Túc trào phúng: "Thời điểm hắn trợ giúp Thận Độ hại ta, không phải như thế, hiện tại giống hệt quỷ quái trốn đông trốn tây, hay Thận Độ muốn gϊếŧ / người / diệt / khẩu?"
Nàng ấy khinh miệt nói, "Hắn không thể bị Thận Độ dọa đến mức này, dù sao cũng là Tán Tiên."
Dung Ly lúng ta lúng túng hỏi: "Động Hành Quân kia, dù ngươi chưa từng gặp hắn, nhưng có nghe nói về chuyện của hắn không?"

Hoa Túc khẽ hừ một tiếng, ánh mắt chưa lộ ra vẻ phiền chán, thái độ lãnh đạm hờ hững, "Động Hành Quân chính là Tán Tiên, tuy là Tán Tiên nhưng năng lực không hề nhỏ, chẳng qua không muốn bị Cửu Thiên quản thúc, sẽ không dễ dàng chết, còn có Động Minh Đàm bảo hộ, muốn hại hắn không đơn giản."
"Động Minh Đàm còn là áo giáp hay gì sao?" Dung Ly kinh ngạc.
Hoa Túc gật đầu, "Không thể nói là áo giáp, nhưng ta thỉnh thoảng nghe nói, sau khi có được Động Minh Đàm, chân thân liền hòa hợp với nó.

Động Hành Quân chỉ sống dưới đáy hồ, hồ sâu 3000 trượng (~10km), phía dưới giống như động băng, rét lạnh thấu xương, người bình thường không vào được.

Không thể gặp hắn, nếu muốn lấy tánh mạng của hắn, chỉ có thể xuống tay từ Động Minh Đàm, nhưng Động Minh Đàm kiên cố vững chắc, ta chưa thấy ai có năng lực tách ra lấp lại được Động Minh Đàm."
Nói như vậy, Động Minh Đàm kia cũng không phải là địa phương tầm thường.
Dung Ly nhíu mày, "Có lẽ Động Minh Đàm xảy ra chuyện gì đó, bằng không sao hắn lại đi ra ngoài, còn nằm vào trong quan tài, nếu đúng như vậy thì dưới đáy hồ cũng có chuyện, mới khiến hắn phải chạy trốn."
"Ta chỉ muốn biết, ở bên cạnh Đan Tuyền có phải là hắn hay không, còn tại sao hắn lại ra nông nỗi này thì không liên quan đến ta." Sắc mặt Hoa Túc nặng nề, "Năm đó nếu không có hắn, ta còn có thể xoay chuyển đường sống, hắn cũng coi như......"
Nàng ấy tạm ngừng, cười như không cười: "Bị trừng phạt đúng tội."
Dung Ly hơi hé môi, nhưng thật lâu không nói nên lời, nàng không hiểu ân ân oán oán của nơi đó, bây giờ nàng chỉ muốn mạng sống.
Nàng cúi mặt suy tư, đột nhiên ngước mắt lên, "Tuy đã trải qua nhiều năm, nhưng nếu thứ kia ở bên cạnh Đan Tuyền một thời gian dài, biết đâu......! Có để lại dấu vết gì đó?"
Nàng nói do do dự dự, đã rất lâu rồi, thật sự còn dấu vết sao?
Hoa Túc lắc đầu, "Đan phủ sạch sẽ, hiện tại xem ra không có quỷ quái lởn vởn quanh đây."
Ánh mắt Dung Ly buồn bã, "Vậy có nghĩa không còn cách nào truy xét việc này?"
Hoa Túc thản nhiên: "Tạm thời không có, nhưng sau này chưa chắc vẫn không có."
Dung Ly đành phải gật đầu, nhìn vào áo đen của Hoa Túc, nhỏ giọng nói: "Không bằng bắt con cá yêu ra hỏi lần nữa?"
Cá yêu da xanh kia bị bọc trong khăn, không biết có bốc mùi hay không.
Dung Ly thật cẩn thận ngửi thử, thân thể lặng lẽ nghiêng về phía Hoa Túc một chút.
Hoa Túc liếc nàng, "Ngửi cái gì vậy."
Dung Ly bị phát hiện ngay tại trận, dứt khoát nói: "Ngửi xem trên người của ngươi có mùi cá hay không."

