TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY

Dung Ly còn chưa rơi vào nước, đầm nước đã như sống lại, bỗng nhiên nổi sóng lên bao bọc lấy nàng.

Lại giống miệng thú há to, nuốt nàng vào trong.

Lòng Hoa Túc như tro tàn, đôi mắt phượng trừng to, bất chấp bàn chân chảy máu đầm đìa đau đớn, muốn nhảy xuống nước vớt nàng lên.

Thận Độ khàn giọng cười, "Ngươi không ngại thì cũng nhảy xuống đi, vớt nàng ta lên!"

Toàn thân Hoa Túc bốc quỷ khí hôi hổi, khói đen gần che hết khuôn mặt, hai mắt âm u hung ác, cho dù Thận Độ không nói những lời này thì nàng ấy cũng muốn làm vậy, nhưng nghe tiếng lại dừng lại.

Trái tim của nàng ấy như bị xé thành hai, nàng ấy như rơi vào hỗn loạn, đầu óc rối bời, nghĩ đến câu nói của Dung Ly khi ngã xuống.

Sao không...... Tin nàng nhiều hơn một chút?

Trong nước, Dung Ly vốn tưởng sẽ bị bao phủ hít thở không thông, nhưng đến khi chìm xuống nàng mới nhớ tới, hiện giờ nàng chỉ là linh hồn, sao có thể bị hít thở không thông mà chết?

Quả nhiên, nước của Động Minh Đàm không tổn hại đến nàng, toàn thân nàng vẫn khô ráo mát mẻ, khi nổi trong nước như bay giữa không trung, một giọt nước cũng chưa thấm vào người!

Lúc rơi xuống nàng mới biết nước của Động Minh Đàm lạnh đến mức nào, mặc dù hiện tại nàng chỉ là linh hồn, nhưng cũng nhịn không được co rúm lại.

Ở trong nước thôi đã cảm thấy lạnh, nếu ở dưới đáy Động Minh Đàm thì sẽ lạnh biết bao nhiêu? Chẳng phải sẽ bị đóng băng cả hồn lẫn xác.

Lạnh, nàng không cảm thấy ngạt thở, chỉ cảm thấy lạnh.

Ngẩng đầu lên còn có thể thấy ánh ma trơi âm u phản chiếu, từng vòng gợn sóng lan rộng, mặt nước thật loang lổ.

Khi ở trên kia đã đau đầu muốn nứt ra, bây giờ xuống dưới nước càng đau không chịu nổi.

Một lát sau, nàng dường như đã chết lặng, bộ não trì độn, thân thể không cảm giác được gì, như trốn vào hư không.

Nên làm thế nào, làm thế nào mới có thể thu hồi đầm nước này?

Dung Ly nhìn thấy bóng dáng của Hoa Túc, Thận Độ chưởng vào mặt nước, chưởng phong xốc lên, bọt nước như ngọc châu bắn tung tóe đến Hoa Túc, Hoa Túc giơ tay dựng trận gió cấm chế ngăn chặn, nào ngờ ngọc châu đột nhiên hóa thành mũi tên nước, xuyên qua trận gió, lao thẳng về phía ngực nàng ấy.

Hoa Túc chưởng nát mũi tên nước, không nghĩ tới......Nước tan ra bắn vào người nàng ấy, làm xiêm y xuất hiện những lỗ thủng, thiêu đốt khiến làn da ửng đỏ lên.

Dung Ly giơ tay ôm đầu, tiếng nước trong đầu càng ngày càng rõ ràng, có lẽ...... Có lẽ mắt đầm sắp sống lại.

Nàng suýt nữa khom lưng nôn mửa, may mà nhịn được, nàng khó chịu đến mức nắm lấy tóc của mình, làm trâm cài xiêu vẹo, dây lụa đỏ bung ra.

Trong đầu quả thực như có nước chui vào, liên tục kêu vang, lấn át cả âm thanh vỡ tan của trận gió cấm chế mà Hoa Túc dựng lên.

