TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY


Ngồi một lúc, Dung Ly quả thực giảm ho hơn.

Nàng quay đầu hỏi: "Không biết tượng đá của đại nhân từ đâu đến, nếu linh nghiệm, ta cũng muốn đi cầu một điều."
Chu Thanh Lâm đứng lên, chỉnh sửa mũ quan, "Trương đại nhân ở trong triều tặng, ta chưa hỏi hắn lấy từ đâu, chỉ nghe nói có thể trừ tà trừ tai, hình như tượng đá này chỉ có một cái, có lẽ không đòi hỏi được, nếu cô nương muốn cầu nguyện, có thể đi xem."
Hoa Túc chế nhạo: "Trừ tà trừ tai? Hay là biến bản thân thành tai ương rồi bị trừ bỏ."
Điều này đúng như Dung Ly nghĩ, nàng khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Nếu được, ta cũng muốn đến châm hương cho tượng đá, chỉ là không biết......!Nó có thể phù hộ cho bệnh của ta mau khỏe hơn được không."
Chu Thanh Lâm mỉm cười, "Kể ra thì, ta thờ cúng tượng đá này ở trong phủ là muốn cầu cho bằng hữu thân thích được bình an khỏe mạnh." Nụ cười này, nếu suy xét kỹ, dường như có chút chua xót.
Phu nhân bám vào cánh tay hắn, lông mày nhíu lại.
Chu Thanh Lâm cũng không tránh tị hiềm, dứt khoát nói: "Những năm trước nghe nói có gia tiên* như vậy, đáng tiếc không kịp đi tìm, đã......"
(*Thần tiên được thờ phụng ở trong nhà.)
Dung Ly hiểu được, Chu lão gia và Đan Tuyền quen biết nhau, khi đó thân thể Đan Tuyền không tốt, hai người đều có lo lắng, nên chưa nói rõ lời trong lòng.
Dung Ly ốm yếu giống Đan Tuyền, chỉ cần suy nghĩ một chút thì đại khái có thể đoán ra lúc ấy Đan Tuyền đang sầu lo cái gì, chính là không thể sống lâu, gả cho người cũng không bên nhau được bao nhiêu năm, ăn bữa hôm lo bữa mai, chẳng phải sẽ liên luỵ đến Chu Thanh Lâm?
Chu Thanh Lâm nhìn thoáng qua phu nhân của mình, ánh mắt lộ vẻ hổ thẹn, "Chuyện xưa như mây khói, người trước mắt mới cần quý trọng nhất."
Lâm Thước đứng ở bên cạnh nắm chặt khăn tay, ban đầu không muốn nhắc đến Đan Tuyền trước mặt Chu phu nhân, không ngờ, Chu lão gia lại tự động nói ra.
Bà thở dài nói: "Chu đại nhân nói phải."
Lông mi Dung Ly rung lên, "Không biết đi xem tượng đá cần chọn giờ nào, hiện tại có thể đi sao."
Đôi mày nhíu chặt của Chu Thanh Lâm giãn ra, cười nói: "Đương nhiên có thể."
Dung Ly nhỏ giọng: "Vậy làm phiền đại nhân dẫn đường."
Lâm Thước chầm chậm đứng lên, "Nếu tượng đá này linh nghiệm, có thể cầu bình an trôi chảy cũng đã cực tốt."
Chu Thanh Lâm ôm cánh tay phu nhân mình, "Đúng vậy, lúc Trương đại nhân đem tượng đá tới, nói tượng đá này con linh hơn đạo quán trên núi Bàn Dượng trước kia, đáng tiếc chẳng hiểu sao đạo quán đó lại không còn ai, hiện giờ không thể cầu được lá bùa linh nghiệm."
Dung Ly chỉ cười không nói, ai có thể nghĩ đến đạo quán trên núi Bàn Dượng biến thành như vậy là bởi vì bị yêu quái ăn, hiện tại trong đạo quán chỉ còn lại một tàn hồn, tàn hồn kia đang đáng thương ngây ngốc ở trong bình sứ của Hoa Túc.
Hoa Túc hiếm khi tiếc hận, đạo sĩ kia thật sự có chút bản lĩnh, nếu là đạo sĩ giả thần giả quỷ khác, không chừng nàng ấy đã trào phúng rồi.
Nàng ấy nói: "Đạo pháp của những đạo sĩ đó khá tốt, đồ vật còn lại bên trong đều sắp thành linh, tiếc rằng đạo quán lại bị đổ nát, không thể dưỡng thành linh được nữa.