Hoa Túc lập tức thay đổi sắc mặt, "Vậy ngươi ngửi kỹ xem."
Dung Ly thấy nàng ấy ngồi nghiêm trang, không giống như là sẽ bỗng nhiên động thủ, vì thế thật sự đến gần chút nữa, cánh mũi hơi mấp máy.

Từ trước đến này nàng đều thích sạch sẽ, không chịu nổi những mùi vị kỳ lạ, nếu xung quanh thoáng có mùi gì liền có thể ngửi được ngay.
Nàng cúi người, biết cá yêu da xanh kia bị Hoa Túc nhét vào trong tay áo, cho nên cúi xuống để ngửi.
Hoa Túc thình lình giơ tay lên, ấn nhẹ trên lưng nàng một chút, nha đầu đang cúi người lơ đãng, thiếu chút nữa chạm vào eo nàng ấy.
Thân thể Dung Ly cứng đờ như dây cung kéo căng, vội vàng duỗi tay chống trên đầu gối Hoa Túc.

Nàng ngẩng đầu lên, sợi tóc xõa ra bên má làm chiếc cằm càng thêm thanh tú, đôi môi bướng bỉnh mím chặt, có vẻ muốn oán trách.
Hoa Túc vén áo đen lên, lấy khăn bọc cá yêu ra khỏi tay áo, đưa đến trước mặt Dung Ly, "Thế nào, ngửi được không, ta ngon miệng sao."
Hay cho một câu ngon miệng, Dung Ly mau chóng ngồi thẳng lưng tránh đi, nghiêng mắt nhìn bọc khăn kia, nghĩ thầm nếu Hoa Túc trả cái khăn này lại cho nàng, nàng nhất định sẽ không cần.
Hoa Túc vứt khăn lên bàn, trên người không dính tí mùi tanh nào, thậm chí quanh thân còn tỏa ra mùi thơm dịu dàng, rất nhạt, thoang thoảng lành lạnh, rất giống hương hoa lan.
Dung Ly ngồi thẳng lưng, "Không ngon miệng."
Hoa Túc phất tay một cái, chiếc khăn tự động mở ra, cá nằm bên trong bất động, mắt cũng không xoay chuyển, giống như đã chết.
Cá này chỉ bị khăn bọc lại, trên khăn chưa dùng bất cứ thuật pháp gì, cho nên nó có thể nghe được người bên cạnh nói chuyện, bây giờ rõ ràng là giả chết, giả vờ khá thuần thục, ắt hẳn không phải lần đầu tiên.
Hoa Túc bình tĩnh nhìn nó, lạnh lùng cười nhạt, "Ta muốn xem ngươi có thể giả vờ tới khi nào."
Cá yêu vẫn không nhúc nhích như cũ, nằm yên trên bàn.
Hoa Túc ung dung thản nhiên nói: "Vừa rồi nói những gì ngươi đều nghe thấy được, ngươi đã canh giữ trên núi Khuyển Nhi lâu đến vậy, đáng lẽ phải biết quan hệ giữa Đan Tuyền và Động Hành Quân là gì."
Nàng ấy tạm dừng, lại nói: "Ngươi canh giữ nhiều năm vẫn chưa có kết quả, cũng không biết hành động ở nơi nào khác, cứ tiếp tục canh giữ như thế, e rằng đến cuối đời cũng chưa chắc gặp được Động Hành Quân."
Cá yêu da xanh im lặng.

Hoa Túc cười nhạt, "Thôi, giữ ngươi lại vô ích."
Nói xong, nàng ấy lật lòng bàn tay, một ngọn lửa xanh lam chợt bốc cháy lên.