Nàng cảm thấy khi mắt đầm sống lại, nước sẽ trào ra khỏi mắt miệng mũi của nàng, xuyên qua thất khiếu*.

(*gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.)

Nếu thật sự chết đi, vậy kiếp này của nàng có tính độ thành hay không, nàng sẽ biến thành du hồn, hay trở lại là thần tiên?

Âm dương chỉ cách một trời một vực, tiên quỷ cũng như thế.

Bỗng dưng, tiếng nước trong đầu nàng lắng lại, cơn đau cũng giảm bớt.

Dung Ly mông lung mở mắt ra, sự mệt mỏi khắp toàn thân như được gột rửa, thời điểm xuất hồn chỉ cảm thấy uyển chuyển nhẹ nhàng, hiện tại...... Cả người tràn đầy sức lực, như có thể một bước lên mây, giống chim ưng bay vút trời cao, cho dù lúc trước nhận được quỷ khí của Hoa Túc cũng không có cảm giác này.

Tiếng nước trong đầu lặng im, bên tai lại có dòng nước vang lên.

Nàng khó hiểu rũ mắt nhìn, thấy đầm nước xung quanh trút vào thân thể nàng......

Mắt đầm nằm trong linh tương của nàng, nàng ở đâu, ở đấy chính là Động Minh Đàm, tức là mắt đầm.

Nàng chợt nhớ lại, khi nàng chưa thành Động Hành Quân, tên của nàng chỉ có một chữ "Ly", sau đó nàng lấy mắt đầm của Động Minh Đàm, có người gọi nàng là Động Minh, nàng vô tâm vô tình, không quan tâm bất cứ thứ gì, nhưng lại muốn học người khác cách hành tình chước lý*, nên lấy một chữ "Hành", từ đó về sau người khác đều kêu nàng là Động Hành Quân.

(*Hành tình chước lý 衡情酌理: cân nhắc xem xét)

Nước Động Minh Đàm bao phủ Thương Minh Thành bỗng dưng hạ xuống, giống như rút về dưới lòng đất, tiếng ào ạt biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một bóng quỷ ở bên trong.

Thận Độ biết rõ nước này đã tràn ra ngoài thì không thể rút về được, nhưng bây giờ mặt đất khô ráo, khe đất rỗng tuếch, căn bản là biến vào hư không.

Dung Ly đứng dưới Lũy Cốt tòa, hơi nghiêng ngả lảo đảo, hoang mang nhìn khắp nơi, đâu còn nước Động Minh Đàm nữa, toàn bộ nước hẳn là đều chui vào mắt đầm.

Thận Độ bàng hoàng, kinh ngạc nhìn xuống Thương Minh Thành, có lẽ đoán được tình thế thay đổi, quay lưng muốn bỏ chạy.

Hoa Túc phi thân tới trước, quỷ khí hòa với sương máu, sắc mặt nàng ấy cũng trở nên đỏ rực.

Thận Độ đánh một chưởng về phía sau, không ngờ dễ dàng bị Hoa Túc hóa giải, không có nước của Động Minh Đàm trợ giúp, hắn quả thực chẳng là gì cả.

Thận Độ không còn tươi cười, trong ánh mắt chứa đựng sợ hãi, hắn nheo đôi mắt hung ác nham hiểm, đột nhiên cúi người bay xuống phía dưới, năm ngón tay hướng đến Dung Ly.

Dung Ly ngẩng đầu nhìn hắn, nàng vẫn có chút ngây ngốc, trong lòng nghĩ phải tránh đi, nhưng thân thể nặng nề vô cùng, dường như cả đầm nước bao phủ tòa thành vừa rồi đang đè trên vai nàng.

Mắt thấy Thận Độ sắp chụp tới cổ, nàng cắn chặt khớp hàm lui lại nửa bước, trong đầu lộc cộc vang lên một tiếng, không biết có phải nước chưa hoàn toàn rút vào mắt đầm hay không.

Lúc này bộ não thật sự là bị nước nhấn chìm, đầu óc không còn linh động.

Hoa Túc phóng ra hai luồng quỷ khí, muốn bay tới trói hai chân của Thận Độ lại, quỷ khí trông như hai cái vòng màu đen.

Thận Độ phát hiện được, xoay người đánh một chưởng để phá nát, không ngờ quỷ khí kia tan như khói rồi ngược lại vòng lấy hai tay của hắn. Trên người hắn dâng lên oán khí đen kịt, hình dạng giống những cái đầu, cắn xé hai vòng đen trên tay, quỷ khí kết thành vòng bị gặm đứt. Hắn lên giọng cười to, lại quay lưng đi đến chỗ Dung Ly.

Hoa Túc ném trường kiếm từ trâm bạc biến thành ở trong tay ra, lưỡi kiếm bay nhanh như chớp tựa sét đánh giữa trời quang, chỉ phút chốc đã xuyên qua cổ Thận Độ!

Thận Độ cứng đờ, trừng mắt nhìn thanh kiếm đâm xuyên qua cổ mình, kêu a a hai tiếng, không thể nói nên lời.

Hoa Túc bay vút đến, nắm chuôi kiếm phía sau, dùng lực khiến cho lưỡi kiếm đâm vào càng sâu hơn, cứng rắn găm Thận Độ xuống mặt đất!

Cơ thể Thận Độ run rẩy, quỷ khí tỏa khắp người, linh hồn oán giận đỏ đen thoát xác chui ra.

Hoa Túc đâu thể để hắn xuất hồn bỏ chạy, xòe năm ngón bàn tay trái ra, ném sợi dây xích khóa hồn tới giam cầm nó vào lại nguyên thân.

Cổ của Thận Độ như bị xé rách, Hoa Túc từ từ rút kiếm ra từng tấc từng tấc, hai mắt hắn mở thật to, nằm dưới đất chật vật bất kham.

Hoa Túc lật tay cầm kiếm lại, trường kiếm lập tức biến trở về trâm bạc, trên trâm bạc dính máu đỏ, nàng ấy cũng không ghét bỏ, cứ như vậy cắm cây trâm lên trên tóc.

Thận Độ khàn giọng: "Vì sao tu vi của ngươi tăng nhanh đến vậy, vì sao ta tu lâu như thế mà vẫn không bằng ngươi."

Hoa Túc rũ mắt nhìn hắn, tay trái còn nắm chặt dây xích khóa hồn đen nhánh, "Tu vi của ta vốn chính là như vậy, ta có thể giết U Minh Tôn, ngươi có thể sao."

Thận Độ dang rộng hai tay hai chân nằm trên mặt đất, tay chân run rẩy, "Ngươi chẳng qua chỉ là đồ vật, vì sao có năng lực đó!"

Trong mắt Hoa Túc không thấy thương hại, như nhìn một vật chết, "Trước khi ta hóa thành Họa Túy thì đã thành linh từ ngàn năm trước, còn ngươi ở nơi nào."

Thận Độ kêu lên: "Ta suýt nữa đã có thể giết ngươi hai lần!"

Hoa Túc cười lạnh, "Đó là vì ngươi mượn nước của Động Minh Đàm, không có nước này, ngươi giết ta thế nào?"

Thận Độ gian nan mở miệng: "Như vậy mà cũng chưa thể lấy được mạng ngươi, đầm nước vừa rồi đi nơi nào? Đầm nước của ta đâu!"

Dung Ly nghĩ thầm trong lòng, bị nàng uống cạn rồi, nhưng nàng đang choáng váng chóng mặt, ngay cả đứng thẳng cũng vô cùng khó, càng miễn bàn đến nói chuyện.

Hoa Túc lạnh lùng hỏi: "Thế nào, ngươi còn muốn đi tìm đầm nước đó về áp chế ta?"

Thận Độ khàn giọng cười, "Ngươi không phải yêu không phải quỷ, chủ của Thương Minh Thành vốn không nên do ngươi đảm đương, vì ngươi không chịu dạy ta phương pháp tu quỷ, hại ta đi lầm đường, cho tới bây giờ ta vẫn chưa thể đột phá cảnh giới."

