TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY


Nghe như đã xảy ra chuyện gì, bằng không vì sao ông ngoại không muốn thấy pháp sư làm phép trong phủ.
Dung Ly quan sát sắc mặt Đan Kim Hành một chút, hỏi nhỏ: "Cữu cữu có thể nói tỉ mỉ việc lúc ấy sao, rốt cuộc có liên quan gì đến mẹ của ta?"
Đan Kim Hành trầm mặc một lúc, xoay người ngồi xuống bàn đá trong sân, bên cạnh chính là ao nhỏ được đào ra, cá trong ao khẽ chạm vào mặt nước rồi đột nhiên lặn xuống.
Mấy nha đầu còn đứng ở bên cạnh, cả đám đưa mắt nhìn nhau, cân nhắc xem chuyện này các nàng có thể nghe được hay không.
Đan Kim Hành quay đầu nói: "Nếu các ngươi có việc vội, đi làm là được, ta có lời muốn nói với cô nương."
Tiểu Phù xoay lưng rời đi, âm thầm trừng mắt nhìn Bạch Liễu một cái, đi qua còn cố tình đụng nhẹ vào vai nàng ấy.
Bạch Liễu nhíu mày, cũng đụng trở lại, hai người cứ bả vai đụng bả vai như vậy mà đi ra cửa viện, Không Thanh không cảm xúc đi theo phía sau.
Đan Kim Hành rũ mắt, bỗng dưng lấy ra một sợi tơ hồng đã phai màu từ trong cổ tay áo, vài sợi chỉ bạc đan vào tơ hồng, đỏ trắng xen nhau.

Hắn đưa tơ hồng tới trước mặt Dung Ly, nói: "Đây là thứ pháp sư kia để lại, lúc đi Đan Tuyền chưa mang theo, cữu cữu ta......!Tự tiện lấy, coi như lưu giữ kỷ niệm."img
Dung Ly tiếp nhận, hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê, không thể nhìn ra được gì từ sợi tơ hồng này, sợi tơ trông hết sức bình thường, chỉ có một mảnh bạc nhỏ khắc phù văn treo trên đó.
Mảnh bạc dày khoảng bằng hạt gạo, rộng chừng nửa móng tay ngón út, phù văn khắc qua loa, không rõ viết cái gì.
Hoa Túc tới gần nhìn một lát, bủn xỉn vươn hai ngón tay nắm lấy nó, "Lui tà."
Dung Ly nheo mắt lại, lúc này mới thấy rõ nét chữ.
Hoa Túc buông hai ngón tay ra, "Xác thật có hơi thở của Đan Tuyền, chỉ là mùi vị nhạt nhẽo, lộ ra một luồng tử khí, vừa thấy liền biết là vật của người chết."
Dung Ly cúi mặt, lăn qua lộn lại nhìn một hồi, thật sự không thấy tử khí gì cả.
Hoa Túc cười nhẹ, làm như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, đưa tay đến trước ngực nàng, ngón trỏ cách khoảng không chỉ vào, "Không phải dùng mắt nhìn, mà phải dùng tâm."
Dung Ly không hiểu nguyên do, nhìn dáng vẻ đau lòng của Đan Kim Hành, có lẽ đang nghĩ tới Đan Tuyền, không khỏi thương cảm lên.

Nàng khép năm ngón tay lại, nắm chặt tơ hồng, "Tơ hồng này là sao vậy?"

Đan Kim Hành cau mày, thả bàn tay che trên mặt xuống, thở dài một tiếng nói: "Nếu lời nói của pháp sư đều là sự thật, vậy Đan Tuyền ắt hẳn phải luôn mang theo tơ hồng này, nhưng trong phủ......!Tựa hồ chỉ có một mình cữu cữu ta tin lời của pháp sư."
"Pháp sư nói cái gì?" Dung Ly vội vàng hỏi.
Đan Kim Hành trầm tư thật lâu, từ từ kể lại chuyện xưa: "Khi đó Đan Tuyền ước chừng chỉ mới bảy tuổi, ta lớn hơn nàng sáu tuổi, có một số việc nhớ rõ hơn nàng.

Kể ra thì, trước khi Đan Tuyền thay răng, dường như thường xuyên có thể thấy một vài thứ mà người khác không nhìn thấy."
"Không biết ngươi đã nghe nói đến việc này chưa, khi đó bà ngoại ngươi mới vừa ôm nàng trở về, nàng vào phủ hiếm khi quấy khóc, có lúc ta ở bên cạnh nàng, nghe nàng hướng về phía khác kêu nha nha, sẽ cười, nhưng không khóc.

