TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tủ gỗ Hoàng Dương dựa vào tường vang ầm lên một tiếng, giống như vách ngăn bị cái gì đụng phải.

Tiểu Phù bỗng dưng quay đầu lại, cho rằng có con chuột trốn bên trong, mở cửa tủ ra đối mặt với quỷ phụ đang cuộn tròn.

Nhị phu nhân trừng to hai mắt, tròng mắt gần như muốn rớt ra ngoài, cả người nàng run rẩy như bị co giật, năm ngón tay co rúm duỗi về phía Tiểu Phù, nhưng sau khi liếc thấy Hoa Túc, lại đột nhiên thu tay về, hóa thành một làn khói đen mà người bình thường không nhìn thấy bay khắp nơi trong ngăn tủ.

Ngăn tủ không động đậy, nhưng bụi bám phía trên lại rơi xuống. Tiểu Phù hắt xì một cái, không thấy chuột đâu liền đóng cửa tủ lại.

Trên giá quả thực không có khăn lụa, Tiểu Phù nhìn hết dưới tủ lẫn dưới giường, đều chẳng tìm ra, quay đầu lại thấy cô nương nhà mình đứng ở trước cửa, hơi hơi rụt cổ, giống như bị ai giữ lại.


"Cô nương, khăn lụa thật sự ở Trúc viện sao?" Tiểu Phù giương giọng hỏi.

Dung Ly mím môi, cổ bị nắm lấy, không nói nên lời. Nàng không dám nhìn Hoa Túc, dứt khoát xoay đầu, tóc bên má rũ xuống che đậy nốt ruồi nhỏ.

Hoa Túc vén tóc nàng ra sau tai, ngón tay lạnh lẽo nhưng cử chỉ thật mềm nhẹ.

"Ta là quỷ gì?" Khuôn mặt của nàng ấy vốn không có biểu tình, khi nói lời này, thế mà lại mỉm cười, hai mắt cong xuống một chút, độ cong nhỏ đến mức khó phát hiện.

Dung Ly liếc nhìn nàng ấy, vừa lúc thấy nàng ấy mỉm cười, lập tức sửng sốt.

Quỷ này vốn có gương mặt xinh đẹp, chỉ là quá mức lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người khác không dám nhìn nhiều, chỉ biết sợ nàng ấy.

"Hỏi câu rất hay." Hoa Túc nhàn nhạt mở miệng, hai mắt cong cong chậm rãi trở về bình thường, ánh mắt lạnh băng như muôn nghìn chúng sinh trên thế gian đều là râu ria vật chết, không gì có thể chạm vào nỗi lòng nàng ấy.


"Quỷ tức là quỷ, ngươi thế mà hỏi ta...... Ta là quỷ gì." Hoa Túc lắc đầu, làm như nghe được điều gì buồn cười, lần này mắt cũng không cong, chỉ là trong đáy mắt hiện lên một tia trào phúng.

Sau cổ Dung Ly còn bị nắm, hai chân đã mệt mỏi, hiện tại rất giống mèo còn bị xách đi.

"Trước đây ngươi đã biết viện này có quỷ." Hoa Túc nói: "Mấy ngày trước ngươi mới dọn đến Lan viện, tóm lại không phải sau khi dọn đến mới bỗng nhiên có được đôi mắt Âm Dương."

Dung Ly khẽ gật đầu, trên trán toát mồ hôi.

"Quỷ quái tầm thường sợ ta như vậy, ngươi có cảm tưởng gì." Hoa Túc nhìn nàng không chớp mắt, hỏi bên tai nàng.

"Ngươi không phải là quỷ quái tầm thường." Dung Ly yếu ớt mở miệng, bàn tay dưới cổ tay áo hơi run, sắp không cầm nổi bút trúc.

Hoa Túc buông lỏng cổ nàng ra, ngược lại nắm lấy tay áo nàng, cách vải áo nắm lấy cổ tay nàng, bắt nàng nâng tay lên.


Dung Ly còn cầm bút trúc, Hoa Túc vẫn không chạm vào bút, chỉ nhìn tay nàng đánh giá.

"Bút này ban đầu là của quỷ chủ thành Thương Minh Tôn." Hoa Túc nói tiếp: "Nhưng chắc hẳn ngươi không biết Thương Minh Tôn là ai."

Một người phàm như Dung Ly, cũng chưa nghe nói đến thành quỷ, làm sao biết Thương Minh Tôn là ai. Nàng cố hết sức nghiêng đầu một chút, hai mắt phiếm hồng, cả người vô lực mệt mỏi, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Vậy chắc ngươi biết Diêm Vương là vị nào." Hoa Túc hờ hững nói.

Ai mà không biết Diêm Vương, Diêm Vương muốn lấy mạng con người, căn bản không cần chờ đến nửa đêm canh ba.

Ánh mắt Dung Ly thoáng chấn động, không dám suy đoán quỷ này có quan hệ gì với Diêm Vương.

Trong phòng, Tiểu Phù đã lục lọi mọi nơi, còn kém không leo lên nóc nhà lật ngói, gãi đầu đi ra ngoài, nói: "Cô nương, thật sự không có khăn lụa."
Lực sau cổ đột ngột biến mất, Dung Ly chậm rãi đứng thẳng người, rõ ràng gió lạnh xào xạc thổi, sau lưng nàng lại chảy mồ hôi ròng ròng. Đôi mắt đỏ bừng, hít thở hổn hển, đỡ cửa nói: "Thôi, có lẽ là ta nhớ nhầm."