Hương tro trong lư hương cũng thực sự lợi hại, linh hồn đạo sĩ trốn trong lư mấy chục năm vẫn chưa bị tan thành mây khói, đã coi như là đại vận."
Gánh hát sôi nổi đi lên trước, bầu gánh chắp tay nói: "Khi nào đại nhân lại muốn nghe diễn, cứ việc sai người gửi thư cho ta."
Phía xa nam tử nữ tử mặc áo diễn đang trật tự thu dọn đồ vật, không dám làm lớn tiếng, đều nhẹ nhàng tay chân.
Chu Thanh Lâm gật đầu: "Hôm nay vất vả, tại hạ còn có chút việc, ngày khác lại tâm sự."
Bầu gánh chắp tay cúi đầu, quay người trở về cùng nhóm đệ tử thu dọn lên đường.
Ra khỏi vườn, đi qua hành lang gấp khúc quanh co ngoằn ngoèo, một hòn non bộ lởm chởm đập vào mắt.img
Trong hòn non bộ tối tăm, một vài ngọn nến đặt phía trên, lớp sáp thật dày bám phía dưới.

Có lẽ vì trước và sau thông nhau, bên trong có gió thổi qua, ánh nến lập loè lay động, những bóng đen phản chiếu trên tảng đá lắc lư không ngừng, bóng dáng bị kéo dài ra lẳng lặng đi theo phía sau mọi người.
Dung Ly nhíu mày, biết mèo đen này chán ghét hương tro trên mặt đất, không màng trên chân mèo còn dính tro, khom lưng ôm nó lên.
Hoa Túc cười nhẹ, ban đầu không muốn bị ôm, hiện tại đã không giãy giụa.
Tiếng gió vù vù luồng vào hòn non bộ, như tiếng quỷ quái khóc gào.
Mèo vẫn nằm yên trong lòng ngực Dung Ly, đôi mắt xanh biếc phản chiếu ánh nến, nhiễm một chút đỏ thắm.
Hoa Túc thấy nàng mím môi nín thở, không khỏi nói: "Nếu thứ trong tượng đá kia chui ra ngoài, ta đuổi đi là được, hít thở chậm lại, không cần hoảng loạn."
Dung Ly bước chậm hơn, trong lòng thầm nghĩ, nếu Đan Tuyền thật sự cũng hãm hại quỷ này, nàng ấy sẽ còn đối xử với nàng như vậy sao.

Trái tim nàng đập nhanh, từng tiếng đập vào lồng ngực, nín thở hồi lâu, phổi bị thiêu đến nóng bỏng.
Hoa Túc cười nhạt, "Họa Túy trong tay, tiểu yêu tiểu quái tính là cái gì."
Lòng bàn tay Dung Ly đổ mồ hôi, chính là vì có Họa Túy trong tay nên mới càng mê man hoảng loạn, nếu quỷ này muốn lấy Họa Túy về, đầu tiên phải lấy mạng nàng trước.
Nàng há miệng hít sâu một hơi, thình lình hít phải mùi khói, ngay lập tức bị ho khan dồn dập.
Trong núi vốn yên tĩnh, tiếng ho phát ra đều vang vọng trước sau.
Chu Thanh Lâm liền dừng bước, lo lắng nghiêng người nhìn thoáng qua, phu nhân đi bên cạnh hắn lấy khăn nhét bên eo ra, quay đầu lại nói với nha đầu phía sau: "Làm ướt khăn một chút, đưa đến cho cô nương đi."
Nha đầu đáp lời, hai tay tiếp nhận khăn, vội vàng rót chút nước trà trong ấm trà ra, vắt khô khăn một nửa, đưa đến trước mặt Dung Ly,"Cô nương, dùng khăn này che miệng mũi, nước trà pha để nguội chưa bị dính tro bụi, hãy yên tâm."
"Đa tạ." Dung Ly biết nghe lời duỗi tay cầm lấy, che khăn trước mũi, mùi khói nồng nặc tức khắc bị ngăn chặn một ít, mơ hồ có thể ngửi được mùi trà thanh đạm.
Nàng hơi nheo mắt, không biết có phải do khói bên trong bay ra hay không, đôi mắt có chút cay xót, khó có thể mở ra.
Mèo trong lòng khẽ hừ một tiếng, phun ra một sợi quỷ khí, quỷ khí như hóa thành một đôi tay, quạt bay làn khói phả đến trước mặt.
Dung Ly chớp chớp mắt, con ngươi ướt dầm dề, ngay cả đuôi mắt cũng ửng hồng.
Hoa Túc hừ một tiếng, "Thế nào, như vậy có phải dễ chịu hơn rồi không?"
Dung Ly lặng lẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, sau khi rẽ vào chỗ ngoặt, trước mắt lập tức sáng ngời lên, ánh lửa rực rỡ, tảng núi đá lớn dường như đều bị thiêu đỏ.
Ánh lửa chiếu rọi vào núi đá, một bức tượng đứng giữa những ngọn nến, bên cạnh hương khói lượn lờ trắng xoá một mảnh, như thần tiên bay đến trong sương mù.
Tượng đá cao khoảng nửa người, nhìn không ra là điêu khắc vị thần tiên nào, hai mắt trừng to, trông khuôn mặt có vẻ tức giận.