Ta nghe nói trẻ nhỏ phải phơi nắng nhiều mới tốt, thấy vú nuôi thờ ơ, nên ôm nàng ra khỏi phòng, vừa mới bước ra ngưỡng cửa, nàng liền khóc lớn la to, sợ tới mức ta phải ôm nàng về phòng."
"Vú nuôi nói, Đan Tuyền mỗi lần đều như thế cho nên mới dứt khoát không ôm ra ngoài, từ đó về sau ta chưa từng có ý định này nữa.

Khi ấy Đan Tuyền còn rất nhỏ, có lần vú nuôi xin nghỉ, bà ngoại ngươi ôm nàng đến phòng mình, sau đó hình như có việc bận, sai tỳ nữ tạm thời chăm sóc.
Ta ở trong phòng cách vách đọc sách, nghe thấy Đan Tuyền đột ngột khóc lớn, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng không chú ý, vấp vào ngưỡng cửa ngã đập đầu.

Đan Tuyền khóc rất nhiều, ta đâu bận tâm đến vết thương của mình, không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy qua, chỉ cảm thấy đầu óc mê man, hai chân mềm nhũn, trước mắt còn choáng váng, giống như bị đụng bay hồn."
Hoa Túc đứng bên cạnh, cười nhạt nói: "Sợ là thật sự bị đụng bay hồn."
Dung Ly chưa lên tiếng, chỉ lo nghe Đan Kim Hành kể chuyện xưa.
Đan Kim Hành cau mày, lại nói: "Ta đi đến trước mặt Đan Tuyền, mới biết nàng bỗng nhiên khóc lớn là bởi vì tỳ nữ hầu hạ muốn ôm nàng ra khỏi phòng, tỳ nữ vỗ lưng nàng nôn nóng dỗ dành, có vẻ vẫn chưa thấy ta, ta đi đến gần, cũng nhỏ giọng dỗ nàng nói tiểu muội đừng khóc .

Tỳ nữ không thấy ta, nhưng Đan Tuyền hình như có thể, đôi mắt hồng hồng của nàng cong lên, thế mà hướng về phía ta cười."
"Nàng chưa từng cười với ta như thế, trong lòng ta cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu nhìn xuống mới biết mình đang lơ lửng, chẳng trách thân thể nhẹ đến vậy, giống trở thành cái gì bay phất phơ, chỉ thoáng chút là có thể bay xa vài thước."

Dung Ly nhíu mày, "Việc này......!Là thật?"
Đan Kim Hành bình tĩnh nói: "Nếu ngươi tin, đó là sự thật, nếu không tin, tạm thời coi như phố phường thoại bản."
Dung Ly mím môi im lặng.
Hoa Túc rất hứng thú, "Người bình thường bị bay hồn không dễ trở về lại, hay là có người trợ giúp hắn?"
Đan Kim Hành nói tiếp: "Khi đó ta sợ tới mức không biết làm sao, giơ tay sờ lên trán mới phát giác trên đỉnh đầu toàn là máu, té ngã một cái liền ngã bể đầu."
Nói xong, hắn giơ tay sờ trên trán mình, vén tóc mái lên, trên thái dương quả thực có một vết sẹo dữ tợn.
Dung Ly thấy được rõ ràng, vết sẹo hơi nhô lên, to bằng cỡ nắm tay.
Đan Kim Hành ồm ồm nói: "Máu vẫn chảy liên tục, ta lại không cảm thấy nửa phần đau đớn, có lẽ bởi vì lúc ấy linh hồn rời khỏi thể xác, thời điểm đang nghĩ ngợi trở về, ta trông thấy......"
"Thế nào?" Dung Ly lập tức hỏi.
Đan Kim Hành kể: "Trong chỗ tối có một cái bóng thấp thoáng, hiện giờ tưởng tượng lại, cũng không biết đến tột cùng có phải cái bóng hay không, dù ta trừng mắt lớn thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể thấy được hình dáng."
"Đó chẳng lẽ là......!Quỷ?" Dung Ly giả vờ kinh ngạc.
Đan Kim Hành lắc đầu: "Ta cũng không biết đó là cái gì, chỉ thấy thứ đó giơ tay lên, một cơn gió mạnh liền bay thẳng về phía ta, ta thật sự bay phất phơ, chốc lát liền bị thổi ra ngoài, mắt tối sầm lại rồi không còn biết gì nữa, khi mở mắt ra lần thứ hai, ta đã nằm ở trên giường, trên trán quấn băng gạc, ông ngoại cùng bà ngoại ngươi đang ở bên cạnh lo lắng nhìn."
"Quả thật bị đụng bay hồn, nếu không thì sẽ không thể thấy được thứ đi theo mẹ ngươi ở trong phòng." Hoa Túc cười nhẹ, "Xem ra người cứu hắn, chính là thứ kia."
Đan Kim Hành thở dài: "Chuyện này ta chưa dám kể với người khác, cho đến khi tới tuổi thay răng sữa, Đan Tuyền không còn nhìn vào chỗ trống mà cười, bị ôm ra khỏi phòng cũng không khóc la, có lẽ không còn nhìn thấy những thứ đó nữa."
"Sau khi cữu cữu bị đụng đầu, thật sự chỉ thấy mỗi hình dáng của quỷ ở trong phòng mẹ ta thôi sao, còn thấy cái gì khác, hoặc là nghe được gì không?" Dung Ly giả bộ sợ hãi, nơm nớp nói.
Đan Kim Hành nhíu mày, trầm tư một lúc, "Kỳ thật ta không biết rốt cuộc nó là quỷ hay tiên, nếu là quỷ quái, có lẽ......!Sẽ không đại phát từ bi giúp ta hồi hồn."
Sắc mặt Hoa Túc nặng nề, "Đáng tiếc ta cũng chưa từng gặp Động Hành Quân, cho dù hắn thấy được diện mạo của quỷ kia, ta cũng chưa chắc có thể bằng đôi câu vài lời mà phán đoán ra."
"Vậy việc đó với sợi tơ này có liên quan thế nào?" Dung Ly xòe năm ngón tay, nhìn sợi tơ hồng mảnh dài trong tay.
Đan Kim Hành im lặng một lúc lâu, cau mày, xoay chiếc nhẫn trên ngón cái bên tay phải.