Hoa Túc không hề tức giận, dường như đã nghe những lời này rất nhiều lần, nàng ấy bình tĩnh nhìn hắn một lúc, chậm rãi nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta cản trở con đường của ngươi mới làm như vậy?"

Thận Độ lạnh lùng nói: "Ngươi biết rõ ta là do oán giận tạo thành, Ngũ Độc tham sân si nghi ngờ kiêu ngạo của người phàm đều ở trên người ta, ngươi lại muốn ta đi con đường chính đạo, làm sao ta đi được?"

Hoa Túc lẳng lặng nhìn hắn, "Ngươi không hận U Minh Tôn?"

Thận Độ kéo cổ họng bị rách toạc: "Cuộc đời này của ta hận nhất chính là hắn, vốn phải để ta giết hắn!"

Hoa Túc cười, "Ngươi hận U Minh Tôn, là hận hắn giết thôn dân của Trần Lương Điếm, hận hắn tham lam độc ác, nhưng ngươi hận hắn có ích lợi gì, ngươi có thể sử dụng nhiệt huyết này của ngươi để giết hắn sao, chờ ngươi tu luyện thành công, e rằng U Minh Tôn đã có thể giết mười lần ngươi."

Thận Độ nắm hai tay, đập mạnh xuống đất, lại muốn phóng người lên, nhưng hồn của hắn bị trói buộc, căn bản không gượng dậy nổi.

Hoa Túc lại nói: "Ngươi là do Ngũ Độc của người phàm tạo thành, nhưng ngươi đâu phải đứa bé tóc trái đào, đứa bé tóc trái đào còn có thể tự giữ mình, vì sao ngươi không thể, ngươi hận U Minh Tôn tham, nhưng ngươi lại dung túng lòng tham của mình, hận không thể đi con đường xưa của U Minh Tôn, muốn học theo hắn một bước lên trời, muốn chứng minh bản thân có năng lực hơn cả hắn, đè hắn ở dưới chân."

Nàng ấy tạm ngừng, chậm rãi tiếp tục: "Ngươi hận hắn chỗ nào, ngươi là đố kỵ, ngươi cảm thấy hắn như vậy mà cũng có được thành tựu, tại sao ngươi không thể có."

Thận Độ nắm chặt tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Hoa Túc nhếch khóe miệng lên, ánh mắt lại không vui vẻ, nàng ấy khom lưng ngồi xổm xuống, sờ đầu tóc rối mù của Thận Độ, giống như sờ một con chó nhỏ.

Thận Độ vùi mặt trong đống đá phiến vỡ vụn, thân thể run rẩy.

Hoa Túc lãnh đạm hỏi: "Ngươi nói xem, có phải ngươi có lòng tham hay không, có phải muốn làm U Minh Tôn thứ hai hay không?"

"Ta không phải!" Thận Độ lên tiếng phản bác, giọng nói đã khàn vô cùng.

Hoa Túc nói: "Nhưng rõ ràng con đường mà ngươi đi chính là con đường xưa của U Minh Tôn, ngươi cũng ăn hồn người phàm, ăn đồng loại, muốn lấy Họa Túy, ngươi có gì khác biệt với U Minh Tôn, ngươi oán hắn hận hắn, rồi lại đố kỵ hắn."

Con ngươi Thận Độ co lại.

Hoa Túc vỗ sau gáy của hắn, "Đáng tiếc ngươi sinh ra chính là quỷ hồn, sau khi chết không thể vãng sanh, nếu cho ngươi một mạng, kiếp sau ngươi còn tham lam như vậy nữa hay không?"

Thận Độ cười ha ha, "Đương nhiên là phải tham, người không tham thì không biết tranh giành, cái gì cũng không có."

Hoa Túc thu tay lại, không còn sờ đầu hắn như sờ chó con nữa, đứng thẳng lên nói: "Chấp mê bất ngộ."