Thân hình phúc hậu, bụng to chân ngắn, lại thấy có bốn cánh tay, bốn tay đều nắm một vật, một đứa trẻ mới sinh, một con chim, một đầu lâu......!Nhìn thế nào cũng không giống có thể đưa tới điềm lành.
Dung Ly nhíu mày, tạm dừng bước chân, ngước mắt lên trông thấy trong miệng mở to của tượng đá hình như có chứa thứ gì.

Nàng nhắm mắt rồi lại mở ra, thứ vừa thấy thấp thoáng trong miệng tượng đá đã không còn bóng dáng.
Quỷ chiếm thể xác Thùy Châu vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn bức tượng kia.
Chu Thanh Lâm quay đầu lại nói: "Đây chính là tượng đá này, khi Trương đại nhân mới vừa nhận được, nó có hình dáng Phật Hoan Hỉ, sau đó vào một ngày giúp hắn chắn tai ương, tượng đá này liền biến thành khuôn mặt tức giận, còn mọc thêm hai cánh tay, có lẽ là nổi giận với tà ám."
Hoa Túc cười nhạt, "Chu lão gia này cũng thật hồ đồ, có lẽ họ Trương kia bị tượng đá này dọa nên mới tặng cho hắn, cái gì mà nổi giận với tà ám, ta thấy là bị tà ám bám vào người mới đúng."
Dung Ly vừa nghe, vội vàng hỏi: "Sau khi tượng đá này thay đổi hình dáng, Trương đại nhân liền đưa tượng đá tới Chu phủ?"

Chu Thanh Lâm lắc đầu, nhìn tượng đá trong ánh lửa nói: "Thay đổi hình dáng rồi hắn còn để ở trong nhà thờ cúng một thời gian, sau đó làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, chờ Trương phu nhân thuận lợi sinh con xong, hắn mới đưa tượng đá tới."
Dung Ly cân nhắc một hồi, nghĩ thầm Trương đại nhân hẳn là không phải cố ý, xem Chu Thanh Lâm còn mỉm cười khi nhắc đến Trương đại nhân kia, có lẽ hai người rất thân thiết, chắc sẽ không làm việc gì hại nhau.
Hoa Túc chậm rãi nói: "Thuận buồm xuôi gió? Có lẽ ban đầu linh hồn của tượng đá chưa hoàn toàn bị chiếm, bây giờ không thể nói chính xác."
Cánh tay ôm mèo của Dung Ly bị đạp một cái, mèo nhảy xuống mặt đất, đến gần những ngọn nến ở phía xa.
Chu Thanh Lâm cùng phu nhân của hắn đồng thời giơ tay ra muốn bắt mèo lại, nhưng mèo đã nhảy tót lên.
Dung Ly vội vàng ngồi xổm xuống, duỗi tay với Thùy Châu, giả vờ nhíu mày nói: "Thùy Châu, sao lại chạy loạn, đừng đi qua đó!"
Bọn tỳ nữ ở một bên sốt ruột nhìn, "Cô nương, có cần phải đến bắt mèo về?"
Dung Ly vẫy vẫy tay, kêu: "Thùy Châu, Thùy Châu."
Mắt thấy mèo muốn vòng qua ngọn nến bước gần tới tượng đá, nàng ngẩng đầu lên lo lắng nói: "Đại nhân thứ lỗi, sợ là mèo sẽ mạo phạm tượng đá."
Chu Thanh Lâm cũng lo lắng: "Mạo phạm tượng đá là việc nhỏ, chỉ sợ lửa đốt lên người nó!"
Mèo kia đi lại giữa ánh nến vậy mà không sợ lửa, rất khác với những con mèo bình thường.