Hoa Túc không mặn không nhạt nói: "Nếu trong phòng Đan Tuyền chính là yêu quỷ tầm thường, ăn hồn của hắn còn không kịp, đâu thể lãng phí tâm tư giúp hắn hồi hồn, trên đời......!Không có nhiều yêu quỷ tốt bụng như vậy."
Đan Kim Hành trầm giọng nói: "Từ khi bị bay hồn một lần, ta luôn nghĩ đến thứ ở bên cạnh nàng, đáng tiếc không thể nhìn thấy, nhưng Đan Tuyền hướng chỗ nào cười, ta liền đoán được thứ kia đang đứng ở đâu.

Chỉ là sau khi thay răng, có lẽ Đan Tuyền không còn nhìn thấy thứ đó nữa."
"Vì Đan Tuyền được ôm về từ trong miếu trên núi Khuyển Nhi, còn nhỏ lại thường xuyên vô duyên vô cớ mà cười, trong phủ lan truyền rất nhiều lời đồn.

Thời điểm Đan Tuyền lên 7 tuổi, ông ngoại ngươi đi mời pháp sư tới làm phép, nhưng lần đó không phải thật sự muốn làm phép, chỉ muốn làm bộ để ngăn chặn những tin đồn vô căn cứ kia."
"Sau đó thì sao?" Dung Ly hỏi.
Đan Kim Hành liếc nhìn sợi tơ hồng nằm trong lòng bàn tay Dung Ly một cái, chậm rãi nói: "Mời vị pháp sư ở trên núi Bàn Dượng, đã từng vào cung làm mấy tràng đại pháp sự, hắn nhất định có thể làm người tin tưởng cảm phục."
Dung Ly lặng lẽ ghi nhớ "Núi Bàn Dượng" này.
Đan Kim Hành kể: "Ta đã quên tên của pháp sư kia, chỉ nhớ khi hắn tới đây, hắn bình tĩnh nhìn kỹ Đan Tuyền một lúc lâu, nói ngọn lửa sinh mạng của nàng chỉ có một nửa, trời sinh là số bạc mệnh, sống không được lâu đâu."
Dung Ly ngẩn ra, không ngờ pháp sư kia cũng có chút lợi hại, vì thế âm thầm liếc nhìn Hoa Túc một cái.
Hoa Túc không nói chuyện, môi đỏ hơi mím lại.
Đan Kim Hành cẩn thận hồi tưởng một hồi mới nói: "Khi đó ông ngoại ngươi khá là không vui, nhưng vẫn cho hắn tiếp tục làm phép.