Thận Độ bất chợt giơ tay nắm lấy sợi xích sắt đang trói hồn của hắn, năm ngón tay dùng lực, có ý định muốn bẻ đứt.

Sắc mặt Hoa Túc không đổi, nàng ấy túm một đầu dây xích, đầu dây xích trói hồn ở bên kia siết chặt lại, chặt đến mức như khảm vào trong linh hồn.

Thận Độ khàn giọng gào rống, âm thanh đột nhiên im bặt.

Linh hồn trong thể xác kia bị dây xích siết đứt làm hai đoạn, hồn hóa thành khói đen tan đi, còn thể xác biến thành bùn đất.

Hoa Túc buông lỏng năm ngón tay, dây xích cũng biến mất theo, trên gương mặt lãnh đạm rốt cuộc lộ ra một chút không nỡ.

Sau khi nàng ấy hóa thành Họa Túy, ngày ngày đều muốn U Minh Tôn đền mạng, trả giá cho những vong hồn vô tội.

Đối với Trần Lương Điếm, nàng ấy thật sự cảm thấy hổ thẹn, nếu không vì nàng ấy, thôn trang này sẽ không rơi vào hoàn cảnh đó, cho nên sau khi giết U Minh Tôn, nàng ấy liền đi đến Trần Lương Điếm một chuyến, tìm được Thận Độ.

Vong hồn do Ngũ Độc tạo thành kia du đãng ở trong thôn, dễ nóng giận, tham lam lại ngạo mạn, mang đố kỵ trong lòng, may mà chưa kịp làm việc ác.

Thời điểm nàng ấy đến Trần Lương Điếm, dễ dàng bắt gặp Thận Độ đang ăn vụng hồn heo, một linh hồn hài nhi nhỏ bé, ngồi xổm ở chuồng heo ăn đến miệng đầy máu.

Khi đó Thận Độ không hiểu gì nhiều, còn chưa luyện ra phần thân thể.

Thận Độ nhìn thấy nàng ấy, có lẽ do bản tính quấy phá, suýt nữa nhào đến muốn ăn quỷ khí trên người nàng ấy.

Hoa Túc chỉ dùng một ngón tay ấn giữa mày Thận Độ, nhanh chóng kiềm chế tiểu quỷ giương nanh múa vuốt này lại.

Tiểu quỷ không biết nói, bị uy áp của nàng ấy tỏa ra mới biết sợ, co rúm trốn vào trong đàn heo, không dám thò đầu ra.

Nàng ấy ngoắc ngón tay, lệnh tiểu quỷ lại đây, rồi đưa hắn trở về Thương Minh Thành, lúc đi qua Điền Linh Độ chợt khựng bước chân, cúi đầu nhìn tiểu quỷ bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Lấy cái tên cho ngươi?"

Tiểu quỷ ngẩng đầu nhìn nàng ấy, không rõ nguyên do.

Hoa Túc lạnh lùng chỉ vào sóng triều cuồn cuộn, nói: "Tuyệt đối không thể học theo U Minh Tôn, Điền Linh Độ này là do U Minh Tôn dẫn đến đây, hắn muốn noi theo Diêm La Điện đào Hoàng Tuyền Lộ, rồi dẫn Vong Xuyên Hà, không được bắt chước bừa, làm việc xấu xa như vậy. Ta biết ngươi hận hắn, sau này ngươi phải thận trọng giữ mình, đừng nên giống như hắn."

Nàng ấy tạm ngừng, chầm chậm nói: "Ngươi...... Tên là Thận Độ."

Tiểu quỷ gật đầu, không biết có hiểu được không.

Hiện tại ngẫm lại, hẳn là nghe không hiểu, cũng căn bản không nhớ kỹ.

Vào Thương Minh Thành, tiểu quỷ này tự tại vô cùng, mỗi ngày trải qua đều rất tốt, không giống ở thế gian đi trộm cắp nơi nơi.

Nhưng tiểu quỷ không dễ dạy bảo, nàng ấy chưa bao giờ dạy quỷ, lại không có kiên nhẫn, nên tìm một biện pháp tu luyện rồi ném cho tiểu quỷ kia.