Tiếng nói của Chu Thanh Lâm vừa dứt, cái đuôi phía sau của nó chuyển động, quả thật bị dính vào ngọn lửa.
Con ngươi của mọi người đều co lại, mấy tỳ nữ đã cúi người chạy lên trước, có vẻ muốn bắt mèo về.
Lâm Thước vỗ cánh tay Dung Ly nói: "Ly nhi, mèo này......"
Ánh lửa nhảy hai cái trên đuôi mèo, thiêu cháy chùm lông trắng vốn không nhiều lắm, sau đó còn bị dập tắt.
Tắt thật là đột ngột, ngọn lửa như vậy, dù sao cũng không thể tự nhiên tắt đi.
Cái đuôi của Thùy Châu lập tức biến thành trụi lủi, bình thường nhìn xù xù, bị thiêu cháy lông hết mới thấy rõ, nguyên lai xương đuôi chỉ có một vòng nhỏ mỏng manh.
Mấy tỳ nữ đang duỗi tay ra không hẹn mà cùng cứng đờ, lo sợ nhìn cái đuôi trụi lủi của mèo đen, ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt lạnh lùng trừng mắt của tượng đá, nhanh chóng lui sau một bước, hai đầu gối mềm nhũn dồn dập quỳ xuống.
Chu phu nhân kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là......!Tượng đá hiển linh?"
Chu Thanh Lâm mở to mắt, tuy đã thờ tượng đá này mấy ngày, nhưng đây là lần đầu tiên thấy tượng đá hiển linh, bất chợt nói không nên lời.
Ngay cả Lâm Thước cũng nhìn sửng sốt, môi hơi mở ra, "Mèo con ngoan ngoãn, sao tượng đá có thể nhìn nó bị đốt cháy."
Mọi người đều cho rằng ngọn lửa tắt là bởi vì tượng đá hiển linh, ngoại trừ Dung Ly, ai cũng không nghe thấy Hoa Túc hừ lạnh.
Một sợi quỷ khí chậm rãi tan biến khỏi chiếc đuôi của Thùy Châu, như hòa làm một với hương khói bốc lên xung quanh.
Dung Ly chưa hé răng, ánh mắt di chuyển theo mèo đen, nhìn cái đuôi trụi lủi của Thùy Châu, trong lòng cảm thấy thật xót.
Mèo kia đi hai ba bước liền đứng phía trước tượng đá, đen thui một cục, tựa như bóng ma bị ánh nến để sót.
Hoa Túc bình tĩnh nhìn tượng đá một lúc, "Bên trong quả thực có thứ gì, linh hồn ban đầu của tượng đá đã bị ăn hầu như không còn, yêu quỷ đó vào trong thay thế nó, thay nó nhận hương khói, hưởng thụ sự thờ phụng của người phàm, mượn việc này để chống đỡ mây tím ngập đầu."
Dung Ly lui nửa bước, tay nắm chặt Họa Túy, thầm nghĩ không chừng mỗi người trong Chu phủ đều đã dâng hương cho tượng đá, những gì nó được cung phụng, không biết đã nhiều bao nhiêu.
Hoa Túc không sợ, vẫn đứng trước tượng đá, nói tiếp: "Sở dĩ tượng đá này bị vỡ ra, hoàn toàn không phải vì ngăn tai họa cho con người, mà là vì yêu quỷ ở bên trong bị mây tím của Hoàng Thành làm kinh sợ."
Chu Thanh Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Xem ra tượng đá này thật sự linh thiêng, lúc trước ta đặt nó ở trong sân, chẳng hiểu sao, tượng đá lại bị nứt nẻ như đồng ruộng thiếu nước, lần nào dùng khăn ướt chà lau cũng không được, ta nghĩ tới nghĩ lui, sai người chuyển tượng đá vào nơi này, sau đó mới tốt hơn một chút, cũng không biết là vì sao, hỏi Trương đại nhân, Trương đại nhân cũng không biết, chỉ nói sau khi nó biến thành gương mặt hung dữ, xác thật có một đoạn thời gian đặt ở bên ngoài bị nứt nẻ, có lẽ do bên ngoài quá lạnh."
Dung Ly cẩn thận lắng nghe, thầm nghĩ đầu phải vì lạnh hay không, rõ ràng là không thể gặp ánh nắng, khá tương tự với quỷ quái, ăn linh hồn của tượng đá, hay nó thật sự là quỷ?