Pháp sư chụp vào vai Đan Tuyền, vẻ mặt của hắn kỳ quái, dường như gặp phải vấn đề gì đó, lúc sau lại nói linh hồn của Đan Tuyền mỏng manh, không giống người sống."
"Nửa hồn." Hoa Túc cười nhạt, "Làm sao không mỏng manh."
Dung Ly ghi tạc núi Bàn Dượng vào đáy lòng, đôi môi khẽ mấp máy, im lặng đọc thầm, cho khỏi lát nữa lại quên mất tên ngọn núi này.
Đan Kim Hành nói: "Đan Tuyền đang sống rành rành, pháp sư lại nói nàng không giống người sống, ông ngoại ngươi làm sao chấp nhận để hắn nói bậy, ngay lúc ấy liền hỏi hắn có phải đang bịa chuyện hay không, pháp sư chỉ cười không nói, dáng vẻ cao thâm khó đoán."
"Chẳng lẽ sau đó đã xảy ra một ít tranh chấp?" Dung Ly mau chóng hỏi.
Đan Kim Hành gật đầu, "Pháp sư muốn xóa bỏ đen đủi trên người Đan Tuyền, không hiểu sao, hương cùng nến mà hắn vừa mới châm lửa đều dập tắt, ngay cả giấy vàng cũng bị gió từ đâu tới thổi bay khắp nơi, chuông đồng vang lên điên cuồng như bị ma nhập.

Đạo sĩ kia hoảng sợ nhưng vẫn liều lĩnh, muốn trừ quỷ ngay tại chỗ."

Dung Ly nghe sửng sốt, pháp sư ngang bướng như vậy là ai, cũng không sợ làm phép xong sẽ bị mất mạng.
Hoa Túc thản nhiên lắng nghe, "Gan còn lớn hơn trời."
Đan Kim Hành nói tiếp: "Ông ngoại ngươi cũng không ngờ thình lình nổi gió lên, gió đến khá lạ lùng, rõ ràng không giống bình thường.

Pháp sư vẫn làm phép, đột nhiên đi vào trong phòng Đan Tuyền, trên tay cầm những đồng tiền được xâu bằng tơ hồng, hắn đong đưa đồng tiền như đang gọi hồn."
Hoa Túc vừa nghe liền cười, nụ cười lạnh lùng lại khinh thường, "Đạo sĩ này coi nhẹ thứ ở trong phòng."
Đan Kim Hành thở dài một tiếng, "Hắn bước vào phòng, đồng tiền xâu tơ hồng trên tay đột ngột đứt đoạn, từng mảnh đồng tiền lăn lóc khắp nơi.

Pháp sư trợn tròn mắt, lập tức móc ra một lá bùa màu vàng, bùa chú trong tay hắn còn bốc cháy lên, hắn nắm chặt tro tàn đốt thừa, rải mạnh vào một chỗ, sau đó lại cầm bình hồ lô treo trên eo, ngậm một ngụm rồi rào rào phun ra."
"Sau đó thì sao." Dung Ly thầm nghĩ, thứ kia......!Chắc sẽ không bị gϊếŧ như vậy.
Cả người Đan Kim Hành run lên, hít ngược một hơi khí lạnh, "Đan Tuyền chợt khóc lớn, nàng phun ra một ngụm máu, sau đó bỗng ngất đi.

Không biết Pháp sư bị thứ gì chưởng một cái, ngã rầm xuống đất, Đan Tuyền hôn mê rất lâu, hắn thì chỉ một lát liền tỉnh dậy."
"Còn tơ hồng?" Dung Ly siết chặt sợi tơ hai màu trắng hồng, cúi mặt xuống.
Đan Kim Hành nói: "Pháp sư bò dậy, vội vàng nhét một túi thơm vào tay Đan Tuyền, nói là vật trong túi thơm có thể trừ tà tránh tai họa, để nàng tuyệt đối luôn mang theo, đừng rời khỏi người, nói xong, pháp sư cầm lấy đồ vật của mình xoay lưng chạy đi, bước chân vội vàng, hết sức chật vật.

Ông ngoại ngươi đoạt lấy túi thơm, không cho Đan Tuyền cầm."
Dung Ly lúng ta lúng túng hỏi: "Vì sao, ông ngoại không tin pháp sư kia nói ư?"
Đan Kim Hành gật đầu, "Thân thể của Đan Tuyền không tốt, bị bệnh nan y, ông ngoại ngươi cảm thấy Đan Tuyền phun ra ngụm máu chỉ là vừa lúc."
"Thì ra là thế." Dung Ly cau mày, không hiểu được vì sao mẫu thân của nàng lại phun máu, rõ ràng thứ đang ẩn nấp trong bóng tối kia mới là người gặp họa.
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Đan Tuyền chịu thương thay thứ khác? Là kết ước sao."
Nàng ấy tạm ngừng, lại nói: "Nàng ấy từ nhỏ yếu ớt như vậy, có thể chính là vì gánh chịu tai họa cho thứ bên cạnh.".


Bình luận

Truyện đang đọc