Lệ quỷ dù sao cũng là lệ quỷ, phương pháp tu luyện chính phái sao thích hợp với hắn, luyện chưa được mấy ngày liền khóc lóc bỏ cuộc, làm thế nào cũng không chịu luyện nữa, thậm chí còn ngày ngày sao nhãng, hoàn toàn giải thích cho sự lười biếng.

Trong Ngũ Độc, không phải có lười biếng sao.

Chung quy cũng do Ngũ Độc tạo thành, muốn hướng sang con đường khác đâu dễ dàng như vậy.

Hoa Túc hỏi hắn: "Ngươi còn nhớ U Minh Tôn không?"

Tiểu quỷ căm tức gật đầu, "Ta muốn giết hắn."

Hoa Túc cười, "Hắn đã chết, nếu ngươi hận hắn thì đừng đi con đường xưa của hắn."

Nhưng nàng ấy chưa bao giờ nghĩ tới, sau này Thận Độ lại trở thành quỷ mà hắn oán hận nhất.

Dung Ly nghiêng người, rốt cuộc không đứng được nữa, ngã gục xuống một bên, may mà có một bàn tay duỗi đến ôm lấy nàng.

Hoa Túc lấy lại tinh thần, suýt nữa không kịp đỡ nàng, hãi hùng khiếp vía mà nói: "Nàng đã đứng không vững, vì sao không gọi ta."

Dung Ly lúng túng: "Ta tưởng ta có thể đứng ổn."

Hoa Túc vội hỏi: "Chỗ nào khó chịu?"

Dung Ly lắc đầu, vốn định nói bộ não khó chịu, nhưng bây giờ cũng không tính là quá khó chịu, chỉ có chút choáng váng, nàng nắm chặt vạt áo của quỷ này hỏi: "Thận Độ không còn?"

"Không còn." Hoa Túc không nói thêm gì.

Dung Ly lại hỏi: "Vậy hiện tại Thương Minh Thành được coi là của nàng?"

Hoa Túc gật đầu: "Coi là của ta, nhưng cần phải xây lại đại điện."

Dung Ly đẩy vai nàng ấy, "Nàng đi đi."

Hoa Túc ôm eo nàng phóng người lên, bay đến phía trước chiếc ghế dựa, cúi đầu nhìn thấy bên cạnh xương trắng đều là đá vụn ngói vỡ.

Nàng ấy nhàn nhạt nói: "Xem."

Dung Ly nhìn theo hướng của nàng ấy.

Chỉ thấy Hoa Túc giơ cánh tay, đá vụn bột mịn đồng thời dựng lên.

Đá vụn tạo thành vách tường, những cột dài sụp xuống đất cũng bị nâng dậy.

Đại điện hình trụ cao ngất, bức tường đổ nát phục hồi lại như ban đầu, từng khối đá phiến ghép nối về nguyên dạng.

Lần trước Dung Ly từng thấy dưới mặt đất ở ngoài thành Kỳ An mọc lên ngôi nhà, hiện tại thấy đại điện này trở lại như cũ đã không còn khiếp sợ.

Hoa Túc cong khóe miệng, "Như vậy không phải tốt rồi sao?"

Đúng thật là tốt, cửa điện cũng được đỡ lên, chiếc ghế dựa đặt bên trong, tựa hồ đại điện này chưa bao giờ sụp đổ.

Hoa Túc đưa nàng vào cửa điện, ngay khi mới vừa chạm đất, trong lòng Dung Ly vẫn chưa yên tâm, sợ đại điện nghiêng ngả rồi sập xuống lần nữa.

Dung Ly giơ tay che đầu, nàng bị ôm đi đến trước chiếc ghế dựa phủ gấm đen, ấp úng hỏi: "Còn muốn làm cái gì?"

Vừa dứt lời, nàng liền bị đẩy ngồi xuống Lũy Cốt tòa.

Bình luận

Truyện đang đọc