Ngọn lửa như đại dương mênh mông, trông thật lạnh lẽo, khiến người không đoán ra được , nếu ngọn lửa này chạm vào thân thể, da thịt sẽ bị đốt cháy, hay sẽ bị đóng băng thành một khối hài cốt.
Lúc này cá yêu vô lại mới mở to mắt nhúc nhích một chút, cái đuôi bỗng vung lên.
Ngọn lửa lẳng lặng cháy trong lòng bàn tay Hoa Túc, không thấy lay động.
Cá yêu quẫy đuôi một cái, đột nhiên từ trên bàn rơi bùm xuống đất, trong giây lát hóa thành bộ dáng nam tử, giọng nói khàn khàn: "Hương gỗ băng ngàn năm không tiêu tan, Động Hành Quân từ trước đến nay đều cẩn thận, nếu cố ý ẩn nấp che giấu tung tích, nhất định sẽ không để lại mùi hương trên núi Khuyển Nhi, có lẽ là cố ý làm thế, chính là muốn cho người khác biết được, hắn sẽ còn trở về."
Hoa Túc hừ nhẹ, "Ngươi muốn tâm linh tương thông với Động Hành Quân? Ta thấy Động Hành Quân chưa chắc sẽ làm theo."
Cá yêu suy sụp tinh thần: "Không thể tưởng được......!Nhiều năm qua đi, Động Hành Quân vẫn chưa xuất hiện."
Dung Ly cẩn thận quan sát sắc mặt cá yêu, trong thoại bản yêu quái sẽ lừa người, không biết con yêu này có nói dối hay không.
Cá yêu lại nói: "Không dám lừa gạt đại nhân nửa câu, hiện tại Động Minh Đàm đã sắp khô cạn, nếu Động Hành Quân không trở về, sợ cá yêu trong đầm sẽ vì vậy mà bị chôn hết."
Hoa Túc nhướng mày, "Vì sao Động Hành Quân rời khỏi Động Minh Đàm?"
Cá yêu rũ mắt, vai cổ rụt lại, tuy sợ hãi nhưng chưa run rẩy, "Tiểu nhân không biết, tiểu nhân rời Động Minh Đàm một mình, chỉ nghĩ đi tìm Động Hành Quân về."
"Cái gì ngươi cũng không biết, còn mong Động Hành Quân trở về, nếu Động Hành Quân thật sự cần cái đầm sắp cạn của các người thì đã sớm về rồi." Hoa Túc nói lời hàm ý sâu xa: "Năm đó Động Hành Quân trợ giúp Thận Độ, Thận Độ hẳn là đã cho không ít thứ tốt, hiện nay không đến nhờ cậy Thương Minh Thành, ngược lại trốn đông trốn tây ở thế gian, không phải là đang sợ ta trả thù chứ."
Dung Ly rũ mắt, nắm nắm đầu ngón tay của mình.
Cá yêu da xanh không hé răng, đầu tóc rối mù, nếu bây giờ đặt cái chén trước mặt hắn, chắc có thể lên phố xin ăn.
Hoa Túc cười nhạo nói: "Động Hành Quân cũng không cần trốn ta, nếu ta muốn truy cứu việc năm đó, sau này hắn còn phải di chuyển, đợi ta giải quyết Thận Độ xong, ta sẽ đi hỏi hắn lời giải thích."
Cá yêu nghe sởn tóc gáy, "Ta thật sự không biết vì sao quân thượng phải rời Động Minh Đàm, cũng không biết hắn đi nơi nào, nếu biết được, ta không cần......! Canh giữ trên núi Khuyển Nhi nhiều năm như vậy."
Hoa Túc chán ghét liếc nhìn hắn một cái, "Còn tưởng bắt được một con cá hữu dụng, không ngờ chỉ có thể thêm bữa ăn cho Thùy Châu."
Cá yêu vốn không biết "Thùy Châu" là cái gì, nghe thấy trong một góc phát ra tiếng mèo kêu nhỏ bé yếu ớt, lông tơ trên người dựng thẳng, "Đại nhân, không được."
Hoa Túc cười, "Đồ khờ khạo, canh giữ thật lâu mà chưa gặp được Động Hành Quân, cũng không biết trở về hỏi lão cá trong đầm, việc ngươi không biết, chưa chắc đám lão cá kia không biết."
Cá yêu vừa nghe, lại rơi vào thế khó xử, "Ta từng hỏi qua, bọn họ sống chết đều không nói."
Hoa Túc thấy trên mặt cá yêu hiện ra màu xanh, từng mảnh vảy nổi lên bên má, không tình nguyện gập ngón trỏ lại, bắn ra một giọt nước.
Giọt nước như viên ngọc bạc, nổ tung trên mặt cá yêu.
Cá yêu được giọt nước linh lực, vảy bên má ẩn xuống, sắc mặt khôi phục bình thường.