Nếu là quỷ tầm thường còn dễ đối phó, mong rằng đừng đến từ Thương Minh Thành.
Mèo đứng trước tượng đá xoay người đi, "Không nhìn ra là con quỷ nào, nhưng chắc hẳn cảnh giới chẳng cao bao nhiêu, còn phải mượn linh hồn tượng đá cùng vận may của người khác mới có thể ngăn cản mây tím, xem ra không phải mặt hàng lợi hại gì."
Lời này mang vài phần khinh thường, rõ ràng tu vi của quỷ này cũng đã giảm xuống rất nhiều, đâu tốt hơn chỗ nào.
Dung Ly có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trước mặt một đám người thế này, làm sao cũng không dám nói ra, nghĩ đến việc Chu Thanh Lâm bị mượn vận may, ngược lại hỏi: "Mấy ngày nay đại nhân đều tới dâng hương sao?"
Chu Thanh Lâm gật đầu: "Đúng vậy, một ngày phải tới ba lần, tâm thành ắt linh."
Hoa Túc cười nhạt, "Tới thường xuyên như thế, sợ là vận may bị mượn cũng không ý thức được, tượng đá thay đổi thành hình dạng hung thần ác sát vậy mà vẫn dám thờ ở trong nhà, thật sự không biết sợ.

Nhưng thế gian cũng có nhiều người thờ phụng tà ám, tà ám không thể tùy tiện thờ phụng, ngươi thờ nó, nếu nó vui vẻ, có lẽ sẽ cho một chút ân huệ, nhưng......"
Nàng ấy tạm ngừng, không mặn không nhạt nói tiếp: "Một khi nó không vui, liền sẽ phản lại, giống như Chu Thanh Lâm bị mượn vận may vậy.

Có tà ám mượn đi không nhiều, cùng lắm chỉ khiến người gặp một ít đen đủi, nhưng nếu vận may bị mượn hết tất cả thì sẽ rước lấy họa sát thân, đáng sợ hơn, e là còn vĩnh viễn không được siêu sinh."
Lòng bàn tay Dung Ly đã đổ mồ hôi, nhìn ánh nến phía xa quá lâu làm hai mắt hơi bị lòa.
Hoa Túc xoay người, linh hoạt phóng qua những ngọn nến ở khắp nơi, đã có thể khống chế thể xác của Thùy Châu một cách thuần thục.

Nàng ấy thấy Dung Ly không lên tiếng, không mấy vui vẻ nói: "Nói với ngươi nhiều như vậy, đó là để sau này ngươi chớ dính phải mấy thứ này, bây giờ ngươi lại thờ ơ."
Lúc này Dung Ly mới khẽ chớp mắt, tỏ vẻ mình nghe thấy được.
Hoa Túc hừ một tiếng, "Biết Đan Tuyền để ý đến Chu lão gia này, trong lòng ngươi cũng lo lắng cho hắn.

Yêu quỷ trốn bên trong đó, ta sẽ tìm cách xua đuổi nó đi, chỉ là......!Nếu nó từ Thương Minh Thành tới, sợ rằng chúng ta không thể ở Hoàng Thành lâu."
Dung Ly đương nhiên biết rõ, có một sẽ có hai, những con quỷ trong Thương Minh Thành chắc chắn sẽ không cô đơn lẻ bóng.
Chu Thanh Lâm tự mình đốt hương, đưa cho phu nhân của hắn, quay đầu lại duỗi tay ra, muốn chia cho Dung Ly và Lâm Thước.
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Hương này không thể dâng."
Nhưng......!Dung Ly cúi mặt, ba nén hương trong tay đã châm lửa, không thể cứ như vậy mà thổi tắt đi.
Chu Thanh Lâm cùng phu nhân cầm hương quỳ xuống, hai mắt nhắm lại, sắp muốn bái lạy, bọn họ mới vừa nhắm mắt, hương trong tay lập tức bị dập tắt, một sợi quỷ khí chậm rãi bay đi chỗ khác.
Dung Ly yên tâm, nhấc làn váy quỳ gối lên đệm hương bồ, trơ mắt nhìn cây hương không lửa.
Hoa Túc trắng trợn táo bạo dùng quỷ khí dập tắt ngọn lửa, vì vậy cho nên, coi như là dâng hương nhưng kỳ thật không có dâng.
Hoa Túc đi đến bên chân nàng, miễn cưỡng nói: "Dâng cho nó, liền sẽ bị mượn vận may, không được dâng."
Cây hương bị đốt đen một đầu, bốn phía đều sáng trưng nên không thấy rõ hương trong tay còn cháy hay không.
Cắm hương vào lò, Chu Thanh Lâm chắp tay thi lễ, "Như thế coi như đã dâng cúng."
Dung Ly nhìn thẳng vào tượng đá, thấy tượng đá không mảy may biến hóa, lúc này mới mỉm cười nói: "Đa tạ đại nhân."
Chu Thanh Lâm giơ tay, "Lão phu nhân, cô nương mời đi bên này, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Mấy người lại đi một lúc, cuối cùng bước ra khỏi hòn non bộ lượn lờ hương khói.
Dung Ly cầm khăn ướt che trước miệng mũi, đưa cho tỳ nữ bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đa tạ."
Bên ngoài, Chu Thanh Lâm và Lâm Thước tán gẫu vài câu.

Nói một hồi, hắn thấy Lâm Thước có vẻ mệt mỏi nên không nhiều lời nữa, chậm rãi đưa người ra ngoài cửa, thấy cỗ kiệu nâng đi xa, mới cùng phu nhân nhà mình trở vào phủ.
Trong kiệu, Lâm Thước nắm tay Dung Ly nói: "Nếu Đan Tuyền......!Không gả cho Dung Trường Đình, sức khỏe có thể tốt hơn một chút, biết đâu cũng có thể phu thê hòa hợp như thế."

Hai mắt bà đỏ bừng, nhìn Dung Ly một lát, lại nói: "Nếu con gả cho người, nhất định phải tìm người tốt."
Mèo nằm trên đầu gối Dung Ly giật giật lỗ tai, chẳng thấy kêu tiếng nào.
Dung Ly lắc đầu: "Con sống một ngày không biết ngày sau, có lẽ đời này sẽ không thành gia."
Trở về Đan gia, Dung Ly vào phòng nghỉ ngơi, mèo nằm trong lòng nàng nhảy lên bàn.
Quỷ khí bốc lên từ trên người Thùy Châu, ngưng tụ thành một nữ tử cao gầy mảnh khảnh, thân mèo mềm nhũn, nghiêng người từ từ ngã xuống.
Hoa Túc nhấc áo đen lên ngồi xuống, gập ngón tay gõ hai cái lên bàn, mèo con nằm hôn mê mê man mở mắt ra.
Thùy Châu mới vừa mở mắt liền thấy đại quỷ áo đen ở trước mặt, toàn thân đều xù lông lên, lúc vừa muốn chạy, chợt phát hiện cái đuôi vòng bên người có chút không thích hợp, nó cúi đầu nhìn, lập tức mở to mắt, không biết sao cái đuôi của mình bị trụi một đoạn.
Hoa Túc cười nhạt.
Mèo con lảo đảo nhảy xuống bàn, meo meo kêu to, nhanh như chớp trốn xuống dưới giường.
Dung Ly muốn nói lại thôi, không biết sao Hoa Túc thích dọa mèo đến vậy, một con mèo đang yên lành, đều phải bị dọa ngất đi.
Hoa Túc đẩy nhẹ bím tóc, nhàn nhạt nói: "Muộn chút ta lại đến Chu phủ một chuyến."
Dung Ly nhỏ giọng hỏi: "Đưa Thùy Châu theo sao?"
Hoa Túc thoáng nhìn dưới giường, chẳng biết mèo kia trốn bao sâu mà không thấy bóng dáng đâu, "Không đưa theo."
Dung Ly khẽ gật đầu, lại hỏi: "Vậy......!Đưa ta theo không?"
Hoa Túc liếc qua, "Thế nào, hôm nay chưa bị dọa đủ?"
Dung Ly không biết nói gì, nàng đâu phải muốn bị dọa, chỉ là không tự mình nhìn thấy yêu quỷ kia bị đuổi đi thì trong lòng không quá yên tâm.
Hoa Túc lạnh mặt, rũ mắt im lặng, nhìn có vẻ thật vô tình, qua một lát, nàng ấy mới nói: "Không phải ta không muốn, là không muốn đưa ngươi vào nguy hiểm, nếu quỷ quái khác thấy ngươi, nhất định giống như thấy bánh trái, hận không thể ăn hồn phách của ngươi, đoạt thân xác của ngươi.

Nếu ngươi là cô hồn dã quỷ, ta có thể tùy tiện giấu ngươi rồi đưa đi, nhưng ngươi không phải, ngươi là người phàm đang sống sờ sờ, ta có thể giấu ngươi ở chỗ nào."
Dung Ly đành phải nói: "Vậy thì thôi, không thể vì đi xem một cái mà khiến hồn của ta bị bắt mất."
Hoa Túc trầm tư một lát, "Đưa ngươi theo cũng được, nhưng phải đợi đến đêm khuya, chờ người trong Chu phủ đều ngủ hết, ta sẽ đưa ngươi đi vào."
Dung Ly mỉm cười, duỗi tay nắm lấy một góc áo choàng của nàng ấy, trong mắt như chứa ngôi sao, sắc mặt ốm yếu rõ rệt, nhưng đôi mắt lại thật sáng ngời.
Hoa Túc dời ánh mắt, "Đều đã đồng ý với ngươi, còn động tay động chân làm gì."
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Chạm vào áo choàng của ngươi một chút cũng không được sao."
Hoa Túc lặng im không lên tiếng.
Chiều hôm lui bước, chân trời chỉ còn ánh trăng lấp lánh, đêm khuya thanh vắng.
Ba nha đầu đều về phòng nghỉ ngơi, trong viện chỉ có cá ở trong ao làm ầm ĩ.
Dung Ly không ngủ, tuy được bọn nha đầu hầu hạ nằm xuống, nhưng mắt vẫn chưa khép lại, mười ngón đặt trên chăn gấm.
Hoa Túc kéo kéo chăn gấm trên người nàng, ngoắc ngón tay một cái, áo lông chồn treo trên bình phong lập tức bị quỷ khí lấy tới.
"Bọn nha đầu của ngươi đều đã ngủ, chờ ngươi mặc xong xiêm y, chúng ta liền đi."
Dung Ly ngồi dậy, mặc xiêm y cùng giày vớ vào, quay đầu hỏi: "Ta nên đi thế nào, ngươi thổi một ngụm quỷ khí đưa ta qua nữa sao."
Rõ ràng là dùng pháp thuật, nghe nàng nói vậy ngược lại như hành vi kỳ quái gì.
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Ta phải ẩn giấu sinh lợi và bóng dáng của ngươi đi, đỡ phải lát nữa thứ trong tượng đá kia dùng người sống như ngươi làm con tin để uy hϊếp ta."
Dung Ly nhỏ giọng hỏi: "Còn có thể dùng ta để uy hϊếp ngươi?"
Nàng nói cực nhẹ, tựa như một vũng nước, róc rách trong vắt..


Bình luận

Truyện đang đọc