TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY

Ngoại trừ hội chùa ở Kỳ An lúc trước, Dung Ly chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy, nói là người nhưng kỳ thật là quỷ.

Quỷ khí ngập trời tựa khói mù, Hoa Túc gạt nó đi, chỉ nháy mắt, quỷ khí vẩn đục lại tràn đến.

Hiện tại vốn chính là trời đông giá rét, hơn nữa Bồng Châu nằm ở phía bắc Đông Châu, tiếng gió gào thét lạnh thấu xương, còn lôi cuốn theo quỷ khí ngập trời khiến cả tòa thành như bị chôn sâu dưới động băng.

Trong đám quỷ hồn không đếm xuể này, không nhìn thấy Dung Tề.

Dung Ly tìm kiếm khắp nơi, không biết do quỷ hồn quá nhiều nên nàng bỏ sót, hay là vì Dung Tề căn bản không ở nơi chôn xác này. Nàng thà rằng...... Dung Tề còn sống, Dung Tề khi còn ở Kỳ An tuy không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày ăn chơi đàng điếm, nhưng chưa từng gây phiền toái cho nàng.

Hoa Túc đột nhiên nói: "Người sống."

Dung Ly sửng sốt, "Chỗ nào đâu."

Hoa Túc nhấc áo đen lên bước qua mặt đất khô cằn. Nàng ấy nâng tay lên, những thi thể chồng chất bị quỷ khí đẩy ra, một người máu me toàn thân bị đè phía dưới, người đó nằm bò bất động, không nhìn ra lồng ngực còn phập phồng hay không, nhìn thoáng qua cũng giống hệt những thi thể khác.

Dung Ly vốn định duỗi tay lật người đó lại, vừa mới thò tay ra liền bị Hoa Túc chụp lấy.

Hoa Túc nắm tay nàng nói: "Lát nữa muốn rửa tay cũng không có chỗ."

Dung Ly thu tay về, thấy một sợi quỷ khí quấn qua thân của người đó, dễ dàng lật lại. Trên mặt người đó đều là vết bẩn, không phải bùn đất thì là vết máu khô lớn.

Đây...... Là Dung Tề!

Dung Ly sững sờ, không dự đoán được sẽ trùng hợp như vậy, thật vất vả mới gặp được một người sống, lại chính là Dung Tề.

Tuy Dung Tề chưa chết nhưng sự sống mờ nhạt, chỉ còn lại một hơi thở, mạch đập cực nhẹ.

"Dung Tề, Dung Tề." Dung Ly cúi người xuống, vốn định duỗi tay vỗ vỗ mặt hắn, nhưng mới vừa đưa ra liền dừng lại, nàng căn bản không biết trên người Dung Tề bị thương chỗ nào, chẳng may...... Nàng duỗi tay một cái liền lấy đi hơi thở còn sót lại của Dung Tề.

Hoa Túc đã quen nhìn sinh tử, sắc mặt thản nhiên, "Nếu không đưa hắn đi y quán, máu của hắn sẽ sắp chảy hết."

Dung Ly ngơ ngác, y quán, ở đây đâu có y quán?

Hoa Túc chỉ về phía xa, "Kim Mân."

Hiện giờ Bồng Châu đã thất thủ, chỉ tới gần Kim Mân còn tính an toàn, nhưng nếu phòng tuyến bị phá vỡ, sợ rằng chiến hỏa sẽ lan tràn qua.

Dung Ly nhìn người nằm dưới chân, "Nhưng ta đưa hắn đến Kim Mân thế nào, khắp thành Bồng Châu đều là người Phu Dư."

"Chẳng lẽ ngươi đã quên ta?" Hoa Túc liếc nhìn.

Dung Ly nào dám làm phiền nàng ấy, quỷ này tốn chút quỷ khí là phải rầm rì nửa ngày, như bị thua thiệt rất nhiều vậy. Nàng mím môi nhìn Hoa Túc, đôi mắt trong sáng chứa đầy mong đợi.

Hoa Túc lập tức muốn thu lại lời vừa nói kia, tuy đã dời mắt đi nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt dừng trên người mình của nha đầu này, miễn cưỡng nói: "Thôi, ta giúp ngươi, không phải giúp hắn."

Dứt lời, quỷ khí trên núi tựa như có linh hồn, cuồn cuộn bay về phía các nàng, khói mù tụ tập, đen nghịt giống mực nước dưới ngòi bút của Họa Túy.

Mắt thấy quỷ khí sắp bay đến đây, Dung Ly nghiêng người muốn chạy, bờ vai đột nhiên nặng xuống vì bị đè lại.

Vị trí các nàng đứng như thành trung tâm của xoáy nước, xung quanh vạn quỷ khóc la, nhưng không một quỷ nào dám tới gần một bước, sợ bị cuốn vào trong đó.

Hoa Túc bình thản vẫy tay, sắc mặt cực kỳ lãnh đạm, trong mắt dường như không có ánh sáng, đen tối u ám.

Quỷ lực vốn chống đỡ hết nổi của Hoa Túc bỗng dưng tăng vọt, mái tóc trắng đen đan xen lại mọc ra vài nhúm tóc bạc, ngay cả vật trang sức trên tóc lẫn Đồng Chu Linh cũng xuất hiện thêm mấy cái. Cuồng phong gào thét, trang sức bạc trên đầu nàng ấy vang leng keng như đang gọi hồn, rung rinh trong gió vô cùng véo von.

Uy áp từ trên đầu ập xuống, như muốn bức bách vạn quỷ quỳ gối phục tùng.

Dung Ly là người phàm, ban đầu không cảm nhận được uy áp này, không ngờ bây giờ lại giống thái sơn đè lên đầu, vai lưng đều nặng trĩu, nàng suýt nữa thở không nổi, nhìn qua bên ngoài quỷ khí khói mù, quỷ quái khắp núi quỳ rạp xuống đất, rõ ràng là bị uy áp cưỡng ép.

"Tu vi của ngươi đã tăng lên rồi?"

Hoa Túc lắc đầu, "Còn sớm."

Dung Ly thở nhẹ một hơi, "Hiện tại đã đến Bồng Châu, tội gì không tu lại được."

Hoa Túc cười nhạt, bím tóc rời rạc phập phồng trong gió, "Thế nào, nếu tu vi của ta khôi phục, ngươi còn muốn ta giúp những người phàm này?"

Dung Ly im lặng, tự biết không nên.

Hoa Túc không hề bực bội, bình tĩnh nói: "Nếu ta giúp Đông Châu, vậy ai sẽ giúp Phu Dư, tuy số mạng của người phàm đã sớm được viết trong Sổ Sinh Tử, nhưng không phải không thể sửa, có điều nếu muốn sửa thì chỉ có thể dựa vào chính bọn họ, nếu người khác muốn nhúng tay sẽ bị dính nhân quả nghiệp chướng, muôn vàn nghiệp nợ của người khác sẽ ập xuống người mình, cho dù có khả năng thông thiên cũng không thể chịu nổi."

Dung Ly ngẩn ra, "Những nghiệp chướng đó không thể thoát khỏi sao?"

"Khi nào trả hết, mới có thể thoát khỏi." Hoa Túc nói.

Dung Ly nhíu mày, nhớ tới lời nói của đạo sĩ trên núi Bàn Dượng lúc trước, Động Hành Quân bị nhân quả nghiệp chướng quấn thân, đỏ rực như máu, rõ ràng là một Tán Tiên, sao lại rước lấy cả người nhân quả như thế.

Bên trong có lẽ là có hiểu lầm gì đó, một Tán Tiên tu Vô Tình pháp, vô tâm vô tình, không vui không giận, tại sao lại sinh ra ý nghĩ hại người hại quỷ, nghiệp chướng rước lấy từ đâu.

Nàng mím môi, "Nhưng lúc trước ngươi nói, trên người U Minh Tôn cũng có nghiệp chướng, nhưng sau đó không biết đã đi nơi nào, chẳng lẽ hắn đã trả hết, trả dễ dàng như vậy sao." Sắc mặt Hoa Túc trầm xuống, "Có lẽ hắn đã đi đường ngang ngõ tắt gì rồi."

Dung Ly dò hỏi: "Nếu đầu thai một lần nữa, có thể tẩy hết nghiệp chướng không."

Hoa Túc vẫn chưa nghĩ nhiều, lãnh đạm nói: "Người bình thường thì nghiệp của kiếp trước vẫn còn ở kiếp này, cũng có kẻ không chịu chờ đến kiếp sau trả lại, sẽ uống Vong Xuyên qua luyện ngục, tẩy rửa tội ác, có thể nói là vô cùng khốn khổ, nếu nghiệp chướng quá nặng, e rằng sẽ tan thành mây khói."

Dung Ly đang suy nghĩ say sưa, quỷ khí xung quanh đã tràn đến gần nàng, thoáng chốc thân thể giống như bay phất phơ, hai chân đạp trên không trung, chờ quỷ khí tan đi, trước mắt đâu còn là sườn núi Giác Ngõa.

Trên đường vắng vẻ, không có người lui tới.

Cửa kẽo kẹt vang lên, tiểu cô nương từ trong phòng đi ra kinh ngạc kêu một tiếng, vội vàng hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

Tiểu cô nương chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó quay vào trong phòng gọi to, "Gia gia, nơi này có người chảy máu!"

Trong phòng phát ra tiếng mạnh mẽ đáp lại, "Người tuyết* cái gì, tuyết đã sớm tan hết, mau chóng uống ít thuốc đi, chẳng lẽ bị bệnh rồi."

(* Huyết [Xuè] và tuyết [xuě]: hai chữ này đọc gần giống nhau.)

Tiểu cô nương giậm chân, lại nói: "Là một người chảy đầy máu, còn có một cô nương đi cùng, gia gia người mau tới đây."

Dung Ly ngẩng đầu lên thấy trên cánh cửa cắm một lá cờ, trên cờ thêu một chữ "Y", nàng chớp chớp mắt, không ngờ bị Hoa Túc đưa đến trước y quán.

Hoa Túc đứng dưới mái hiên, kéo cao áo choàng đen lên rồi vén tay áo ở bên trong ra một chút, cẩn thận xem xét thần chú trên vạt áo.

Tiểu cô nương kêu gào một lúc, bên trong rốt cuộc có một ông lão đi ra, ông lão vừa cúi mặt nhìn, vội vã nói: "Mau nâng hắn vào trong, ai da sao bị thương đến mức này, lát nữa ngươi đi lấy đồ tới đây, đừng để hắn chết ở cửa nhà chúng ta, đỡ phải người khác nói y thuật của chúng ta không tốt."

Mấy học đồ mặc áo bố từ trong phòng gấp gáp chạy ra nâng Dung Tề vào.

Dung Ly đi theo vào phòng, thấy mấy người này dường như đã nhìn nhiều thành quen, hỏi cũng không hỏi, trực tiếp xé mở quần áo của Dung Tề, xem xét miệng vết thương.

Ông lão tặc lưỡi nói: "Đưa dao cho ta, người này chắc chỉ còn lại một hơi thở, miệng vết thương đều thối rữa, các ngươi ai lau mặt cho hắn đi, mặt đầy máu làm ta nhìn mà run tay."

Tiểu cô nương vừa rồi bưng nước ấm tới, vắt khăn lau mặt cho Dung Tề, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, các ngươi từ Bồng Châu tới sao, vị công tử này là......"

"Đệ đệ." Dung Ly nói.

Tiểu cô nương gật đầu, "Trong khoảng thời gian này y quán của chúng ta nhận rất nhiều người bị thương, tất cả đều từ Bồng Châu đến đây."

Đang xoa mặt, nàng ấy khẽ ai nha một tiếng, "Công tử này trông khá tuấn tú, quả thật là người một nhà, nhìn cô nương xinh đẹp, không ngờ công tử này cũng khôi ngô như vậy."

Nàng ấy tạm ngừng, lại nói: "Cô nương đừng sợ, ông nội của ta có y thuật cao minh, còn có thể cải tử hoàn sinh, qua mấy ngày nhất định công tử sẽ dồi dào sinh khí!"

Hoa Túc ngước mắt, "Cải tử hoàn sinh, người phàm thật dám nghĩ."

Dung Ly không biết tiểu cô nương đang khoa trương, hay bọn họ thật sự có bản lĩnh này, lắc đầu nói: "Hắn có thể mở mắt là được rồi."

Tiểu cô nương căn bản không sợ, dường như bọn họ thật sự có thể cứu sống người chết, nhẹ nhàng nói: "Vị công tử này thật đẹp, ta hiếm khi nhìn thấy người đẹp như vậy ở Kim Mân, đáng tiếc ta đã có hôn ước từ nhỏ, nếu không chắc hẳn phải đưa túi thơm đựng hoa mai vàng vào tết Đông Nguyên cho hắn."

"Túi thơm tết Đông Nguyên?" Dung Ly nghi hoặc.

Tiểu cô nương hơi kinh ngạc, "Không phải cô nương từ Bồng Châu tới sao, sao lại không biết tết Đông Nguyên, đó là ngày tuyết rơi đầu tiên sau khi vào mùa đông, ngày ấy bẻ cành hoa mai bỏ vào túi thơm rồi đưa nó cho người mình ái mộ, ý nghĩa là muốn cùng hắn bạc đầu giai lão."

Nam tử đang hơ nóng kim châm ở bên cạnh than một tiếng, "Ta còn tưởng nàng không nhớ chuyện hôn ước từ nhỏ."

Tiểu cô nương cười, "Ai nha, sao có thể bỏ rơi chàng, ngoại trừ ta ra sợ là không ai muốn chàng, chân tay vụng về, hơ cái châm cũng không tốt, nhưng các cô nương Kim Mân chúng ta không dễ chọc, nếu để ta biết chàng lén làm gì khiến ta không vui, ta sẽ lập tức quay đầu đưa túi thơm ngày ấy cho người khác."

Nam tử ấm ức: "Vì sao nàng không đưa cho ta."

Cô nương liếc hắn: "Hôm đó chàng đã quên tết Đông Nguyên, còn muốn ta đối tốt với chàng sao?"

Đây là lần đầu tiên Dung Ly biết đến tết Đông Nguyên, không ngờ các cô nương Kim Mân thẳng thắn thản nhiên như vậy, túi thơm bày tỏ tình yêu nói đưa liền đưa, không hề nhập nhằng.

Hoa Túc chợt mở miệng: "Trận tuyết đầu tiên bắt đầu mùa đông đã qua lâu rồi, không biết cành mai trong túi thơm đã héo thành cái dạng gì."

Dung Ly suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng.

Ông lão huyên thuyên nãy giờ lại trầm mặc, đang nghiêm túc rửa sạch miệng vết thương cho Dung Tề.

Tiểu cô nương nói: "Vào thời gian này, nơi có thể ở trong Kim Mân đã đầy ắp người, ngay cả chùa miếu cũng chen chúc, không biết cô nương có nơi để đi hay chưa?"

Dung Ly gật đầu: "Có."

Tiểu cô nương hỏi tiếp: "Có xa không vậy, nhìn công tử bị thương nặng, sợ là không đi đường xa được."

Dung Ly trầm tư một lát, thật ra không xa, chỉ là không thể mang theo Dung Tề.

Ông lão đột nhiên nói: "Nếu không có nơi để đi thì cũng có thể ở tạm trong y quán vài ngày, vừa lúc vị công tử này bị thương nặng, cần phải chú ý đổi thuốc mấy hôm."

Hoa Túc khoanh tay đứng bên cạnh, không quan tâm người đang nằm sống hay chết, "Chuyện này ngươi chớ nhúng tay vào, chờ hắn tỉnh lại, hắn sẽ biết bản thân mình nên làm thế nào, nếu thông minh chút thì tự đến quan phủ nói rõ ràng mọi chuyện."

Dung Ly gật đầu, nhẹ nhàng hít thở một hơi, nói với tiểu cô nương: "Ta đi ra ngoài hít thở một chút, vết thương của Tề nhi...... Làm phiền các ngươi."

Tiểu cô nương đã gặp quá nhiều người từ Bồng Châu tới, đều cửa nát nhà tan, điều này đâu dễ dàng chấp nhận, nhưng cô nương này quá sạch sẽ, ngoại trừ mép giày cùng góc váy bị dính chút máu và bùn đất. Nàng ấy gật đầu, "Ngươi cứ việc yên tâm, có gia gia ở đây, công tử tuyệt đối sẽ không có việc gì."

Dung Ly xoay lưng ra khỏi y quán, đặt túi tiền lên thùng gỗ có nắp đậy ở ngoài cửa.

Hoa Túc đi theo, "Hắn có số mệnh của mình, xem dương thọ còn dài, chưa dễ chết được."

Dung Ly dừng bước chân, nếu là kiếp trước thì Dung Tề đã sớm chết rồi, chẳng lẽ bởi vì nàng may mắn sống lại nên tử vi của Dung gia thay đổi, số mệnh của Dung Tề cũng thay đổi?

Kiếp trước người tốt không được chết già, kiếp này tuy cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng ác nhân đã nhận hậu quả xấu.

Tiểu cô nương trong y quán kia đợi một hồi không thấy Dung Ly trở về, nghĩ đến dáng vẻ nàng gầy yếu, sợ nàng té xỉu ở ngoài cửa nên vội vàng chạy ra xem, lại thấy ngoài cửa không một bóng người, lúc kinh ngạc quay đầu lại, chợt liếc mắt nhìn thấy trên thùng gỗ có đặt thứ gì.

Nàng ấy nhìn kỹ và thấy đó là một túi tiền, cầm lên mới phát hiện túi tiền nặng trĩu, dường như bên trong có khá nhiều thứ, lại nhìn túi tiền được thêu tinh xảo, không phải là vật liệu mà người bình thường dùng được, nghi hoặc kéo dây ra nhìn vào.

Túi tiền tràn đầy bạc vụn, trong đó còn có một ít vàng cùng ngọc châu.

Tiểu cô nương thoáng ngẩn ngơ, chạy ra hô to: "Cô nương ——"

Chạy đến đầu đường lớn cũng không tìm được người, nàng ấy đành phải trở về y quán, sốt ruột nói: "Gia gia, hình như cô nương kia để lại túi tiền này."

Ông lão đang băng bó miệng vết thương cho Dung Tề, "Vị cô nương kia đâu?"

"Không tìm ra." Tiểu cô nương nói.

Tay của ông lão khựng lại, "Các ngươi đến xem, trông công tử này có phải hơi...... Quen mặt."

Tiểu cô nương thò đầu đến cẩn thận nhìn, "Có lẽ đã gặp ở đâu."

Một học đồ vỗ đầu một cái, "Là bức tranh dán trên cửa quan phủ sao, bộ dáng trông có vẻ giống công tử này nha!"

Tiểu cô nương sửng sốt, "Không phải thật sự là hắn chứ, ta nghe người khác nói, người trong tranh hình như thông đồng với kẻ địch bên ngoài."

Ông lão nhíu mày, "Nếu thông đồng với địch tại sao cả người đầy máu, còn trốn về Đông Châu, chẳng lẽ người Phu Dư lật lọng?"

Tiểu cô nương lúng ta lúng túng: "Vậy chúng ta nên cứu hay không."

Ông lão chần chừ một lúc, "Cứu, việc này trước không cần để lộ ra, chờ hắn tỉnh dậy rồi tính toán."

Ra khỏi Kim Mân, Dung Ly đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên vù vù, vốn tưởng mình bị mệt đến ù tai, nhưng lắng nghe lại phát giác tiếng vang bên tai...... Là tiếng nước.

Tựa như tiếng nước đập vào, còn như có thứ gì đang hát.

Sau khi nghe rõ tiếng nước, nàng lại cảm thấy trên đầu đau nhức giống bị giáng một gậy vào đầu, cơn đau này như khắc vào xương cốt, thỉnh thoảng nảy lên trong tâm trí khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Hoa Túc thấy nàng đứng bất động, nhíu mày hỏi: "Luyến tiếc? Dù sao cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được."

Dung Ly lắc đầu, giơ tay ôm đầu, xương sọ nhức vô cùng, đầu óc nặng nề choáng váng còn hơi buồn nôn. Sắc mặt nàng trắng bệch, lảo đảo muốn ngã, duỗi tay nắm lấy áo choàng của Hoa Túc, cả buổi nói không nên lời.

Hoa Túc rũ mắt, nhíu chặt mày, vội vàng lấy mảnh vảy nóng rực ra lần nữa, mảnh vảy cháy đỏ trông như quả cầu nhỏ bằng ngón tay cái.

Nàng ấy tê một tiếng, lúc trước rõ ràng còn thản nhiên, hiện tại lại bị bỏng, không biết Xích Huyết Hồng Long trốn ở nơi nào.

Bàn tay nắm một góc áo đen của Dung Ly cũng trở nên trắng bệch, nghiêng qua dựa cả người vào.

Hoa Túc khép năm ngón tay lại, bỏ mảnh vảy vào lòng bàn tay, nhìn về phía xa, vẻ mặt lạnh băng.

Khắp nơi đều đóng chặt cửa phòng, trên đường không một bóng người, càng miễn bàn đến Xích Huyết Hồng Long.

Dung Ly bất giác cảm thấy bên tai có ai đang nói, nhưng tiếng nói kia mơ hồ không rõ. Nàng chóng mặt vô cùng, căn bản không nghe rõ nói cái gì, vô lực dựa vào Hoa Túc, nhỏ giọng hỏi: "Có phải Xích Huyết Hồng Long tới không."

Hoa Túc gật đầu, mặt lạnh như sương giá, "Cá ở cống ngầm cũng chưa trốn được như nó."

Dung Ly buông áo choàng đang nắm ra, ngược lại đặt tay lên cánh tay của Hoa Túc, "Có phải nàng ấy vì ta mà đến không, ta luôn cảm thấy nàng ấy muốn dẫn ta đi."

Hoa Túc liếc mắt nhìn nàng, "Vậy ngươi muốn đi với nó sao?"

Dung Ly mệt mỏi, chẳng cần nghĩ ngợi liền nói: "Không muốn."

Có lẽ nàng đã đoán được điều gì nhưng không muốn thừa nhận, ít nhất bây giờ sẽ không nhận, đỡ cho quỷ này và nàng vung tay đánh nhau.

Hoa Túc nghe nàng nói vậy, khẽ xùy một tiếng, "Vậy thì không đi, nếu nó dám xuất hiện, ta nhất định phải cạo hết vảy của nó."

Dung Ly chớp chớp mắt, bóng đen phản chiếu trong đáy mắt cũng run lên, nhẹ nhàng đáp lời. Nàng là người phàm, vốn nên cảm thấy quỷ này hung tàn, nhưng bây giờ nghe vậy cũng không sợ một chút nào.

Quỷ khí vừa bắt được trên sườn núi Giác Ngõa đã bị Hoa Túc sử dụng, hiện tại dù tu vi của Hoa Túc chưa khôi phục, nhưng cũng không thiếu quỷ lực.

Hoa Túc vê quỷ khí giữa hai ngón tay, "Khi quay trở về Bồng Châu, sợ rằng mấy ngày sau ta không rảnh lo cho ngươi."

"Không sao." Dung Ly vẫn cảm thấy choáng váng đầu, có lẽ Xích Huyết Hồng Long đang đuổi theo, không biết đang nhắc mãi cái gì bên tai nàng.

Nàng trầm mặc một lát mới hỏi: "Ngươi không nghe thấy âm thanh gì sao."

"Âm thanh gì?" Hoa Túc hỏi.

Dung Ly suy nghĩ, "Tiếng nước, còn có người đang lải nhải bên tai."

Hoa Túc lập tức lạnh mặt, giơ tay chạm vào giữa mày nàng, rót hàn khí vào trong gột rửa thần chí của nàng.

Thần chí của Dung Ly được thư thái, âm thanh hỗn loạn bên tai lập tức biến mất hầu như không còn, nàng thở một hơi dài, "Vì sao chỉ một mình ta nghe thấy được?"

Hoa Túc nhẹ a một tiếng, "Vảy kia đi theo hồn, tuy đã lấy xác ra khỏi người của ngươi, nhưng linh hồn vẫn còn."

Dung Ly tưởng rằng lấy ra thì đã hết, không ngờ chưa lấy hết sạch sẽ.

Hoa Túc nhìn chung quanh một vòng, thấy Xích Huyết Hồng Long không ra cũng chẳng hề sốt ruột đi tìm, như suy tư gì mà thoáng nhìn qua Dung Ly, nhàn nhạt nói: "Nó đi theo thì để nó đi."

Quỷ khí tàn phá bừa bãi, quay lại sườn núi Giác Ngõa, Hoa Túc ngồi xếp bằng giữa không trung, áo đen phập phồng trong gió, mái tóc hai màu trắng đen bị thổi đến rối tung xõa ra.

Dung Ly ngồi xuống một chỗ tương đối sạch sẽ ở bên cạnh, ôm mèo ủ rũ trong vạt áo ra, lấy chút cá khô trong túi đút cho nó.

Thùy Châu thấy cá, hai mắt liền sáng lên, vừa ăn vừa ừng ực hừ hừ, móng vuốt đáp nhẹ trên áo lông chồn của Dung Ly.

Sau khi nhập định, sợ là một hồi Hoa Túc không thể mở mắt, ngay cả âm thanh bên ngoài cũng chẳng nghe thấy.

Dung Ly ngồi đến hơi mệt mỏi, không biết mình phải ngồi ở đây bao lâu, nếu người Phu Dư tới bất ngờ thì phải làm thế nào. Nàng bỗng nhiên cảm thấy hoang mang, cảm thấy Hoa Túc không nên để nàng ở bên cạnh rồi mặc kệ.

Quỷ này nói năng chua ngoa nhưng từ trước đến nay đều khẩu thị tâm phi*, đâu giống hôm nay, vẻ miễn cưỡng cũng chưa lộ ra, nhắm mắt lại liền không quan tâm nữa.

(*Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.)

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiếng nước lại truyền bên tai, âm thanh mơ hồ vang lên lần nữa.

Dung Ly quay phắt lại, vội nhét Thùy Châu vào trong áo lông chồn, khi muốn đứng lên lại chóng mặt vô cùng, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Nàng đứng vững vàng, nhìn thấy bầu trời ở phía xa giống bị thiêu đỏ, tựa như hoàng hôn buông xuống.

Nhưng hiện tại từ đâu ra hoàng hôn, canh giờ rõ ràng vẫn còn rất sớm.

Trên mây như lửa trời, một vòng đỏ chói lọi rơi xuống đất.

Xích Huyết Hồng Long chưa hiện hình nhưng tiếng hát khẽ bên tai đã trở nên rõ ràng, đọc chính là: "Trăm triều về xuyên, tinh thần vô lượng, ta chủ sinh diệt còn nguyên"*

(*Trăm sông đổ về một biển, tinh thần vô tận, sinh tử của ta trở lại nguyên trạng.)

Dung Ly đột nhiên sáng tỏ vì sao Hoa Túc vội vã nhập định như vậy, thậm chí không dùng thuật để bảo vệ nàng, nhập định là giả, đưa Xích Huyết Hồng Long tới mới là thật.

Bình luận

Truyện đang đọc