Hắn vội vàng chắp tay, "Đa tạ đại nhân."
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Lúc trước bọn họ không nói thì thôi, nhưng hiện nay Động Minh Đàm sắp khô cạn, bọn họ cũng phải nóng nảy, ngươi trở về hỏi lần nữa, chưa chắc bọn họ còn giấu, hoặc có thể bọn họ đã biết được nơi của Động Hành Quân, ngươi lại ở thế gian nhiều năm, tốn công vô ích."
Cá yêu được sáng tỏ thông suốt, không biết có phải do não cá nhỏ bẻ, nên cá yêu này cũng không thông minh, nếu không có người khác chỉ điểm, có lẽ còn canh giữ trên núi Khuyển Nhi tới ngàn năm.
"Đại nhân nói cực kỳ đúng, đa tạ đại nhân chỉ điểm bến mê."
Hoa Túc trào phúng: "Lúc trước tỏ thái độ với ta, bây giờ còn nịnh hót."
Cá yêu im lặng không nói gì.
Dung Ly suy nghĩ, cảm thấy con yêu này ngốc như vậy, nhất định là bởi vì não của chân thân quá nhỏ.
Hoa Túc đột nhiên giơ tay lên, kéo một chiếc chuông bạc nhỏ hơn ngón út ở trên bím tóc xuống, chuông không có lục lạc, cho nên sẽ không vang.
Nàng ấy bình tĩnh nói: "Ngươi đi đi, trở về Động Minh Đàm."
Cá yêu kinh ngạc: "Ta thật sự được đi?"
"Đi nhanh." Mặt Hoa Túc không cảm xúc.
Khi cá yêu xoay người, nàng ấy ném chuông bạc tới, chiếc chuông nhẹ bay không phát ra một tiếng vang nào.
Chuông bạc treo trên đầu tóc rối mù của cá yêu, không biết sao lại bám vào chặt chẽ, làm thế nào cũng không rơi xuống.
Dung Ly nhìn cá yêu hóa thành một luồng gió xanh chui ra cửa sổ, lúc này mới dời ánh mắt, cân nhắc nói: "Có phải ngươi muốn mượn hắn để tìm hiểu tin tức không."
"Bằng không vì sao ta phải thả hắn đi." Hoa Túc hừ lạnh.
"Nhưng Đan Tuyền......" Dung Ly nhíu mày.
Hoa Túc vén bím tóc rời rạc, phất tay một cái, vật trang sức trên tóc bỗng xuất hiện một chiếc chuông bạc khác.
"Đan Tuyền và Động Hành Quân có mối quan hệ chặt chẽ không tầm thường, chỉ là không nghĩ tới, ngươi cũng có thể dính líu đến Động Hành Quân kia."
Hơi thở của Dung Ly đình trệ, trái tim nhảy lên cao, nhỏ giọng nói: "Nhưng đây không phải là việc mà ta có thể chọn lựa."
Hoa Túc cười nhẹ, "Ta sẽ không trút hận lên đầu ngươi, sốt ruột cái gì."
Dung Ly nắm ngón tay mình, "Vậy ngươi vạn không thể nói rồi nuốt lời."
Hoa Túc thấy nàng cúi đầu trầm mặc, đôi mi đáng thương mấp máy, "Như vậy đã sợ?"
Dung Ly ngước mắt lên, lông mi run rẩy, "Ta sợ ngươi muốn ta mẫu trái nữ thường*, cẩn thận ngẫm lại, dường như ta không có gì để có thể trả cho ngươi."
(*Mẹ nợ con gái trả.).


Bình luận

Truyện đang đọc