Hoa Túc vân vê ngón tay, ở bên cạnh nàng nói: "Thương Minh Tôn cùng Diêm Vương phân chia Quỷ giới, một nghe lệnh Cửu Thiên, một tự xưng làm Vương, cây bút trong tay Thương Minh Tôn này có thể đánh tráo thật giả, thao túng vật chết, sau đó, bút này rơi vào tay ta."
Dung Ly nghe như lọt vào trong sương mù, cái gì Diêm Vương cùng Cửu Thiên, không ngờ đều giống trong thoại bản, nhưng Diêm Vương lợi hại đến vậy mà có thể bị phân chia Quỷ giới, nhất định không phải tầm thường.

Tiểu Phù cầm dù đặt bên cạnh cửa lên, mở ra che trên đầu Dung Ly.

Dung Ly cầm dù qua, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Đợi đi ra ngoài Trúc viện, nàng bỗng dừng bước chân, quay đầu lại nhìn rồi nói: "Sao không đóng cửa nhà chính."

"Đi vội, quên mất." Tiểu Phù vội vàng chạy trở về.

Dung Ly nhìn thẳng, nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi và Thương Minh Tôn, có quan hệ gì, ngươi...... thay thế hắn?"

Nếu thật là như vậy, chẳng phải...... Cũng coi như là Quỷ Vương?

Hoa Túc duỗi tay ra khỏi dù, lòng bàn tay vừa vặn hứng lấy ánh nắng chiếu xuống từ lá trúc, nàng ấy khép hờ năm ngón tay lại rồi thu tay về, nhàn nhạt nói: "Sau này ngươi sẽ biết được."
Lời này thật kỳ quái, nói như thể về sau nàng cũng phải đi theo bên cạnh quỷ này vậy.

Phía sau, Tiểu Phù vội vàng chạy tới, thở gấp nói: "Cửa đã đóng rồi, cô nương, chúng ta còn đi cầu Củng Hà sao."

"Đi." Dung Ly gật đầu.

Đại cô nương lâu ngày không rời khỏi Dung phủ cầm dù bước ra ngưỡng cửa, hai hộ viện và một nha đầu đi theo.

Dân chúng bên ngoài Dung phủ đi ngang qua thấy nàng, đều sửng sốt một lúc, cũng không biết đã bao lâu rồi chưa nghe người ta nhắc tới Đại cô nương Dung gia này.

Dung Trường Đình có chút quan hệ họ hàng với quan lớn ở Kinh thành, còn là gia đình phú quý nhất trong thành, nếu thân thể Đại cô nương khoẻ mạnh, ngưỡng cửa nhất định đã sớm bị làm mai đạp vỡ, đáng tiếc Đại cô nương từ nhỏ đã yếu ớt, ngày ngày đều phải uống thuốc, hàng năm toàn nghe nói không sống được lâu.
Tôi tớ của Dung phủ nói, trong phủ thường để một cỗ quan tài, quan tài kia là cho Đại cô nương, cũng chẳng biết khi nào nằm vào.

Thật sự đen đủi, cô nương như vậy ai dám cầu hôn, cưới về sợ ngày nào đó liền chết ở bên gối.

Dung Ly mới bước ra cửa, người bên ngoài đã truyền lời đi xa.

Một tên ăn chơi trác táng trong quán trà vui cười nói: "Tiểu thư Dung gia hôm nay ra phủ."

"Vị tiểu thư nào?"

"Còn có thể là vị nào, Dung gia chỉ có một cô nương, còn lại đều là công tử."

"Chẳng phải tiểu thư Dung gia kia ngay cả đường cũng không đi được, sao có thể ra phủ?"

"Hình như bệnh tình đã tốt hơn một chút, nghe tôi tớ nói, hôm nay nàng mặc chiếc váy vàng nhạt, vạt áo cùng cổ tay áo đều may lông chồn, mặt trắng như ánh trăng trên bầu trời, có lẽ vì không có năng lượng nên lúc nhìn người khác đều mang dáng vẻ uể oải, thật muốn gặp gỡ một lần."
"Ngươi không sợ bị người Dung phủ nghe thấy!"

"Dung Trường Đình có thể đánh ta hay sao?"

"Dung Trường Đình thương yêu vị tiểu thư này nhất, đâu phải ngươi không biết, tiệm vải nhà ngươi chỉ vừa mới tốt lên, đừng khiến cha ngươi tức chết."

Tên ăn chơi trác táng vừa nói kia không dám lên tiếng, hậm hực liếc mắt nhìn xuống lầu, chỉ xuống dưới nói: "Kia...... Có phải là tiểu thư Dung gia không?"

Dung Ly cầm dù, bước chân đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên quán trà.

Hoa Túc khẽ nói: "Tên ăn chơi trác táng trên lầu kia đang nói đến ngươi."

"Ngươi có thể nghe được." Dung Ly thừa dịp Tiểu Phù cùng hai hộ viện bị người đi đường ngăn cách phía xa, ngạc nhiên nhẹ giọng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc