TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 3 Sao không thể buông bỏ hận thù.

Cửa bị đẩy ra thật cẩn thận, gió lạnh phần phật quát vào phòng, thổi tan làn khói nhẹ bốc lên từ lò sưởi chân, cực giống người nằm trong phòng, không nhịn được thổi một cái, cuộc đời bạc mệnh này có thể bị quỷ vô thường câu đi chỉ bằng một cơn gió.

Dung Ly nằm trên giường, mỏng manh tựa như một tờ giấy, xương cổ tay nhỏ nhỏ gầy gầy lộ ra ngoài chăn gấm, dây lụa đỏ trên đầu chưa tháo, thấp thoáng ẩn hiện giữa mái tóc đen uốn lượn.


Thật sự là một mỹ nhân, vừa trắng vừa mảnh mai, dù trông không có sức sống, nhưng nhìn xem một cái cũng đủ khiến lòng người kinh hãi.

Đúng vậy, là kinh hãi mà không phải mềm lòng, bộ dáng của nàng lớn lên quá mỹ lệ, sắc mặt tái nhợt bao nhiêu thì mắt và mày lại càng thêm nồng đậm rực rỡ bấy nhiêu.

Dung Trường Đình đi vào, phía sau là Mông Nguyên cùng Tứ phu nhân Tự Chiêu, còn có quản gia cùng hai tỳ nữ. Hắn bỗng dừng bước chân khi vào trong phòng, ánh mắt tức giận bừng bừng, còn hơi khó có thể tin, rõ ràng là không tin con gái nhà mình lại ở tại nơi như thế này.

Hắn suýt nữa thở không ra hơi, vốn định lên tiếng mắng to, nhưng nhìn thấy Dung Ly lẳng lặng nằm, không thể không nuốt xuống, sợ dọa đến con gái mềm yếu của mình.

Tỳ nữ đi theo phía sau vội vàng đóng cửa, thình lình run run một chút, nha đầu như nàng cũng cảm thấy lạnh, huống chi là Đại cô nương vốn nên được nâng trong lòng bàn tay.


Trúc viện là nơi duy nhất trong Dung phủ chưa đào địa long*, rét đậm vừa đến, lạnh lẽo như bị chôn dưới hầm băng.

(*Giống hệ thống sưởi sàn.)

Dung Ly nghe tiếng ngồi dậy, mặt trắng giống đồ tang, nhưng đầu tóc phía sau người lại đen như vẩy mực, ngay cả hàng lông mi mấp máy cũng dày và đen, con ngươi trong sáng kia vừa chuyển động, nhìn qua Dung Trường Đình, trong mắt thế mà lộ ra vài phần tủi thân, đôi môi nhợt nhạt hơi run lên, nói: "Cha."

Dung Trường Đình làm sao không đau lòng, chỉ xuống dưới nói: "Ta rời khỏi phủ chỉ ba tháng, các ngươi đã đối xử với nàng như vậy?"

Mông Nguyên nào dám nói chuyện, nàng ta nắm chiếc khăn tay, nhìn thoáng qua Tự Chiêu, thấy Tự Chiêu đang bình tĩnh nhìn lão gia, một thái độ không liên quan đến mình.

"Chớ trách tam nương cùng tứ nương, là Ly nhi muốn dọn qua đây." Dung Ly nhẹ giọng mở miệng, tóc mảnh dài rũ trước người, hai cổ tay chống đỡ nhìn sắp không chịu đựng nổi.


"Nếu có ấm ức cứ việc sai người báo tin cho cha, cần gì phải thiệt thòi bản thân như vậy!" Dung Trường Đình đi lên trước, muốn vỗ đầu tóc Dung Ly, tay mới vừa duỗi tới trước lại cứng đờ thu về.

Dung Ly ngước mắt, ánh mắt lướt qua Dung Trường Đình, nhìn về phía quỷ phụ trong phòng.

Nhị phu nhân đã đứng lên, đang đứng bất động trước mặt Mông Nguyên, một bàn tay đặt lên vai Mông Nguyên.

Mông Nguyên sao có thể nhìn thấy quỷ phụ này, chỉ cảm giác vai trái đột nhiên nặng nề, hình như có chút đau nhức, không khỏi cử động bờ vai.

Dung Ly yếu ớt nói: "Là nghe sư phụ Thượng Lương nói, Trúc viện này yên tĩnh dưỡng thần, còn có thể trừ tà, Ly nhi chuyển đến đây biết đâu có thể thêm mấy năm tuổi thọ."

Nàng vừa dứt lời, cả người Mông Nguyên run lên một cái.

"Hồ nháo!" Dung Trường Đình quát lớn một tiếng, "Đạo sĩ Thượng Lương này là do ai mời đến?"
Dung Ly nhìn qua hai vị phu nhân, ánh mắt linh hoạt khẽ liếc sang hai bên trái phải, sau đó lông tơ dựng thẳng nhìn chằm chằm phía sau lưng Mông Nguyên. Mắt nàng cong lên, nhẹ giọng nói: "Tam nương có lòng tốt, thay Ly nhi đi đến Thượng Lương xin xăm, thuận tiện còn mời sư phụ tới phủ."

Mông Nguyên nghe xong chỉ cảm thấy bờ vai càng lúc càng nặng, khí lạnh thấu xương kia còn len thẳng vào trong thân thể, nàng ta vội vàng nói: "Hôm trước ta còn khuyên Ly nhi, nhưng nàng không chịu nghe, càng muốn ở tại đây."

Dung Trường Đình giận mà không thể nói.

"Nào dự đoán được rét đậm đợt này lạnh đến vậy, lạnh khiến đầu óc của ta đều đóng băng, gần đây thân thể cũng càng suy yếu hơn, còn tưởng rằng không đợi được cha trở về, tam nương khuyên hay chưa khuyên, cũng...... Không nhớ rõ lắm." Dung Ly ngẩng đầu nhìn Dung Trường Đình, thật sự đáng thương.
Mông Nguyên nhìn như thấy quỷ, không biết Đại cô nương này có thể nói được như vậy từ khi nào, đả kích ngấm ngầm hay công khai, toàn đâm chọc lên người nàng ta.

Tự Chiêu che môi cười khẽ, "Lão gia đã trở về là tốt rồi, cũng có thể khuyên Ly nhi quay lại Lan viện, có điều phòng trống trong Lan viện không nhiều lắm, căn phòng lúc trước kia ......"

Không chờ tứ nương nói hết lời, Dung Ly đã nói: "Lúc trước mưa rơi một trận, phòng của tam nương bị gió thổi tung mái ngói, tôi tớ nói trong khoảng nữa giờ không thể sửa chữa xong, Ly nhi liền khuyên tam nương tạm thời dọn qua đó."

"Ta trái lại không biết, ta rời phủ này ba tháng, ngay cả mái ngói mà người trong phủ cũng không sửa được." Dung Trường Đình quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Mông Nguyên.

Mông Nguyên đột nhiên cúi đầu, không biết trên vai bị cái gì đè ép, thân nàng ta nghiêng qua bên liền ngã xuống đất, bùm một tiếng, giống như quỳ xuống tạ tội.
"Sao bị dọa đến mức này, chẳng lẽ ta là sài lang hổ báo gì, hay nàng đã sai bảo tôi tớ không sửa lại mái ngói, ở Lan viện không chịu đi?" Dung Trường Đình cúi mặt nhìn nàng ta, tức giận đến giơ tay đỡ trán.

Một đường đi xóc nảy, hắn vốn chưa được nghỉ ngơi, trở về lại thấy những chuyện này, thật khiến hắn...... Đau đầu chóng mặt.

Mông Nguyên gian nan đứng lên, ít nhiều cũng có chút chật vật.

"Lão gia!" Tự Chiêu vội vàng đỡ lấy, nói: "Trận mưa này không phải mới vừa tạnh, gió lạnh thổi quát lên, thật sự không dễ sửa chữa, không thể trách Tam phu nhân được, người ta nói hòa khí sinh tài*, lão gia chớ tức giận."

(* Thành ngữ: hòa nhã làm cho bạn giàu có.)

"Cha đừng giận, Ly nhi dọn về là được." Dung Ly lại ho nhẹ một tiếng, hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc mới nói: "Hình như trong Lan viện còn gian phòng trống, tuy hơi nhỏ, nhưng cũng đủ cho một người ở, không bằng Ly nhi dọn đến căn phòng kia đi."
"Mai viện đâu, ta nhớ rõ Mai viện còn phòng." Dung Trường Đình nhíu mày.

"Nếu thật sự muốn dọn, Ly nhi vẫn là muốn dọn về Lan viện." Dung Ly giơ tay vén tóc rũ bên má ra sau tai, "Hơn nữa Ly nhi cũng chưa chắc có thể ở trong phủ được lâu, đáng tiếc thân thể Ly nhi sinh ra đã yếu ớt, đoán số mệnh nói là sống không quá 28, hiện giờ thật vất vả mới qua bích ngọc niên hoa*."

(* Cách gọi tuổi 16 của các cô gái thời cổ đại.)

Nàng nói chuyện nhẹ nhàng, nói một đoạn dài này giống như muốn tắt thở, thở hổn hển một chút, sau đó mới nói tiếp: "Cô nương nhà khác từ khi ra đời sẽ trồng cây long não ở trong sân, cây long não mọc ra ngoài tường nhà, cũng là lúc phải gả chồng, Ly nhi bạc mệnh ít phúc, khi ra đời cũng không trồng cây long não."

Dung Ly ngừng lại một lát, nhìn qua Mông Nguyên, "May mà tam nương nhớ đến chung thân đại sự của Ly nhi, có lẽ đã chọn một gia đình tốt thay cho Ly nhi rồi."
Kiếp trước không phải là như thế sao, suýt nữa bị gả cho tên ăn chơi trác táng sa vào ngũ thạch tán*, tên ăn chơi trác táng kia thấy nàng không nghe theo, liền tìm người đánh chết nàng.

(*Ngũ thạch tán là phương thuốc bắt nguồn từ người Hán. Phương thuốc lưu truyền đến ngày nay là thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, lưu huỳnh, hồng ngọc. Dược tính khô nóng, uống vào khiến toàn thân nóng lên, sinh ra mê hoặc ngắn hạn.)

Khi ấy phân đội ở Bồng Châu xảy ra chuyện, Dung Trường Đình đuổi qua bên đó, Mông Nguyên vứt xác nàng ở ngoại thành, còn nói nàng bị một tên ăn mày cưỡиɠ ɦϊếp.

"Tuy hàng năm ta không ở trong phủ, nhưng việc trong Dung phủ, các ngươi cũng nên biết là do ai làm chủ." Dung Trường Đình đẩy Tự Chiêu ra, tức giận nói với Mông Nguyên: "Ta muốn Ly nhi ở trong nhà bình an vui vẻ, nàng thì ngược lại, không khuyên trở về Lan viện đã đành, còn muốn đẩy người ra khỏi phủ?"
"Lão gia, ta, ta không phải vì thấy Ly nhi đã đến tuổi gả chồng sao." Mông Nguyên nghiêng vai, ngay cả đứng cũng vất vả, "Nếu Đại cô nương của Dung phủ vẫn luôn chưa gả, người khác coi Dung gia chúng ta thế nào?"

"Chỉ là nhanh mồm nhanh miệng một chút mà thôi, nếu người khác không xem trọng, nàng có thể bị rơi đầu hay sao?" Dung Trường Đình cả giận hừ một tiếng.

"Cha chớ trách, tam nương cũng là vì tốt cho Ly nhi, hiện tại trong bụng tam nương còn mang thai đệ đệ, cha đừng nên làm tiểu đệ sợ." Dung Ly dẫm hai chân trắng nõn lên giày thêu, lại chầm chậm nói: "Ly nhi dọn về là được, tứ nương nói đúng, hòa khí sinh tài, việc nhỏ này có gì phải tức giận."

Dung Trường Đình đưa mắt ra hiệu cho gã sai vặt phía sau, "Đi quét tước phòng trống trong Lan viện, thuận tiện mở địa long lên."
Gã sai vặt đáp lời, cụp mi rũ mắt lui đi.

Dung Ly mang giày và tất xong, tay vừa nhấc, Tiểu Phù liền đi tới, nâng đỡ bàn tay nàng.

"Không đề cập tới việc trước kia ở Trúc viện, nơi này lạnh như thế, cũng không biết ngươi ở đây thế nào." Dung Trường Đình thở dài một tiếng, đầu ù ù vang lên, đợi bình tĩnh một chút, mới nhớ tới lời Dung Ly vừa nói.

Hắn kinh ngạc quay đầu lại, thoáng nhíu mày, nhìn Mông Nguyên nói: "Trong bụng nàng......"

"Đây là phúc khí của Dung phủ chúng ta." Mông Nguyên vội vàng nói.

Dung Ly cười thầm trong lòng, ngoài miệng nói: "Lúc trước những đạo sĩ đó còn nói ta không có ngũ đệ, thật là trợn mắt nói dối, ngũ đệ không phải đã tới sao."

Mông Nguyên không dám nhìn nàng, làm như mang tâm sự nặng nề, cũng không dám nhìn thẳng hai mắt Dung Trường Đình.

"Tốt." Dung Trường Đình thở dài, lại nói tiếng "Tốt".
Hắn nhìn thoáng xung quanh, thấy mấy tên tôi tớ chưa hề động đậy, nhíu mày nói: "Còn không mau dọn đồ vật qua cho cô nương đi?"

Mấy gã sai vặt nhanh tay nhanh chân thu dọn đồ vật trong phòng, để đón đại cô nương trở về Lan viện.

Dung Ly đứng mệt mỏi, nửa thân trên gần như dựa lên người Tiểu Phù, Tiểu Phù tuổi còn nhỏ, vóc dáng thấp bé, bị dựa vào như vậy, cả người dùng hết sức lực mới đứng vững được.

Ngoài phòng có người gõ cửa, một gã sai vặt nhẹ giọng hỏi: "Lão gia, cái, cái kia của Đại cô nương......"

"Cổ quan tài của ta, cũng dọn qua đi, nơi này quanh năm đều âm u lạnh lẽo, chẳng thể dọn ra ngoài phơi nắng mấy ngày." Giọng nói Dung Ly nhẹ bay bổng, trên người ăn mặc mỏng manh, bờ vai hơi rụt lại một chút.

Tiểu Phù vội vàng cầm lấy áo lông chồn treo trên bình phong xuống, khoác lên người cô nương nhà mình, vừa thật cẩn thận quan sát ánh mắt của Mông Nguyên.
Mông Nguyên giống như bị ăn phải ruồi bọ, sắc mặt xanh đen.

Dung Ly giơ tay thong thả ung dung cột dây thắt lưng của áo lông chồn, cằm vùi vào lông chồn mềm mại, nàng nghiêng đầu nhìn Mông Nguyên, chỉ thấy sắc mặt Mông Nguyên xác thật xanh đen một mảnh, không đơn giản chỉ là tức giận, mà bởi vì......

Bị dính quỷ khí.

Giữa mày Mông Nguyên biến thành màu đen, trông như có khói đen lượn lờ, khiến cả khuôn mặt nàng ta đều như bị phủ đầy bụi, vong hồn của Nhị phu nhân đang bóp cổ nàng ta, bộ dáng hung thần ác sát.

Nhưng ngay sau đó, Nhị phu nhân đang đứng trước Mông Nguyên đột nhiên mở to hai mắt, bị một luồng sức mạnh đẩy ra. Tay của Nhị phu nhân vốn nắm trên cổ Mông Nguyên bị một lực vô hình bẻ gập ra phía sau, cả người kẽo kẹt rung động.

Rõ ràng chỉ là một linh hồn, tiếng kẽo kẹt kia lại như xương cốt của cơ thể bị bẻ gãy. Nhị phu nhân kêu gào đau đớn, bị luồng sức mạnh này hất văng lên mái ngói.
Mái ngói vang lên một tiếng, người khác đâu nhìn thấy quỷ phụ này, chỉ cho là mèo hoang nhảy qua ở bên trên.

Ánh mắt Dung Ly hơi trầm xuống, trong mắt lộ ra một chút khó hiểu, âm thầm đánh giá Mông Nguyên một lúc.

"Trong phủ còn có chút việc chưa xử lý, cha đi trước một bước." Dung Trường Đình nói.

Dung Ly gật đầu, "Tiểu Phù, đi thu dọn xiêm y, chúng ta về Lan viện."

Tiểu Phù đáp lời, chầm chậm buông lỏng tay cô nương nhà mình ra, bỏ xiêm y chỉnh chỉnh tề tề vào rương trúc.

Dung Trường Đình vừa đi, Mông Nguyên cùng Tự Chiêu tự nhiên cũng theo hắn, ngay cả một đám tôi tớ phía sau đều đi hết, Trúc viện lại trở về vắng vẻ.

Nhị phu nhân đụng vào mái ngói, thân thể không chỉ bị đau như gãy xương, còn như bị lửa đốt, kêu la to lên. Chăm chú nhìn kỹ vào, thấy trên người nàng ấy thật sự bốc cháy lên, ánh lửa màu xanh lam, không phải là vật của trần gian.
Dung Ly ngẩng đầu, ra vẻ bình tĩnh mà dời ánh mắt.

Nhị phu nhân ngã xuống dưới, tay chân đều như bị rút xương, đầu tóc đen nhánh xõa tung. Thật lâu sau nàng ấy mới nói nên lời, "Trên người nàng ta lại có vật trừ tà, con...... Tìm biện pháp nhìn xem nàng ta mang theo cái gì, ta không tin đâu."

Dung Ly im lặng không lên tiếng, Tiểu Phù còn ở trong phòng, nàng không tiện mở miệng.

Nhị phu nhân nằm trên mặt đất, cả người ướt ròng ròng, không phải chảy mồ hôi, mà là đang đổ máu, máu loãng lan rộng một mảnh, giương nanh múa vuốt uốn lượn bay ra ngoài.

Nàng ấy cắn chặt hàm răng, tựa dùng kẽ răng để trút giận, "Nếu gặp được một ít tiểu quỷ, mang đến cho ta ăn, có thể tăng thêm tu vi*, chỉ cần không phải Quỷ Vương, thì không có gì đáng sợ."

(*Cấp bậc tu luyện.)

"Được." Dung Ly nhẹ nhàng lên tiếng, thầm nghĩ ở trần gian xưng đế đã đành, sao ngay cả âm phủ cũng chú trọng việc này?
Quỷ Vương nên có bộ dáng gì, mặt mũi hung tợn hay là ba đầu sáu tay?

Bình luận

Truyện đang đọc